Vụ nổ lớn được sinh ra hậu va chạm, khiến một góc trời rung chuyển.
Hai hồn lực đứng sừng sững giữa đất trời đã theo đó mà tan biến như những mảng bụi khí. Không để lại một chút dấu vết gì.
Đồng thời sản sinh ra một lượng lớn bụi khói, giăng kín cả một vùng trời trong sự mù mịt, che khuất đi tầm nhìn.
Tuy nhiên khi mà mọi người chứng kiến trận chiến cứ nghĩ là sẽ có một trong hai người theo đó mà bại trận.
Thì có lẽ họ đã lầm, vì trong ngay giây phút kế tiếp. Lẫn trong màn khói, hai cổ năng lượng mạnh mẽ xé nát nó ra làm nhiều mảnh.
Sau đó, họ như hai con trâu nước trực tiếp lao vào nhau mà tung ra quyền cước. Khiến sự va chạm ấy, phát ra những âm thanh.
Bình… bình.
Trương Vệ nữa phần y phục đã bị đốt cháy đến rách tả tơi, cơ thể của chàng không khác gì một người phụ nữ sau sinh. Toàn thân phần da nứt nẻ, máu theo đó mà tưa ra.
Trông cứ như chàng sắp nổ tung như pháo đến nơi.
Mặc dù đối diện với sự hành hạ thân xác như vậy, nhưng chàng biết rằng bản thân phải cố gắng hết sức có thể. Tuyệt đối không thể chỉ vì một chút khó khăn mà vội lùi bước.
Thời gian của chàng đang đến gần với thời gian cuối, lúc đó chàng sẽ không còn đủ khả năng ngăn cản Hạ Chấn Bảo thêm được nữa.
Cho nên trong lúc còn nắm được sức mạnh, chàng phải kết thúc cuộc chiến này trong hai canh giờ nữa. Nếu không chàng sẽ chỉ có thể là kẻ chiến bại.
Quyền cước của chàng mỗi lúc một điên cuồng, không có một chút bài bản nào. Điều này đã lộ ra khá nhiều sơ hở khiến đối phương có thể khai thác.
Nhìn thấy được điều này, trên gương mặt của Hạ Chấn Bảo không giấu được sự vui mừng. Hắn là người sống từ thời chiến tranh cửu giới lần đầu tiên đến tận ngày hôm nay.
Đương nhiên chỉ cần nhìn là biết thứ mà chàng dùng đến là gì, và như một lẽ tất yếu hắn đã nắm được yếu điểm chết người mà cá nhân chàng đang sở hữu.
Việc hắn dùng võ kỹ cực mạnh âu là muốn chàng khuếch đại năng lượng lên thật nhanh, chính vì lẽ đó bản thân chàng sẽ xuất hiện những phản vệ không thể kiểm soát được.
Lúc đó chàng tự khắc sẽ bại mà không cần đến việc chiến đấu bằng cả sinh mệnh. Có lẽ như đến thời điểm này, chàng đã đi đúng với hướng mà hắn đã đề ra, chàng càng lúc càng thể hiện rõ sự gấp gáp trong từng chiêu thức.
Nếu đặt hắn vào những đối thủ mà Trương Vệ đã từng gặp trước đây thì chắc hẳn họ đã chẳng có một chút do dự nào mà xuất chiêu đánh vào yếu điểm của chàng ngay tức khắc. Nhưng Hạ Chấn Bảo thì lại khác, hắn đã thể hiện rõ một điều rằng hắn không nhất thiết phải làm như vậy.
Hắn muốn kéo dài trận chiến này thêm, chứ không hề muốn kết thúc nó một cách tẻ nhạt. Cho nên cả hai giao lưu quyền cước thêm gần nửa canh giờ tiếp theo. Mặt đất được họ khuấy động đến mức tất cả đều đã chỉ còn lại một đống tàn tro, vương vãi ngổn ngang.
Chính thời điểm này, Trương Vệ đã lộ rõ sự xuống sức.
Gương mặt chàng xuất hiện rõ từng nếp nhăn cùng những giọt mồ hôi kiệt quệ. Chỉ còn chưa tới nửa canh giờ nữa chàng sẽ trở thành một kẻ vô hại, chàng đã nhận ra điều này. Nhưng nhìn mà xem, quyền của chàng dường như đều được Hạ Chấn Bảo dễ dàng đón lấy, hơn thế hắn rất ít khi phản kháng.
Mà nếu có chỉ là những chưởng lực vô hại, hầu như không hề có một chút sức ép nào đáng kể.
Điều này buộc chàng phải đưa ra giải pháp cho chính mình.
Trương Vệ nắm chặt hữu thủ lại tạo nên một quyền kình bằng ngọn lửa tử sắc. Sau đó hít một hơi dài từ miệng, tích dồn chân khí vào một quyền duy nhất nhằm tự tìm ra phương án đánh gục đối phương. Ánh mắt chàng nhanh chóng quét qua người của Hạ Chấn Bảo cố gắng tìm ra sơ hở của y.
Rất nhanh chàng đã nhìn ra được yếu điểm trong thế thủ của Hạ Chấn Bảo.
Một nằm ở huyệt Phong Môn, một nằm ở huyệt Đốc Mạch. Hai nơi đó lượng chân khí hộ thân của đối phương tản mác không nhất quát phòng vệ, có thể tấn công vào đó. Tuy nhiên lại có một vấn đề khác, đối phương có khả năng nhìn trước tương lai, thì đòn tấn công của chàng chắc hẳn sẽ hoàn toàn vô hiệu nếu như hắn có thể nhìn thấy được nó.
Vậy thì chỉ còn cách nhanh hơn khoảng thời gian mà hắn có thể nhìn ra được mà xuất chiêu.
Tuy nhiên đôi tay của chàng lúc này, nó đã không còn lành lặng như trước.
Thương thế có thể nói là rất nặng, tay nghịch hoàn toàn vô dụng trong lúc này. Khi chàng đã không còn có thể cảm nhận được cảm giác đến từ nó nữa rồi. Vậy thì cách để tấn công đối phương chỉ có một quyền và một cơ hội dường như là duy nhất.
Lúc này chàng nhớ đến một câu nói của Kinh Như Tuyết.
…
Dưới ánh nắng chói chang của một buổi trưa. Khu rừng Vấn Lạc Nhai vẫn như thế tĩnh lặng như một tờ giấy muôn màu muôn vẽ, thi thoảng khẽ động bởi một tiếng kêu hay một cơn gió xào xạc nhẹ nhàng ghé qua nơi đây.
Trương Vệ vẫn đứng dưới lòng suối mà cật lực luyện tập quyền thủ, nhưng mọi chuyện với chàng dường như chưa bao giờ là suôn sẻ.
Khi ấy chàng nhận ra được một điều, mặt dù bên dưới lòng suối. Nước không hề di chuyển, tuy nhiên chàng không thể nào có thể tạo ra được một lực đủ mạnh để phá hủy cây cọc gỗ trước mặt. Đến cả một chút thương tích cũng hầu như là không hề có. Khiến trong tâm khảm của chàng có một chút gì đó buồn rầu khó tả.
Từng nắm đấm lưu lại trên thân gỗ lúc này, nặng nề chất chồng thêm nặng nề.
Chàng không phải là người dễ nản chí, nhưng chàng suy giảm nhuệ khí cũng bởi vì bản thân vẫn chưa thể thông suốt được huyền cơ để có thể nắm ra được chân lý của việc luyện tập này nên trong lòng bất giác nặng trĩu.
Bỗng.
“Đệ cảm thấy việc này thật khó khăn sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tay, khiến Trương Vệ nhất thời thu hồi lại cảm xúc mà nhìn về phía bên cạnh.
Người đến mang theo nụ cười, Kinh Như Tuyết nhàn nhã tiến đến gần Trương Vệ vừa quan sát chàng luyện tập buột miệng mà hỏi.
“Phải! đệ thật là yếu kém. Cũng đã một thời gian dài kể từ ngày hôm đó rồi, nhưng đệ vẫn chưa thể khiến cọc gỗ này có một chút lay chuyển nào dù là nhỏ nhất. Cho nên nhất thời khó mà kiềm nén được cảm xúc tiêu cực.”
Nghe được câu nói đó, Kinh Như Tuyết di chuyển đến quan sát chiếc cọc gỗ to lớn ấy bằng đôi mắt vô cùng đặc biệt của y. Sau đó hắn cũng có nhận định giống như chàng, bất giác hắn đưa tay lên sờ vào những sợi dây thừng được buộc thật chặt trên cọc gỗ mà chậm rãi nói:
“Đệ nói thử ta nghe xem, nếu một vật cứng hơn đá tảng làm cách nào mà một dòng nước tưởng chừng như vô hại này có thể bào mòn nó được chứ.”
“Chẳng phải đó là quá trình trải qua hằng ngàn năm ư, nước chảy đá mòn là quy luật tất yếu. Hà cớ gì tại đó lại có sinh cơ.”
Trương Vệ không một chút do dự đáp lời, đồng thời thu tay lại mà nhìn Kinh Như Tuyết.
“Hừm! Vậy đệ nói ta nghe thử xem, một thân cây gỗ to lớn hơn trăm trượng bên trong Ẩn Quỷ Cốc làm sao để ta có thể đốn ngã được nó đây.”
“Chuyện đó…!”
Trương Vệ bất giác lắng đọng lại mà suy nghĩ trong một khoảng khắc ngắn ngủi mà đáp lại:
“Dùng đến dụng cụ ngư phu mà đốn ngã phần thân dưới của nó đến khi nó ngả hẳn về một bên còn lại nó sẽ tự đổ…”