Giọng nói vừa được vang lên, thì ngay sau đó một hình ảnh chim yến trong suốt như gương từ phía bên phải Hạ Chấn Bảo bay đến.
Đấy là một đòn công kích thượng thặng, khiến Hạ Chấn Bảo không thể không đề phòng. Liền ngay lập tức vung kiếm mà đáp trả.
Ầm.
Khí chiêu chạm vào nhau, sinh ra thanh âm của sự va chạm. Tạo nên một mảng khói bụi mịt mù.
Một cơn gió mạnh mẽ lướt qua, cuốn phăng đi hết thảy tất cả, đồng thời mang Trương Vệ đến một nơi an toàn.
Thay thế vị trí của chàng đối đầu với Hạ Chấn Bảo lúc này là một nữ nhân. Nàng dùng ánh mắt lạnh giá của mình nhìn Hạ Chấn Bảo không một chút cảm xúc.
“Cuối cùng thì ngươi cũng phải ra tay rồi.”
Hạ Chấn Bảo không mấy ngạc nhiên vì sự can thiệp của đối phương. Người đến không ai khác chính là Lục Kiếm Bình, tưởng chừng nàng sẽ không can dự vào vấn đề này nhưng rồi nàng vẫn quyết định ra tay cứu lấy Trương Vệ.
“Hắn là chủ nhân của ta. Muốn chạm đến hắn, thì trước tiên phải bước qua ta trước đã.”
Nàng vừa nói xong, thần khí trên cánh tay nàng liền phát ra kình quang chói sáng. Không gian ngay lập tức biến chuyển, gió từ hư vô được khuấy động lên.
Tạo nên một không gian chỉ toàn gió là gió. Nàng lạnh lùng nhắn gửi đối thủ:
“Dù ngươi có mạnh hơn ta đi chăng nữa, tuy nhiên hôm nay chiếc ghế Vương Tọa kia không dành cho ngươi.”
Nói đoạn, nàng nhảy lùi về sau.
Một loạt, đao khí lao đến tấn công Hạ Chấn Bảo từ tứ phương tám hướng. Khiến hắn nhếch môi đầy khinh bỉ.
“Cho dù ngươi có là đàn bà đi nữa, ta cũng không nương tình.”
Nói đoạn, hắn thu kiếm làm nó biến mất hoàn toàn trong không gian. Lúc này hắn biết rằng đối đầu với thần khí phải dùng chính thần khí để trị.
Liền vát ra, Huyền Thiên Cầm lên tay. Trực tiếp đánh ra một giai điệu, từ nơi đàn liên tục sản sinh ra những luồng đao khí đối nghịch mà đối ngạnh với Lục Kiếm Bình.
Sau đó, hắn đánh thêm một giai điệu khác.
“Cung Giác Ngân Vũ.”
Một loạt đường sóng âm thanh được hắn tạo ra, đẩy đất đá tạp vật lên cao. Như bị hút đi chân không khién chúng hoàn toàn lơ lửng.
Theo sau là thanh âm.
Loang…. liang…
Biến tất cả những thứ đó thành cát bụi thậm chí có thể nói còn nhỏ hơn cả thế. Sóng âm đi hai hàng như hàng rào sắt hướng thẳng về phía Lục Kiếm Bình mà đánh.
Nàng đương nhiên nhận ra được sức mạnh của đối phương, nên không thể khinh suất. Hữu thủ phất nhẹ từ trái qua phải, cơn gió chuyển chiều di chuyển hướng di chuyển theo bàn tay của nàng.
Cuộn vòng quanh nàng, lấy nàng là trọng tâm mà di chuyển. Chiêu thức của Hạ Chấn Bảo chạm phải vách ngăn vừa được tạo ra đó, thì không thể tiến sâu thêm, thậm chí có thể nói là bị đánh bật trở ra.
“Hừ!”
Thấy vậy Hạ Chấn Bảo gãy đàn nhanh hơn, lực từ cánh tay đó truyền ra những luồng năng lượng mạnh mẽ. Chúng như những sợi dây thừng kim sắc quật liên tục vào thứ vừa được Lục Kiếm Bình tạo nên.
Bỗng.
Cảm nhận không giân của hắn bừng tình nhận ra sự bất thường.
Thời gian chấm một cái, những vòi ròng với những cái đuôi nhọn nhắm đến Hạ Chấn Bảo từ bao giờ. Chúng vừa mạnh vừa xoáy tạo nên áp lực khổng lồ, không khác gì mũi khoan.
Không gian đã được Lục Kiếm Bình khống chế nàng có thể tạo ra bất cứ thứ gì mà nàng có thể. Điều này khiến Hạ Chấn Bảo nhất thời ngạc nhiên.
Tuy nhiên phản xạ lúc này là không kịp, nên hắn chỉ cười nham hiểm một cái.
Uỳnh.
Những đuôi vòi rồng chạm vào nhau, phát ra thanh âm chói tai. Nhưng tuyệt nhiên đã không thể đánh trúng Hạ Chấn Bảo, bằng khả năng của mình hắn đã dễ bề né tránh một cách linh hoạt mà đứng trên một gò đất được tổng hợp bởi những thứ đổ nát.
Sau đó hướng ánh nhìn về phía Lục Kiếm Bình.
Nàng nhìn thấy hắn cũng phần nào bớt đi sự hung hăng, nên cũng thu lại khí chiêu. Rồi đồng dạng lạnh nhạt lặng yên không nói gì.
“Phong Thần đến từ Dị Giới quả thật khác lạ, lai lịch của cô nương quả thật là bất minh. Có thể nào cho ta biết chút thông tin được không?”
Trước câu nói của Hạ Chấn Bảo, Lục Kiếm Bình cũng không muốn trả lời. Từ nơi bàn tay cầm thần khí, nàng vận lên một chút sức mạnh.
Ngay lập tức hình thành một vũ khí như kiếm, chạy dọc theo cánh tay nàng kéo dài ra hơn 20 tất. Với sắc trắng sữa, đồng thời có nhiều răng cưa.
Nàng hướng mũi vũ khí về phía đối phương, nói:
“Phí lời.”
Lời còn chưa tỏ tường nàng đã lao đến nhanh tựa gió tiến đến tấn công Hạ Chấn Bảo. Hắn cũng không phải dạng thương hoa tiếc ngọc, lần nữa gọi ra thanh kiếm của mình. Cùng nàng đối kháng.
Cả hai lao vào nhau, dùng kiếm pháp đối chiến với nhau.
Nhờ đó tiếng binh khí va chạm liên tục được sản sinh. Khí kình từ cuộc chiến đã phần nào tiếp tục phá nát hoàng cung Tiên tộc. Có lẽ lần này khi Tiên đế trở về chắc lão sẽ cực kỳ phẫn nộ.
Thoáng cái đã hơn 100 chiêu vẫn chưa phân định được thắng bại. Đối với Lục Kiếm Bình mà nói, nàng chỉ có thể cầm chân hắn lại đây mà thôi. Về lâu về dài nàng chắc hẳn không thể nào là đối thủ xứng tầm với hắn.
Nàng biết rõ điều đó, nhưng vẫn can thiệp nhằm cứu lấy Trương Vệ một mạng. Ngay đến cá nhân nàng vẫn chưa hiểu tại sao mình lại làm vậy.
Thời gian càng lúc càng trôi qua thì viện binh của Tiên giới chắc hẳn sẽ đến, những Hạ Chấn Bảo không lấy gì làm lo lắng, hắn muốn làm gì thì chỉ có trời mới biết.
Kiên trì thêm hai chiêu nữa, Lục Kiếm Bình bèn lùi về sau một chút nhằm duy trì khoảng cách an toàn. Sau đó tụ lực vào thanh kiếm trên tay, ngay lúc đó ngay chính giữa con mắt lớn trên thần khí Phong Thần xuất hiện một lốc xoáy nhỏ.
Dường như không gian hiểu được lời của chủ nhân của nó, ngay lập tức gió trận cuồng phong nổi lên.
Xung quanh bán kính chừng 20 trượng một con lốc xoáy nuốt trọn Hạ Chấn Bảo vào bên trong. Không cho hắn có không gian để tẩu thoát.
Nhất thời Lục Kiếm Bình tung ra sát chiêu, khiến Hạ Chấn Bảo trở tay không kịp bị vây vào bên trong.
Hắn không thể dễ dàng mà thoát khỏi đây như trước nên chỉ còn cách đương đầu, tuy vào thế khó hắn vẫn không lấy một chút lo lắng.
Thi thoảng từ những thành lốc xoáy, mang đến cho không gian những máy chém bằng gió to lớn và sắc bén không thua gì đao kiếm.
Chúng bị gió cuốn theo cho nên tình hình bên trong lúc này chỉ có ba chữ để diễn tả ” cối xay thịt.”
Thanh âm của gió thay phiên nhau phát ra.
Vù… vù…vù.
Về phần mình, Lục Kiếm Bình nhận ra Hạ Chấn Bảo đã không thể thoát liền quát:
“Sất Trá Phong Vân.”
Phong ca sậu đình, vân đạm phong kinh.
Gió mang theo năng lượng cực đại, cùng tốc độ kinh hoàng tạo nên một cột gió cao đến tận mây xanh.
Cuốn hết tất cả đất đá, gỗ vụn, tạp vật từ trận chiến thu hết vào bên trong nó. Không có thứ gì có thể thoát khỏi.
Khi vũ khí của nàng đã tẩm đầy chân khí đến mức xuất hiện những dòng chảy năng lượng cuồn cuộn. Thì nàng thở mạnh ra một hơi, sau đó đạp mạnh vào không trung lao thẳng đến cột lốc xoáy do chính nàng tạo ra.
Trực tiếp chém xuyên qua nó.
Đùng…. Oành…. Oành… Oành.
Nhiều nhát cắt từ trên xuống dưới khiến cột năng lượng trực tiếp phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Rung chuyển hoàn toàn nơi này.
Chiêu thức này mượn lực từ gió khuếch đại phong năng đến mức cực hạn. Một chiêu một thức không hề có kẻ hở. Dù là đại la thần tiên không chết thì cũng trọng thương bảy tám phần.