Đại Lục Liên Hoa


Vừa nói đến đó, Trương Vệ như thể được khai sáng hai tròng mắt liền sáng rực. Chàng liền nói thầm trong lòng:





“Phải rồi, chính là nó. Dĩ nhu khắc cương.”





Bắt được nụ cười mỉm đầy sự thông minh tinh quái đó của chàng thì Kinh Như Tuyết cũng đã biết được chàng đã có câu trả lời cho riêng mình. Hắn chậm rãi thu tay lại, rồi nói.





“Nhanh mà không phải nhanh, chậm mà không hẳn là chậm. Nhanh là chậm, chậm hóa ra lại là nhanh. Những câu này, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào vẫn đều hoàn toàn là cách để giải quyết vấn đề. Nếu đệ gặp một cao thủ với khả năng múa ra hàng trăm đường kiếm chỉ trong một cái chớp mắt.





Vậy thì đệ cũng phải theo kịp họ sao? Trên thế giới này, phàm nhân mãi không thể sánh được với những chủng tộc tuyệt vời khác. Huống chi họ còn là những cường giả tu luyện đến con số hằng trăm nghìn năm.





Vậy thì làm sao đệ có thể bắt kịp tốc độ cũng như trình độ của họ?”





Nói đến đây, Kinh Như Tuyết đưa một ngón tay lên, rồi ánh mắt nhìn vào nơi bàn tay ấy nhàn nhạ nói tiếp:





“Chỉ có một chữ “Tâm.” Với một chữ ấy, đệ chắc chắn sẽ ngộ ra được chân lý của luyện võ là gì?”





….





“Nhanh là chậm, chậm là nhanh. Câu đó có nghĩa là sao? Là sao đây chứ?”






Trương Vệ vừa đánh vừa suy nghĩ đến lời nói đó của Kinh Như Tuyết. Dường như trong con hẻm cụt của sức lực ấy chàng đã ngay lập tức tìm ra cho bản thân một câu trả lời thỏa đáng. Chàng nhìn thấy rất rõ từng đường đánh của Hạ Chấn Bảo hắn mặc dù không hề tung ra chiêu thức.





Nhưng chẳng phải hắn đã nhanh hơn chàng một bước hay sao. Chàng không thể theo kịp được tốc độ của đối phương, cho dù có nhìn ra được sơ hở thì cũng không thể chạm đến. Vậy thì dù cho chàng có luyện tập thêm đến ngàn năm sao cũng chưa chắc có thể chiến thắng được hắn bằng cảm nhận không gian.





Vậy thì.





Ngay thời điểm đó, chỉ trong một cách tích tắt chàng đã đấm thẳng vào huyệt Phong Môn ở phía sau lưng của Hạ Chấn Bảo. Một cách đầy bất ngờ.





Uỳnh.





Một quyền tuy nhẹ, nhưng đã đánh trúng yếu điểm của đối phương giáng một quyền thật mạnh đánh văng Hạ Chấn Bảo ra xa. Đến nổi hắn không khác gì một quả pháo rời khỏi nòng mà bay đi mất kiểm soát. Ngay đến hắn cũng không thể ngờ là Trương Vệ có thể làm được điều đó.





Ngay cả cảm nhận không gian của hắn còn chưa kịp nhìn ra được Trương Vệ đã làm gì?





Thì ngay lập tức chàng đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn, trong khi hắn vẫn còn đang lao đi mà bồi thêm một cước vào phần xương lưng của hắn chạm đến phần yếu điểm thứ hai. Hai lực tác động trước sau, khiến Hạ Chấn Bảo bất ngờ lập tức thổ huyết mà văng theo hướng ngược lại chạm vào tường thành bên trong nội công phát ra một âm thanh to lớn.





Rầm.





Gạch đá thành trì theo đó mà đổ xập xuống chôn vùi Hạ Chấn Bảo vào bên trong.






Trương Vệ nhẹ nhàng đáp chân xuống mặt đất, ánh mắt ghim chặc về phía đó trong vô thức huyết trong cơ thể chàng lại tiếp tục trào ra bên ngoài. Điều này là hiển nhiên, ngoại phòng của Hạ Chấn Bảo khá cường hãn. Trương Vệ đánh phải nó mà khiến Hạ Chấn Bảo thương tổn thì chàng cũng phải chịu không ít sự phản vệ đến từ nó.





Nhưng không hề gì, nhũng chuyện này cũng không thể nào cản bước được chàng lúc này được nữa. Chàng mạnh mẽ lao đi những dòng máu đỏ đang không ngừng đổ ra. Ánh mắt thể hiện rõ sự quyết tâm không chút giấu diếm.





Chàng biết rằng chỉ bấy nhiêu đó thôi, thì không thể đủ đánh gục được đối phương. Cho nên chàng tận dụng khoảng thời gian nhàn rỗi này, nhanh chóng điều dưỡng khí tức nhằm chuẩn bị cho khoảng thời kế tiếp. Mặc dù thời gian còn lại không quá nhiều, nhưng chàng tuyệt đối phải nắm lấy nó thật chặc tuyệt đối không thể nào bỏ lỡ.





Grừ… G rừ.





Âm thanh gầm gừ của sự giận dữ. Đi kèm với một sự bức phá ra từ nơi mà Hạ Chấn Bảo nằm lại đó. Hắn đã bạo phát ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ đẩy đi những thứ tạp nham đang chôn vùi hắn mà đứng dậy.





Nhìn hắn lúc này, so với Trương Vệ xem ra một chín một mười.





Thân thể hắn cũng đã vương lại nhiều vết tích chấn thương lớn nhỏ khác nhau, máu từ những thương tích đang rỉ máu khiến hắn trông không khác gì một chiến binh chiến tử nơi xa trường. Theo đó một bên áo hắn cũng đã không còn được nguyên vẹn. Hắn nhìn thấy Trương Vệ thì dùng ngữ khí, vừa tức giận vừa kinh ngạc nói:





“Ta cũng thật bất ngờ đấy, trong một khoảng khắc mà người đã có thể theo kịp khả năng nhìn thấu tương lai của ta.”





Trương Vệ cũng không gấp gáp mà tấn công, chàng đang điều hòa khí tức cho nên kéo dài thời gian một chút mặt dù thời điểm hết tác dụng của Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn sẽ đến rất gần, nhưng đó cũng là thời điểm chàng có thể dùng một đòn quyết định như lúc nãy thêm một lần nữa.






“Không phải là ta nhanh hơn ngươi, nhưng mà là ta đã nhận ra được một chân lý.”





“Là chân lý sao. Tuy nhiên…”





Hạ Chấn Bảo nở nụ cười mang theo đầy sự ẩn ý. Khi Trương Vệ còn chưa kịp hiểu tại sao đối phương lại như vậy thì cá nhân chàng đã.





“Hộc.”





Một dòng máu tươi từ trong khoang miệng của chàng không đã ngừng chảy xuống. Hình ảnh trước mắt chàng bỗng trở nên tối xầm, bàn chân không thể tự chủ được nữa mà quỳ sụp xuống đất.





Tại thời khắc ấy chàng đã rơi vào hôn mê vì mất máu quá nhiều. Bất tĩnh trong tư thế quỳ.





Tại sao lại như vậy?





Trương Vệ dù ý chí có mạnh, nhưng thể xác con người vẫn luôn có sự giới hạn nhất định của chính nó. Khi chạm đến ngưỡng giới hạn nếu bất chấp vượt qua sẽ phải trả giá.





Trương Vệ mải mê tấn công mà không hề để ý, những dòng máu đã chảy xuống khắp nơi tại quảng đường mà chàng đã đi qua.





Phản phất trong không khí một mùi máu tươi nồng nặc. Ai cũng có thể nhận ra duy chàng là không thể.





Chàng đã vượt qua hết giới hạn này đến giới hạn khác những lúc này có lẽ mọi chuyện đã diễn biến theo một hướng hoàn toàn khác.






Hạ Chấn Bảo nhìn thấy Trương Vệ như thế thì bất giác trở nên chán nản. Hắn bước từng bước chậm rãi tiến về phía chàng, mỗi nước đi đều để lại trên nền đất một màu tử sắc.





” Ta cứ nghĩ, đệ sẽ cùng ta có một trận chiến sinh tử. Không ngờ lại kết thúc một cách nhạt nhẽo đến như thế này.”





Không gian đã bị phá hủy đến mức độ như này, đương nhiên đối với hắn là một sự thú vị, nhưng đối với những người tham gia trận chiến này để mà nói là một sự đau khổ.





Khi chỉ còn lại khoảng chừng năm bước chân nữa là đến chỗ Trương Vệ, Hạ Chấn Bảo xòe lòng bàn tay hữu ra phía trước.





Một đạo chân khí nhẹ nhàng lóe lên, tạo nên một thanh kiếm sắc bén. Hướng thẳng mũi kiếm về phía Trương Vệ đồng thời nói:





“Nếu đệ đã muốn ngăn cản ta. Vậy thì được thôi, hôm nay ta sẽ tiễn đệ một đoạn xuống hoàng tuyền. Khi đó, đệ sẽ biết luân hồi là như thế nào, đau khổ triền miên của sinh lão bệnh tử. Lúc ấy, ta sẽ đưa đệ từ cõi chết trở về mà cam tâm tình nguyện quy phục ta.”





Mũi kiếm không hề lưu tình, nhắm thẳng vào trái tim của chàng mà đến. Mặc dù nó vẫn đang đập một cách yếu ớt, nhưng hắn vẫn không hề buông tha, một lần giải quyết chàng triệt để.





Khi mà lưỡi kiếm chỉ còn sáu tấc là chạm đến chàng. Thì.





“Phi Yến Phản.”





Một thanh âm nữ nhân vang lên trong không gian.





(Xin chào, mình đã quay lại rồi. Thời gian qua mình bận công việc đồng thời phải đi qua Singapore một thời gian. Nên không nhàn rỗi để viết, nay mình đã về thời gian đã khôi phục, nên mình sẽ tranh thủ úp đều bù qua mọi người nhé ^^. Cám ơn.)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận