Trước lời nói đó, Châu Bá Khả chỉ lạnh lùng đáp:
“Vậy ư!” Đi kèm với một nụ cười của kẻ đã nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay. Ngay tức thì ngay phần cổ tay cầm song chùy của hắn phát ra một cổ năng lượng mang sắc màu vàng xẫm của cát. Nó cuộn quanh nơi đó như một cơn lốc xoáy.
“Nếu các ngươi đã tự tin đến vậy. Thế thì hãy nhận lấy chiêu thức này của bổn tọa.”
Vừa dứt câu, không khí xung quanh chốc chốc luân chuyển, chân khí của hắn liền biến đổi thành một cơn bão cát lớn. Chứng kiến cảnh cơn bão từ trong cơ thể hắn bạo phát cực nhanh ra bên ngoài. Tại Thiên thất kinh hét lớn cảnh báo:
“Tránh mau!”
Dù cho có kịp thời nhìn thấy, nhưng bọn họ đã nhanh chóng bị cổ năng lượng này nuốt chửng. Cơn bảo cát sinh ra ngay trong lòng làng Lục Nam đổ nát.
Được một lác, ba âm thanh liên tiếp được vang lên.
Uỳnh… Rắc… Rầm.
Đó chính là thứ tự rơi xuống của nhóm Tại Thiên.
Đầu tiên là Lý Tấn, hắn đứng gần và tiếp xúc trực tiếp nhất với Châu Bá Khả. Nên khi khí công của hắn bạo phát, hắn không kịp thu tay về. Mà chi thủ bị chân khí của Châu Bá Khả hút lại, nên tại lòng bàn tay đã bám lại thật chặc tại ngực của đối phương, nhất thời bị nó nuốt trọn, trong sự kinh ngạc vô độ. Cho nên thương thế của hắn được xem là nặng nhất.
Khi cơn bão kết thúc, hắn được vào một căn nhà gỗ gần đó. Và bị đất đá theo đó mà đổ sập xuống đè lên. Nhất thời không thấy động tĩnh gì, khả năng cao là đã bất tỉnh vì khí tức của hắn cũng đã suy giảm đi rất nhiều.
Tiếp đến là Tại Thiên, nếu so về thực lực cùng khả năng cậu không hề tỏ ra quá vượt trội so với hai người còn lại. Mà bản thân cậu vẫn còn một chút thương tích chưa khỏi hẳn trong trận chiến trước. Nên khi bị trúng chiêu thức, cậu cũng không thể thu tay lại, nên đã lãnh trọn.
Cơn bão cát, vừa mạnh vừa sắc bén không thua gì dao điếm đã phần nào đánh gãy cả Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm mà biến nó trở về nguyên dạng. Còn về Định Hải Thần Châu là do chân khí của cậu bị gián đoạn, buộc nó phải trở về nguyên trạng mà rơi lại trên nền đất cách Châu Bá Khả không quá xa. Riêng bản thân của cậu thì bị hất mạnh về một thân cây lớn.
Thương tích cũng nặng không hề kém cạnh Lý Tấn, nhưng cậu vẫn còn tỉnh táo.
Người còn lại là Trương Triết Hạn, hắn bị cuốn lên đỉnh cầu của cơn lốc xoáy. Sau đó thì bị quật mạnh xuống nền đất, không khác gì một quả đá rơi từ đỉnh núi xuống mặt đất. Khiến mặt đất bị lún sâu tận 3 trượng. Với nhiều khu vực nứt vỡ.
Với tình hình hiện tại, không nói cũng biết. Phần thắng đã nằm chắc trong lòng bàn tay của Châu Bá Khả mất rồi. Cho nên khi thu chiêu lại và quan sát tổng thể một lượt hắn trào phúng nói:
“Lúc nãy các ngươi nói muốn cầm chân ai cơ. Lặp lại cho ta nghe xem nào.”
Nói đoạn hắn tiến đến miệng hố nơi Trương Triết Hạn đang bị chôn vùi mà nhìn xuống nơi đấy rồi cười nhếch mép. “Thật là chán, cứ tưởng các ngươi sẽ khiến ta giết một chút thời gian nhàn rỗi, để chờ đợi kẻ đó đến chứ. Chẳng ngờ không khác gì một lũ ruồi nhặn, thật đáng thất vọng.”
Bất giác hắn nhìn thấy, Định Hải Châu đang nằm cạnh mép hố. Nó phát ra một chút linh khí đặt biệt khiến hắn để mắt đến.
“Oh!”
Cảm thán một cái là hắn đã di chuyển lại, tay cầm Định Hải Thần Châu lên mà xem xét. Sau đó đưa ánh nhìn về phía gốc cây, nơi Tại Thiên đang kiệt sức mà nhìn. Sau đó hắn chậm rãi tiến đến đối mặt với cậu, rồi nói:
“Đây là Định Hải Châu? Ta nói đúng không hả tiểu tử?”
Tại Thiên mắt còn mở không ra, khi nghe đến chữ “Định Hải Châu” trong tiềm thức cậu đưa tay trái lên đặng kiểm tra thì đã không còn thấy nó nữa. Thì đã đoán ra đối phương đang cầm lấy nó, cậu liền gắng gượng. Khó khăn mới mở được một bên mắt trái, yếu ớt nhìn Định Hải Châu một lần rồi cười nhạt nói:
“Đúng thế, nó chính là Định Hải Châu.”
Sau khi thừa nhận cậu hít tham lam hít một hơi khí thật mạnh rồi giở giọng thách thức nói:
“Hà! Nó là thần khí biết nhận biết chủ…. Dù cho… ngươi có đem nó đi… thì chẳng khác gì … thứ bỏ đi.”
Mặt dù giọng nói yếu ớt, nhưng cuối câu cậu đã cười một tràn thật lớn. Như thể cậu không xem cái chết trước mặt là gì. Điều đó khiến Châu Bá Khả cũng ngạc nhiên lắm. Hắn cũng không muốn lấy nó làm gì, chẳng qua tò mò vì thần khí này mà thôi. Đây vốn dĩ là bảo vật trấn bảo thuộc về một môn phái trên đại lục.
Danh tiếng của nó cũng không phải dạng tầm thường, nhưng không phải ai cầm lấy nó cũng có thể phát huy được công dụng. Hắn biết điều đó nên cảm thấy tiểu tử trước mặt rất thú vị. Hai tay, hai kiếm, hai thần khí khác biệt. Ở độ tuổi còn non trở đến như vậy thì điều này thật sự là hiếm có.
“Tiểu tử ngươi khiến ta thấy thú vị về xuất thân của nhà ngươi đấy.”
Bỗng nhiên ngay lúc này, một thứ năng lượng quái dị chiếu thẳng lên bầu trời xanh. Nguồn ánh sáng vàng mang theo bảy con rồng uốn lượn phi thăng. Điều này đã khiến Châu Bá Khả trong một giây phút bị phân tâm mà xoay người lại mà hướng tầm nhìn về nơi xa. Đồng thời miệng lẩm bẩm:
“Vương tọa đổi chủ…. Nhưng luồng đế khí này, không phải chủ nhân. Vậy kẻ đó là ai?”
Hắn còn suy nghĩ thì, cơ thể hắn cảm thấy lạnh giá. Như thể bị đóng băng vậy, theo phản xạ hắn xoay đầu lại nhìn xuống chân. Thì nhìn thấy một đóa hoa tuyết lớn đã được hắn đạp lên từ bao giờ. Bất giác nhận ra vấn đề, thì đã quá muộn màng.
Tầm nhìn xung quanh hắn giờ đây chỉ còn lại một màu sắc trắng đục của nước hóa thành băng đá. Không gian lúc này không khác gì hắn đang bị đóng hộp vào một tảng băng trôi. Châu Bá Khả nhận ra vấn đề liền xoay đầu nhìn về phía Tại Thiên.
Bấy giờ cậu dùng hai ngón tay trỏ và giữa của bàn tay phải chỉ thẳng khí hướng lên trời. Đồng thời bàn tay trái đang bám đất, đặt xuống đó một nguồn năng lượng băng giá.
“Phiêu Tuyết Băng Thuật : Băng Địa.”
Vừa tung chiêu thức, chàng phun ra một ngụm máu tươi. Cười lạnh lùng nói:
“Ta đã nói rồi, hôm này ngươi không thể thoát khỏi nơi này được đâu.”
Nói qua một chút về chiêu thức này,đây được xem như một tuyệt kỹ đồng quy ư tận. Vì lớp băng này, không thể xuyên phá bằng cách thông thường lại càng không thể bị hóa giải bởi các pháp thuật đơn giản. Đây được xem là bí kỹ, chỉ khi bước vào giai đoạn quyết định mà không còn lựa chọn nào khác mới dùng đến nó.
Chiêu thức này vốn dĩ không có mang theo sức sát thương, nhưng nó giống một nhà ngục băng giá trói chân đối thủ tại một không gian nhất định. Và khả năng duy trì nó phụ thuộc khá nhiều vào mạng sống của chủ nhân. Hay nói một cách khác, nếu Tại Thiên vẫn còn sống thì nó sẽ rất khó bị giải trừ.
Tại Thiên chỉ mới luyện nó đến tầng 2, mà vốn dĩ chiêu thức này có đến bảy tầng với nhiều khả năng biến hóa khác biệt. Tuy nhiên lúc này như thế cũng đã là quá đủ để cậu cầm chân đối phương. Vì sao lại nói như vậy, vì bức tường này nhìn bằng mắt thì rất cứng cáp, nhưng nếu dùng sức thì nó sẽ biến hòa thành nước. Khi đó nó sẽ nhu mì không thua gì bản chất của nước cho nên càng dùng lực sẽ càng bất lợi. Còn nếu không dùng sức thì nó lại cứng và có mối liên kết vô cùng bền vững.