Từ phương xa, Châu Bá Khả di chuyển với tốc độ cực nhanh áp sát Tại Thiên ngay phía sau.
Việc Tại Thiên văng xa như thế âu cũng bởi vì một lần đọ sức của cả hai đã khiến Tại Thiên không thể tự chủ được cơ thể mà đi xa đến như vậy. Vốn dĩ bằng khả năng của chính mình, Châu Bá Khả có lẽ không cần tốn quá nhiều công sức để thoát khỏi sự cầm chân của Tại Thiên.
Tuy nhiên hắn dường như không hề muốn như vậy mà vẫn quyết ăn thua đủ với cậu, mặc dù hắn là kẻ nắm lợi thế. Hắn đang nghĩ gì hay toan tính gì thì chỉ có mình hắn biết. Khi đã đến gần làng Lục Nam hắn đã nhìn thấy rõ cột băng do Tại Thiên dựng nên bên trên lại có sự hiện diện thêm hai cổ khí tức nữa thì bất giác nở một nụ cười đầy thích thú.
Cước bộ chậm rãi dừng lại, ánh mắt hướng lên phía đó. Mở giọng nói:
“Lại có thêm hai con chuột đến góp vui sao, Xem ra mọi chuyện càng lúc càng thú vị.”
Nói đoạn hắn liếc nhanh qua từng cá nhân trên đó, rồi tiếp: “Hai kẻ vừa đến tên họ là gì, lão tử xưa nay không giết những kẻ vô danh.”
Thấy đối phương muốn biết danh phận của mình, theo thói quen Lý Tấn liền giở giọng cao ngạo đáp:
“Nếu ngươi đã thành tâm muốn biết thì ta cũng sẵn lòng trả lời, bổn thiếu gia là Lý Tấn của Lý Gia Trang.”
Tại Thiên đứng kế cạnh nghe cái ngữ khí này, cùng giọng điệu có phần khó nghe của hắn thì bất giác mắng thầm.
“Ra vẻ ta đây, những kẻ như vầy sống không thọ.”
Thật ra, Tại Thiên quyết định liên minh với Trương Triết Hạn là vì có Lý Tấn. Bởi vì theo lời mà Trương Vệ nói hai kẻ này không ưa gì nhau, mà nay chúng chịu hợp tác vì mục tiêu chung thì dù nói kiểu gì thì miễn cưỡng vẫn có thể làm nên một chuyện gì đó.
Dù gì thì có hai kẻ này trong đội thì vẫn hạn chế được nhiều khả năng đối phương sẽ làm điều gì đó không đúng đắn. Tuy nhiên Tại Thiên vẫn phải lưu tâm rất nhiều đối với Trương Triết Hạn mặt dù cậu vẫn chưa được tỏ tường về sức mạnh thực sự của Trương Triết Hạn thật ra là gì.
“Còn ta là đỉnh phong, Trương Gia “Trương Triết Hạn” người sau này sẽ ngồi lên chiếc ghế Bảo Chủ của Trương Gia Bảo.”
Trương Triết Hạn ra tay tạo dáng ra vẻ giới thiệu.
“Khoa trương!!!.”
Hai người còn lại đồng thanh hét lớn. Trong sự bất lực trước sự tự luyến bản thân của Trương Triết Hạn. Hắn thấy vậy cũng hất phần tóc mái một chút để lấy một chút hư danh. Cao ngạo trước sự đẹp trai của chính mình.
Thấy vậy, Châu Bá Khả chỉ có nước cười khẩy nói:
“Xem ra các ngươi khá tự tin về khả năng của chính mình. Vậy thì đồng loạt lên đi.”
“Hừ! Không cần ngươi phải ra lệnh.”
Nói đoạn, cả ba người đồng loạt tiến vào trạng thái thủ thế tiến công. Trương Triết Hạn làm động tác nắm lấy không gian theo đó một thanh kiếm được hắn gọi ra. Đồng một thể ấy, Lý Tấn khẽ nhún người một cái, đôi bàn tay liền được phủ lên một màu xanh nhạt của lá như thể hai bộ giáp hộ thủ được gọi là quyền nhẫn. Đỉnh đầu quyền nhẫn có hình dáng giống một chiếc đầu của loài chim ó.
Chưa kịp để bất kỳ ai ra lệnh, Lý Tấn đã chủ động lao lên tấn công trước, quyền cước hung hăng nhắm vào đối phương mà liên tục công kích.
Về phần, Châu Bá Khả hắn chỉ việc nhẹ nhàng nâng song chùy lên mà đỡ lấy từng đợt vung quyền cước của Lý Tấn xem nó như mèo cào không chút mải mai cẩn trọng.
Được một lác, Lý Tấn lùi lại. Ngay lập tức Trương Triết Hạn cùng Tại Thiên nhanh chóng trám vào vị trí đó.
Hai kiếm đấu song chùy.
m thanh va chạm liên tục được vang lên. Tuy nhiên chỉ có người bên trong mới hiểu được chuyện gì đương xảy ra. Mặc dù những lần va chạm với nhau nhìn có vẻ vô cùng bình thường nhưng thực tế, nơi va chạm đó có lực phản vệ đến từ công pháp của Châu Bá Khả.
Khiến mỗi lần va chạm là một lần lục phủ ngũ tạng bị tổn thương khiến Tại Thiên không tự chủ được khi máu huyết trong người đã bị khuấy động lên đến mức phải thổ ra những giọt máu nơi khóe miệng. Nhưng trái nghịch với cậu, Trương Triết Hạn dường như không hề có một chút tổn hại nào.
Hắn là quỷ những thứ tổn thương của người phàm dường như không thể chạm được người hắn. Lẽ đương nhiên hắn không thể cảm nhận được.
Mặc dù vậy Tại Thiên vẫn quyết không chịu lép vế mà vẫn kiên trì tấn công.
Phía bên này sau khi lùi lại, Lý Tấn đã nhanh chóng tích tụ chân khí vào song thủ khiến không gian xung quanh hắn nhanh chóng xuất hiện những đạo quang kình khí cuộn tròn như gió lốc.
“Tránh ra một bên!!”
Lý Tấn sau khi đã tích tụ để khí lực liền nhanh chóng quát lớn. Cảnh cáo cho hai người bên trong biết. Ngay lập tức Tại Thiên cùng Trương Triết Hạn nhanh chóng di chuyển ra khỏi nơi của Châu Bá Khả. Khi bước chân của họ vừa rời khỏi nơi đó, thì bàn tay của Lý Tấn đã giơ lên.
Gọi ra ngay tại vị trí của Châu Bá Khả, một trận cuồng phong lớn cuốn hết tất cả tạp vật vào bên trong nuốt trọn Châu Bá Khả.
Cổ năng lượng đó phủ lên một màu xanh nhạt, chưa tới một giây nó đã hóa thành một con mãng xà há to miệng mà nuốt lấy mục tiêu.
Đùng.
Nhận thấy sức mạnh đó không đủ để khiến mục tiêu đổ gục, Trương Triết Hạn liền tiếp thêm sức mạnh bằng các tích tụ chân khí vào bên trong kiếm.
Đến mức nó đã phát ra một đạo quang xanh thẫm, sau đó hắn chậm rãi cắm kiếm xuống mặt đất. Ngay lập tức gọi ra trên đỉnh đầu Châu Bá Khả một thanh kiếm xanh mang theo quang năng, mạnh mẽ cắm xuống nơi đấy.
Góp thêm một chút thanh âm chấn động.
Ầm.
Khi hai cổ thanh âm đó vang lên thì cả ba người tham gia cuộc chiến đều đã dừng lại tại vị trí của mình mà đặt tầm nhìn về phía đám bụi khí vừa được họ tạo ra đó.
Mặc dù trong lòng cả ba đều đã hiểu đối thủ của họ là một kẻ không thể xem thường, nhưng không hiểu bằng một động lực to lớn nào đó cả ba vẫn cố gắng vì một điều không chắc có thể đạt được.
Cả ba đứng đợi được một lúc, nhưng vẫn không thấy Châu Bá Khả không có bất kỳ động tĩnh gì thì cũng bắt đầu căng thẳng mà ghì chặt đôi mi vào nơi đó. Chờ đợi màn khói dần vơi bớt.
Không để ba người chờ đợi quá lâu, một đạo kình quang mạnh mẽ xé toạc mảng bụi khí bởi sắc màu đỏ thẫm. Tạo ra một trận sóng xung kích dữ dội về phía bọn họ.
Khiến tất cả đồng loạt phải tránh né bằng chính khả năng của mình.
Trong khi bọn họ vẫn còn đang bị phân tán sự tập trung, thì Châu Bả Khá với toàn thân đỏ rực chân khí. Lao ra nhắm thẳng Tại Thiên mà vung chùy giáng xuống.
Tại Thiên nhận ra được sự công kích của đối phương, nhưng trong tư thế đang quỳ theo kiểu ếch trên mặt đất ngay lúc này của cậu. Quả thật muôn vàn khó khăn để tránh né, cậu chỉ còn cách đối diện trực tiếp với cường lực đang tiến đến mình. Bàn tay tả đang đặt trên mặt đất, nhanh chóng bộc phát ra chân khí, phủ lấy cổ tay một vòng ma pháp xanh trắng của băng giá.
m thanh.
Tách… tách.
Nhanh chóng được vang lên, kéo dài lê thê. Ngay tức thì một bức tường băng được dựng lên trước mặt cậu cao vượt cả đầu ước chừng bảy trượng. Nó vừa được tạo ra kịp lúc Châu Bá Khả giáng chuỳ xuống.
Uỳnh.
Vũ khí được Châu Bá Khả tẩm vào chân khí mạnh mẽ đến mức sắt thép cũng chưa chắc có thể ngăn cản được hắn. Cho nên bức tường này chẳng qua chỉ là hàng trưng bày vô hại. Trong một khoảnh khắc trên đỉnh đầu của Tại Thiên đã là quả chùy vừa to vừa mạnh của đối phương.
Tính mạng của cậu chỉ còn tính bằng giây.