Đại Lục Liên Hoa


Ở một ngôi làng tên Lục Nam nằm cách xa Lăng Tiêu Thành về phía Tây Nam.





Trước khi cuộc chiến này diễn ra, nó là một quần thể cư dân Tiên tộc sinh sống. Với số lượng không quá nhiều chỉ khoảng trên dưới ba trăm nhân khẩu.





Nhìn từ trên cao nơi này đích thị chính là nơi dành cho Tiên tộc, xung quanh ngôi làng có một con suối xanh mát chảy qua. Bên cạnh đó còn có hàng nghìn linh thảo có linh tính sinh sống quanh đây, khiến nơi này là một nơi tràn đầu tiên khí, không ít người trở nên thèm thuồng bởi những thứ như vậy.





Tuy nhiên khi quân Hoa Tử Đằng hùng hổ tiến qua đã càn quét không chừa lại một thứ gì. Khung cảnh hỗn loạn. làng mạt bị tàn phá đến mức khó thể nhận ra hình ảnh vốn dĩ nó phải khoác lên người.





Mùi của máu tanh, pha lẫn với của xương cốt bị nướng chín hoà lẫn hương vị của thịt khiến không gian này không biết nên diễn tả như thế nào mới phải. Lẫn trong quang cảnh hoang tàn của trận chiến có một hình bóng của một kẻ cực kỳ quỷ dị. Hắn đang nếm từng phần thịt trên người của một tộc nhân đang nằm lại nơi đây.





Hắn ăn lấy nó như thể một con thú hoang, mặc cho bản thân chìm đắm trong mùi của máu tanh nồng. Khuôn mặt của hắn trông cực kỳ thỏa mãn, đến mức gân đỏ trên cơ thể nổi lên hết trên bề mặt da. Bỗng,





Đùng.






Một thanh âm va chạm lớn vang lên, mang theo đó là một vật thể gì đó từ hướng khác đang bị kéo lê trên mặt đất, nó sới từng tất đất lên, khuấy đảo không gian lẫn tạp vật trộn lẫn trong chỉ một hình ảnh duy nhất. Nó va chạm đến ngôi nhà trước cổng làng rồi bay thẳng qua nhiều gian nhà khác, trước khi dừng lại bên cạnh kẻ quái dị đó.





Từ bên trong đống đổ nát là một cổ hàn khí liên tục tỏa ra xung quanh, khiến không gian lân cận có một chút biến đổi.





Dường như nhận ra được sự thân thuộc bên trong đống đổ nát ấy, ngay lập tức nhân dạng quỷ dị kia chớp mắt một cái lại trở thành một nhân dạng con người. Với dung mạo cùng khí chất không thể nhầm lẫn được. Hắn chính là Trương Triết Hạn.





Hắn đã bám theo Tại Thiên mà tới được Tiên tộc.





Với khả năng hiện tại của bản thân hắn, hắn không đủ khả năng biến ngôi làng hay thậm chí là Tiên tộc phải chịu khuất phục. Cho nên hắn chỉ toạ sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi. Khi thế cuộc đã định, xác chất thành núi thì hắn mới chậm rãi tiến đến ngôi làng này.





Chính vì lý do đó hắn đã chọn ngôi làng này, một ngôi làng nằm nằm ở vùng trũng nhằm giữ cho bản thân luôn được an toàn.





Nhờ có máu và thịt đã khiến sức mạnh cùng tu vi của hắn gia tăng một cách phi mã. Khó có thể nói trước được điều gì bởi vì sức mạnh của quỷ không bao giờ có giới hạn cuối cùng. Hắn trở về làm Trương Triết Hạn âu cũng là vì hắn vẫn còn muốn ở lại Trương Gia nhằm ẩn giấu thân phận thật.






Nhưng con người ở bên trong đó là Tại Thiên, kẻ đã nghe lén hết thảy những bí mật của gia đình hắn. Đáng lý hắn phải giết cậu để bịt đầu mối mới phải. Tuy nhiên thời điểm này hắn lại có một suy nghĩ đặc biệt, bởi vì hắn đã nhận thấy một cổ khí lực đang hùng hổ lao đến nơi của Tại Thiên, không khác gì một con trâu nước bất chấp mọi vật cản trước mặt mà tiến đến.





Chỉ có kẻ ngốc mới không nhận thấy, Tại Thiên hiện tại đang bị truy đuổi.





Từ bên trong đống đổ nát, một cột băng được dựng lên với hình dáng tương tự một đóa hoa sen. Tại Thiên được cổ năng lượng đó nâng dần lên cao, bàn tay cậu đang cầm lấy Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm, quần áo rách tả tơi. Thương tích trên cơ thể không hề nhẹ.





Điều đáng lưu tâm là bàn tay cầm kiếm của Tại Thiên đã nhuộm màu đỏ của máu, xem ra tình hình đang không mấy khả quan nếu xét riêng đối với bản thân cậu lúc này. Khi Tại Thiên vẫn còn đang nghiêm mặt chuẩn bị đối đầu với Châu Bá Khả đang cuồng bạo lao đến.





Thì Trương Triết Hạn đã quyết định xong, hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý. Khi vừa thấy Tại Thiên xuất hiện thì, dường như là ngay lập tức, hắn nhảy lên cây cột băng như một thiểm điện áp sát cậu từ phía dưới.





Đương nhiên cậu đã nhận ra được sự hiện diện của một luồng khí tức khác đang tiến gần đến nơi của mình. Bèn vận khí vào Nghịch Thủy nhằm chuẩn bị ứng phó. Dù đối phương có đông đến mấy thì Tại Thiên quyết tử chiến ở lại cầm chân chúng đến cùng.






“Tại hộ vệ không cần căng thẳng ta đến để giúp ngươi.”





Người chưa tới thì giọng nói đã được truyền đến trước. Thông qua đấy, Tại Thiên ngay lập tức nhận ra kẻ đến là kẻ nào. Cặp chân mày của cậu theo đó mà nhíu lại tỏ vẻ khó chịu. Theo lẽ thường hắn sẽ là đối thủ kiêm luôn kẻ thù của Tại Thiên cho nên dù đặt trong hoàn cảnh này cũng không thể nào hoàn toàn tin tưởng được hắn.





Nhìn hình bóng của Trương Triết Hạn đang đến gần với nụ cười thân thiện trên môi khiến Tại Thiên bất giác có một chút suy nghĩ cẩn trọng. Trương Triết Hạn đương nhiên nhận ra điều này cho nên hắn ngay lập tức niềm nở nói:





“Đừng lo lắng, chẳng qua ta đến Tiên tộc này suy cho cùng cũng chỉ vì muốn lập đại công cho gia tộc họ Trương thôi. Ngươi suy cho cùng là thuộc hạ của Trương Vệ thì cũng là thủ hạ của Trương gia, chẳng lẽ ta lại có ý ám hại ngươi ư. Ít nhất thì chuyện đó cũng sẽ diễn ra sau ngày hôm nay.”





Kết thúc câu nói, hắn cố tình nhấn mạnh nhằm khẳng định một điều gì đó.





Dù cho hắn đã có ý giải thích, tuy nhiên sự cẩn trọng vẫn hiện hữu bên trong tâm trí của Tại Thiên, chỉ sợ kẻ tiểu nhân ra tay đánh lén lúc cậu không phòng bị kịp mà thôi. Cậu đang nắm lấy yếu điểm của Nhị Phòng chẳng lẽ hắn không giết cậu mà bịt miệng, điều này quả thật khiến người khác có cảm giác không an toàn.





Trong lúc Tại Thiên vẫn còn đắm chìm trong luồng suy nghĩ của sự quyết định có nên hợp tác với hắn hay không.





Thì một mảng sáng màu lục lam xuất hiện, ngay bên cạnh cậu. Bước ra từ trong đó chính là Lý Tấn, hắn cũng đã đến Tiên giới này. Vừa xuất hiện hắn đã mở lời:






“Trương gia các người sao mà lằn nhằn thế, đối thủ của chúng ta là cánh tay đắc lực của quân phản loạn. Nếu cùng hợp tác đánh bại hắn chẳng phải sẽ được lợi không nhỏ hay sao. Chi bằng dẹp bỏ những gút mắt mà đồng tâm hiệp lực cùng nhau thì hơn.”





“Ngươi lấy quyền hạn gì mà ra lệnh cho ta, họ Lý các người cũng muốn có phần sao?” Trương Triết Hạn thấy Lý Tấn đương nhiên hắn cũng không vừa mắt. Dù cả hai đều bắt nạt Trương Vệ tuy nhiên họ nằm ở hai gia tộc khác biệt, có sự ganh đua nhất định cho nên không ưa gì nhau lắm.





Nghe thấy vậy, Lý Tấn thư thả khoát tay nói:





“Hạn hẹp, đúng là hạn hẹp. Ngươi nghĩ hai người Trương Gia Bảo các ngươi có thể đánh bại được kẻ đó à. Hắn là Châu Bá Khả cảnh giới của y chắc cũng đã chạm ngưỡng Thần. Đừng nói là ba người chúng ta đến cả phụ thân của ba gia tộc hiệp sức cũng chưa chắc đã đả thương được hắn.”





Nói đoạn, hắn tiến nhanh lên vài bước rồi nói tiếp:





“Trên đường đến đây, ta đã nhận được thông tin là Tiên Vương đang trên đường quay lại, cho nên chúng ta chỉ cần cầm chân lũ chán sống này càng lâu càng tốt. Chỉ cần như vậy, chúng ta đã lập được đại công với Tiên tộc. Công danh sẽ tự động mò đến cửa mà thôi. Sao hả? Còn chần chờ gì mà không cùng nhau chiến đấu.”





Cả hai chăm chú lắng nghe con người ranh mãnh này nói thì bỗng chốc cảm thấy có lý bèn thuận ý mà theo. Mặc dù là vậy thì Tại Thiên không khỏi lo lắng, một kẻ là con trai của kẻ đã ám hại Trương Vệ lại còn gián tiếp nhốt cậu vào chiều không gian khác, một kẻ là đối thủ thề không đội trời chung với chủ nhân của cậu. Mà giờ cả ba cùng chung một chiến tuyến vì một mục đích chung, nói kiểu nào cũng không thể tưởng tượng nổi.





Dù gì thì Tại Thiên cũng không có quá nhiều lựa chọn trong lúc này, Châu Bá Khả quả thật đã quá mạnh để có thể cầm chân hắn tại đây mà không cần nhờ đến sự giúp sức từ những người khác, dù biết tình thế đang rất miễn cưỡng. Nhưng kẻ thù của kẻ thù là bạn, lần này ba con người có mục đích khác nhau cùng nhau hợp tác chiến đấu với cường địch.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận