Đại Lục Liên Hoa


Chính ngay lúc này.





Một mảng sương mù đen, với kích thước chỉ bằng một người lớn. Đã xuất hiện từ đăng sau Trương Triết Hạn. Người đến đã mang theo cơ hội sống vốn dĩ đã mong manh cho hắn. Không ai xa lạ, người đến là kẻ mang mặt nạ quỷ. Hắn đã đến đây, với mục đích không thể dễ dàng để người khác biết. Từ xa hắn nói vọng lại:





“Phục Hổ La Hán, ngươi hà cớ gì phải xía vào chuyện vặt vảnh này.”





Nghe thấy những lời đó, vị hòa thượng tên ” Phục Hổ La Hán” đã nhìn về phía kể thần bí quan sát một lác. Thì đáp:





“A di đà phật. Chẳng lẽ kẻ này lại là một sản phẩm của thí chủ ư!”





Những lời nói này, cứ như hai người họ đã biết nhau từ trước. Khuôn mặt của Phục Hổ lộ rõ vẻ bất ngờ, cùng một chút cảnh giác. Biểu cảm này của lão hòa thượng và sự xuất hiện của kẻ thần bí. Như thể thắp sáng lên sự sống mong manh của Trương Triết Hạn, hắn đặt để niềm tin rất lớn lao.





Tuy nhiên, dường như kẻ mặt nạ quỷ không muổn ra tay cứu hắn. Mà chỉ đứng từ xa chắp tay ra sau lưng mà đối thoại, không có một chút dáng vẻ nào sẽ xuất chiêu cả.





“Nếu ta nói hắn là một sản phẩm mà ta ưng ý nhất thì sẽ như thế nào.”





Lời nói đó, đã khiến Phục Hổ chạnh lòng. Trong phút chốc lão nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng mở trừng mắt ra.Cùng đôi mắt phát sáng, thông qua đó lão muốn nhìn thật kỹ thứ bên trong cơ thể của con quái vật trước mặt rốt cuộc là gì.





Khi nhìn thấy thứ ký sính bên trong, lão phật gia bỗng chốc nổi giận.






“A di đà phật. Tội lỗi thật là tội lỗi.”





Vừa dứt câu. Vạt áo của Phục Hổ liền bay lên. Một chưởng lực hình dạng một chưởng lực với bàn tay nắm chặc, xé gió bay đến:





“La Hán Chưởng: Phạn Tâm Giáng Ma.”





Tuy nhiên, kẻ thần bí cũng nhanh chân chẳng kém. Khí chiêu bay đến thì cũng chỉ chạm đến tàn ảnh của hắn mà thôi. Hắn đã lướt đến một chỗ khác rồi nói khích:





“Phục Hổ ta khuyên ngươi, lòng dạ từ bi chẳng qua là sự yếu hèn của lũ phật gia.Hãy tàn nhẫn ra tay giết kẻ trước mắt đi. Xem thử thứ mà ta dã cày cắm vào người nó đầu đuôi thế nào?”





Dù cho kẻ thần bí có nói gì. Thì có lẽ Phục Hổ La Hán cũng không khoanh tay đứng nhìn. Người chắp song thủ ngay trước mặt, vận lên chân khí khắp toàn thân. Bỗng chốc gió chuyển lai động, cả một khu vực. Những ký tự phạn cổ bay lượn khắp người của Phục Hổ La Hán:





“La Hán Chưởng : Tam Dương Khai Thái.”





Phục Hổ lao đến nhanh như điện xẹt, mới một cái chớp mắt thôi đã tiếp cận nơi của kẻ thần bí. Mà giáng một chương uy lực với bàn tay đã được tẩm vào một nguồn năng lượng cực đại. Chi thể vừa xuất chiêu, khí chiêu đã ảo hóa ra một bàn tay uy lực đánh thẳng về phía đối phương.





Lãnh trọn đòn này, kẻ thần bí bị đánh văng ra xa. Bay được một đoạn hắn đã kịp thời xoay người mà bám hai chân xuống nền đất, và kéo dài ra vài trượng tạo ra hai rãnh đất dài. Không biết hắn có tổn hại gì hai không, bởi vì chiếc mặt nạ quỷ đó đã thành công che đi hết tất cả những biểu cảm cũng như biểu cảm của y.





“Hay lắm, quả đúng là Phục Hổ La Hán. Ra đòn không hề nương tình.”






Kẻ thần bí, cười nói.





Khi hắn còn chưa kịp thở một hơi , thì Phục Hổ đã tiếp tục áp sát.Và liên tục ra đòn. Buộc hắn phải vất vả né đòn.





Khi thời gian cũng chỉ là một cột mốc tô điểm cho sức mạnh. Thì đó cũng là lúc Phục Hổ đã ra hơn 20 chiêu nhắm vào phía đối phương đặng mà đánh.





Từ nãy đến giờ, tên thần bí này kiên định không hề suất chiêu. Cốt yếu chỉ được xem là kéo dài thời gian. Cho đến khi hắn nhìn thấy được điều mình cần liền mở giọng nói:





“Hừ! Ta nghĩ ngươi nên nhanh lên, trước khi tiểu tử đó phải bỏ mạng.”





Nói đoạn cũng là lúc, hắn né được một chưởng của Phục Hổ La Hán mà nhảy lên một mái nhà. Sau đó phóng tầm nhìn xuống bên dưới và nói tiếp:





“Ta thật sự không có thời gian đặng chơi đùa với ngươi. Cái sản phẩm đó, để lại cho ngươi tự quyết định.”





Hết câu, hắn đưa tay ra dấu từ biệt. Rồi tan biến trong không gian trước sự chứng kiến của lão hòa thượng.





Mà dường như, Phục Hổ cũng không có ý định đuổi theo. Cứ thế mà để hắn rời đi.





Xong việc, lão hòa thượng nhìn về phía Trương Triết Hạn. Thấy hắn lúc này, sống không ra sống, chết không ra chết. Thì nhất thời cảm thấy xúc động.






Cái ý định siêu thoát hắn, theo đó mà đã trôi đi mất. Từ tốn cước bộ lại gần.





Trong từng bước chân là từng bước suy nghĩ tính toán. Cuối cùng thì lão đã dừng bước trước thân thể đang đân thoi thóp của Trương Triết Hạn.





Sau đó thì, phất nhẹ ống tay áo hữu. Trực tiếp thu nạp hắn vào trong. Nhường như lão đã tự có lựa chọn riêng cho bản thân về việc này.





Cho nên hành động của lão rất dứt khoát không một chút do dự.





Tiếp đến lão đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Tấn. Nói về hắn lúc này, sinh khí đã bình ổn trở lại. Sức sống mạnh mẽ vô cùng, đồng thời thương thế cũng đã được chữa lành.





Thấy vậy thì lão hòa thượng mới hiện rõ sự an tâm.





Đột nhiên ngay lúc này, một quần thể xanh trắng xuất hiện trên bầu trời Tiên giới.





Chúng đang hướng về Lăng Tiêu Thành với tốc độ cao.





Nhận ra được điều đó, Phục Hổ La Hán ngay lập tức di chuyển về phía quần thể kia. Trong khi người đang mang theo Trương Triết Hạn, còn về phần Lý Tấn thì người đã để hắn ngủ lại trong đống hoan tàn.





Tuy nhiên có một điều mà người đã bỏ quên. Đấy chính là băng địa cho Trương Vệ tạo ra.





Tình hình bên trong lúc này vẫn vậy không một chút tiến triển mặt dù đã trôi qua tận 3 khắc.






Ý định của Châu Bá Khả vẫn một mực không hề thay đổi. Tuy nhiên dùng sức ngay lúc này thật không phải là cách.





Trong cương có nhu,trong nhu có cương. Thái cực lưỡng nghi,quả thật bổ trợ quá tốt cho nhau.





Mỗi lần Châu Bá Khả ra tay ở bất kỳ vị trí nào cũng không thể lưu lại dù là một vết xước nhỏ. Với kích thước của băng địa tính cả chiều rộng ngang và cao. Tất cả như một gian phòng nhỏ khép kín tứ bề.





Có thể nói, rộng rãi để một kẻ như hắn hoạt động hết công suất mà không bị gò bó. Tuy nhiên đến thời điểm này hắn vẫn nhất quyết không dùng đến ma pháp.





Không phải vì hắn không thể làm, mà là vì hắn từng được biết. Nếu dùng đến ma pháp mà không thành công rất có thể không gian Băng Địa sẽ bị thu hẹp nhanh chóng.





Còn phần nhiều là do hắn quá tự tin vào khả năng của chính mình. Hắn tin với loại bí kỹ này, hắn chỉ cần dùng sức mạnh thông thường là có thể hóa giải.





Không phải là vì hắn cố chấp mà thật chất nhiêm vụ của hắn ngay từ đầu là chặn ở đây.





Không để viện binh có cơ hội đi qua trước khi Vương Tọa đổi chủ.





Nay Vương Tọa đã thuộc về người khác thì nhiệm vụ của hắn nói theo nghĩa tích cực là đã hoàn thành mất rồi.





Trong lúc chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp hắn muốn chơi đùa một chút. Về phần Trương Vệ mặt dù nói cậu đã thành công nhốt đối thủ vào Băng Địa.





Nhưng đây lại là lần đầu cậu thi triển nó. Cho nên công dụng của nó cậu vẫn đang kiểm chứng, còn gì tuyệt vời hơn là một kẻ mạnh như là Châu Bá Khả.





Hắn đã thị phạm cho cậu thấy khả năng hiện tại của cậu thật sự đã chạm đến đâu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận