Đại Lục Liên Hoa


Thông tin Tiên giới bị công kích đã nhanh chóng truyền đến chiến trường Hoa Nam nơi quân đội của Tiên tộc đang đóng quân.





Thông tin này đến trong hoàn cảnh cuộc chiến đang đến hồi khốc liệt nhất. Cho nên trong một thời khắc không thể trở về chi viện được cho hậu phương, buộc hoàng đế của Tiên giới là Độc Cô Ngạo Tuyết phải đưa ra quyết định nhanh chóng.





Dù rất muốn tiếp tục cuộc chiến, nhưng ông không thể kéo dài thêm nữa. Nên trước khi rút quân hoàn toàn, ông đã cho con thứ hai của mình là Độc Cô Ức cùng một nhóm quân sĩ trở về trước nhằm chi viện cho Lăng Tiêu Thành.





Nhận lệnh từ vua cha, Độc Cô Ức cưỡi Hoàng Kim Điểu dẫn đầu đoàn quân cưỡi Phi Vân Truy ngay trong ngày tức tốc trở về Tiên giới.





Tuy nhiên khi chỉ còn cách cánh cổng tiên giới chưa tới 20 dặm đường nữa. Thì họ đã gặp phải một trở ngại lớn.





Trước mắt đoàn quân của Độc Cô Ức là một binh đoàn trên dưới một vạn quân. Họ đều có những chi tiết trên cơ thể liên quan đến các loài sinh sống dưới nước, ví dụ như tai cá, mang cá trên khuỷu tay, hay là sừng.





Quân ngũ xếp hàng ngay ngắn và có quy cũ, dẫn đầu nhóm quân này là một nữ nhân trong trang phục trắng. Tay phải nàng cầm quyền trượng, hai bên tai có hai vành lông trắng nhìn không khác gì một tiểu thiên thần.





“Nơi này tạm thời không thể đi qua, phiền nhị hoàng tử đi lối khác.”





Nữ nhân đó mở giọng nói, đồng thời cưỡi thú cưỡi Bạch Bân tiến đến gần. Với khoảng cách khá gần đã khiến những người trong hàng ngũ tiên tộc đã nhận ra nàng ngay tức thì.





Một trong số đó là Lý Bình, một phó tướng dưới trướng của Độc Cô Ức. Người này chinh chiến cũng đã rất nhiều trận lớn nhỏ nên không lạ gì nữ nhân trước mặt.





Ngay tức thì hắn khẩn trương đến gần Độc Cô Ức và ghé sát tai nói nhỏ:





“Nhị hoàng tử, người này là đường chủ của Huyền Vũ. Không phải dạng dễ dàng động chạm đâu thưa người.”





Tưởng rằng vị hoàng từ này sẽ để tâm đến những tiểu tiết này, nhưng không, hắn ngữ khí cao ngạo, phớt lờ mọi lời cảnh báo mà trực tiếp nói:






“Các người nếu đã biết rõ ta là ai mà lại ngang nhiên chặn đường. Quả thật là to gan mà.”





Câu nói này của hoàng tử khiến Lý Bình rất sốc, hắn không ngờ tên hoàng tử này lại không biết trời cao đất dài đến như thế. Bất giác hắn lùi Phi Vân Truy lại vài bước trên không.





“Hừm, rất lấy làm tiếc, con đường này tạm thời không thể đi qua được. Mong hoàng tử quay lại cho.”





Thư Di ôn nhu nói.





“Đường này của bọn ta, lý gì lại do ngươi tự quyết cơ chứ.”





Với ngữ khí cao ngạo, xem ra trong mắt của Độc Cô Ức nữ nhân trước mắt không mạnh như lời đồn. Hoặc chỉ ít chỉ có mình hắn nghĩ như vậy.





Tuy nhiên với tính tình như vậy, vị hoàng tử này khả năng cao sẽ làm nên những chuyện dại khờ.





Biết trước điều ấy, cho nên Độc Cô Ngạo Tuyết đã cho quân sư Nhiếp Khang theo nhằm kiềm chế cái đầu nóng của nhi tử của mình. Đồng thời giúp sức trong những lúc cần thiết.





Nhiếp Khang thấy Lý Bình không khuyên can được, nên buộc lão phải can thiệp.





Lão dùng tay ra lệnh cho quân đội không được tiến lên trước khi lệnh của Độc Cô Ức được ban xuống.





Khiến vị hoàng tử vô cùng bất ngờ khi hắn hô lớn:





“Lên cho ta.”





Thì không một ai dám động đậy, buộc hắn phải quay đầu lại nhìn trong sự bực tức. Hằng giọng quát mắng:






“Các ngươi sao thế? Dám chống lại quân lệnh!!”





Quân lính đương nhiên sợ Độc Cô Ức nhưng đồng thời cũng không dám trái lệnh của Nhiếp Khang. Nên lạnh lùng đứng im như tảng đá không chút động tĩnh.





Khiến hắn không nhịn được mà cưỡi Hoàng Kim Điểu đến gần, trực tiếp tát một cái thật mạnh lên một gương mặt của quân lính đứng gần với bản thân nhất, khiến mũ của người đó rơi xuống.





“Xem ra các ngươi thật là chán sống. Muốn chết chứ gì, để ta giúp các ngươi thành toàn.”





Trong cơn tức giận, Độc Cô Ức vận lên chân khí vào trong lòng bàn tay chuẩn bị trừng trị tên thủ hạ không biết vâng lời.





Tuy nhiên quân lệnh như sơn, người lính tiên tộc đó vẫn lạnh lùng trước cái chết của chính mình.





“Hoàng tử tốt nhất người nên dừng tay, vì tôi đã ra lệnh cho họ.”





Nhiếp Khang mở lời can gián.





Nghe những lời này, khiến Độc Cô Ức cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng đành vậy. Hắn suy cho cùng không có trọng lượng khi đứng trước một người như lão.





Phẫn nộ mắng thầm:





“Lão già lắm lời.”





Nói đoạn hắn thu tay về, tránh làm trò tiêu khiển cho người khác. Hắn thở nhẹ ra một cái, tạm thời nuốt trôi cơn giận. Rồi di chuyển lại đối diện với Thư Di.






Ánh mắt quét nhanh qua hàng ngũ của nàng. Sau đó không biết nói gì hơn là chờ đợi Nhiếp Khang định đoạt thế cục.





Về phía mình, Nhiếp Khang nhìn thấy hoàng tử cũng biết kiềm chế, thì phần nào an tâm. Bèn cưỡi Phi Vân Truy di chuyển lên đứng ngang với Độc Cô Ức, rồi từ tốn mở lời:





“Từ xưa đến nay, Tiên giới và Huyền Vũ Thành, nước sông không phạm nước giếng. Hà cớ gì hôm nay lại cản đường chúng tôi.”





Nói đến đây lão dùng lời có phần dò xét mang theo thanh âm nghiêm trọng:





“Chẳng lẽ, Huyền Vũ Thành có liên quan đến chuyện này.”





Đối mặt với sự hoài nghi của đối phương, ánh mắt của Thư Di khẽ dao động sau đó nàng bình thản như không rồi hồi đáp:





“Không giấu gì, hiện tại địa phận Long Cung gần với Tiên giới đang có thủy quái quấy nhiễu. Nên chúng tôi đang cố gắng khắc phục. Chẳng qua không muốn điều đó ảnh hưởng đến chư vị thôi.”





Nói đoạn Thư Di đứng dạt người qua một bên. Để tầm nhìn của quân đội Tiên tộc có thể nhìn thấy.





Theo hành động của nàng, phía quân lực của Huyền Vũ tộc cũng tránh một bên để tầm nhìn có thể thông suốt nhất.





Độc Cô Ức cùng Nhiếp Khang cưỡi tọa kỵ lên vài bước. Ánh mắt họ nhìn xuống mặt biển bên dưới.





Nơi đó đang nổi lên từng trận bọt biển, sùng sục như nước sôi. Thi thoảng lại phát ra những hào quang năng lượng quái dị. Điều đó đã khiến lời nói của Thư Di thêm phần đáng tin.





“Thứ lỗi cho Nhiếp Khang tôi nhiều lời, không biết linh thú nào đang hoành hành.”





“Là Âu Nạp Toái Phiêu.”





“Là nó!”





Nghe đến cái tên này, khiến Nhiếp Khang nhất thời nín lặng. u Nạp Toái Phiêu là sinh vật sinh ra từ thời viễn cổ, tương truyền chỉ mình nó thôi cũng đã đủ phá nát một vùng biển rộng lớn. Đồng thời nhấn chìm mọi thứ bằng hình thể to lớn của chính mình.






Cho nên việc bị chặn ngay đường về lúc này có thể tạm thời lý giải được.





Nhiếp Khang biết rằng không còn cách nào khác, họ cũng không muốn tham gia vào việc này tránh những mất mát không đáng có. Lão liền ghé sát tay Độc Cô Ức nói nhỏ.





“Chuyện này quả thật không nên can dự. Dù gì chúng ta vội cũng không được.”





“Người đã nói vậy thì cứ theo vậy mà làm.”





Sau khi đã nhất trí, họ ra lên cho quân đội không tiến lên dù chỉ một bước. Mặc dù đang rất nóng lòng quay về tiếp viện, nhưng họ cũng không dám đánh liều gây hấn với Huyền Vũ tộc.





Hơn nữa sức mạnh của quái thú tên Âu Nạp Toái Phiêu cũng khiến những con người đến từ Tiên giới cảm thấy chùn chân.





Và thế lạ họ lưu lại đó hơn nữa canh giờ, cho đến khi một thuộc hạ từ bên dưới của Huyền Vũ Thành bay lên trên báo cáo tình hình một cách kín đáo với Thư Di. Một hồi lâu sau, thì nàng liền tiến đến chỗ của Độc Cô Ức hồi đáp:





“Mọi người có thể qua.”





Theo lời nói, Nhiếp Khang đưa ánh nhìn về phía mặt biển thấy sóng đã yên biển đã lặn thì cũng đã an tâm phần nào. Liền thay mặt Độc Cô Ức mà chắp tay hành lễ.





“Đa tạ sự giúp đỡ của Huyền Vũ Thành, tôi sẽ báo chuyện này lại với Tiên Vương để đích thân ngày đến cảm tạ.”





“Không cần khách sáo, đây là bổn phận thôi.” Thư Di cười đáp.





Được sự cho phép, nhanh như cắt tất cả quân lực Tiên giới dùng hết tốc lực bay đến cánh cổng của Tiên giới mà trở về chi viện.





Khi ấy, Thư Di quay lại nói với những thuộc hạ.





“Rút thôi mọi chuyện đã xong.”





Theo lời nói của nàng, từ phía dưới biển. Một con thú to lớn trồi lên mặt nước, với chiếc cổ dài, nước da màu xanh đi kèm với một chiếc bờm giống bờm ngựa. Nó kêu lên tiếng kêu thật lớn rồi cùng quân đội của nàng hòa mình vào dòng nước và biến mất.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận