Đại Lục Liên Hoa


“Không ngờ, ngươi đã tính toán mọi chuyện kết kỹ càng đấy.” Trang Minh Viên nói.





“Không cần ngươi phải khen, vậy thì làm nốt đi. Kết thúc cuộc chiến này.”





Hạ Chấn Bảo cười đầy tự tin. Bởi vì mọi chuyện đã đúng như sắp đặt của hắn. Cuộc chiến này không chỉ người dân đế đô hay tiên giới đã cùng chứng kiến. Mà còn kéo theo một hệ lụy to lớn.





“Đã là diễn kịch, thì phải diễn ra hồn.” Trang Minh Viễn đáp đầy hứng khởi. Với nguồn sức mạnh mới, linh hồn của Trang Minh Viễn như thể được tiếp theo sức mạnh cực hạn. Hắn vỗ một cái thật mạnh xuống thành ghế.





Bạo phát ra một đường sóng xung kích uy lực. Lan tỏa nhanh ra hết thảy những vật chất xung quanh. Hạ Chấn Bảo, liền lao đến tung một đòn đánh uy lực. Và rồi…





Uỳnh.





Một vụ nổ lớn vang ra, biến một nửa Lăng Tiêu Thành thành đổ sập xuống mặt đất bên dưới. Và đó cũng là thanh âm kết thúc cuộc chiến chưa đầy một ngày một đêm mà đội quân Hoa Tử Đằng gây ra. Giữa đống hoang tàn, Trương Vệ với thân thể kiệt sức nằm trên một tảng đá lớn sát mép vực. Chàng hiện giờ dường như không còn một chút sức lực nào nữa.





Phía khác trong Lăng Tiêu Thành, Trúc Nam Phong nhận ra được kết cục của trận chiến. Thì mỉm cười vì mục tiêu đã đạt thành. Hắn liền lùi lại cầm bút vẽ ra trong không gian một vòng tròn lớn. Tại nơi đó đã trực tiếp mở ra cánh cổng to lớn đủ sức cho đội quân Hoa Tử Đằng rút lui.





Hắn liền quát lớn:





“Rút quân!”






Nhận được lệnh, quân đội Hoa Tử Đằng chia làm ba nhóm. Nhóm đầu tranh thủ gần cánh cổng thoái lui trước rồi đến nhóm giữa còn toán quân cuối là những người bày trận. Họ giữ vững trận địa khi toàn quân lui hết thì mới đến lượt họ.





Một kỷ luật thật đáng ngưỡng mộ.





Trúc Nam Phong cũng không để quân đội Tiên giới có cơ hội truy đuổi. Liền để bút đặt giữa hai song thủ với hai ngón tay xếp thành một góc vuông.





Sau đó vận lên chân khí, bao phủ lấy hắn một màu đen kịt.





“Nhất Dương Bi Thiếp: Thiên Tự Văn.”





Từ Trên trời hàng triệu triệu những hán tự, bay xuống như thiên thạch giáng xuống đoàn quân Tiên tộc. Khiến họ không thể nào tiến lên, vì thế quân đội Hoa Tử Đằng ra rút lui mà cách an toàn. Còn trên những vùng đất khác có sự hiện diện của chúng, đều có những cánh cổng tương tự.





Cho nên chỉ trong một thoáng chốc, chiến trường tiên giới sạch bóng quân địch đến mức không thể hình dung ra nổi.





Đồng một thể ấy, bên trong Băng Địa do Tại Thiên tạo ra. Tưởng chừng như không thể xâm nhập, tuy nhiên trong khi Châu Bá Khả đang cật lực đập phá, thì trong lòng bàn tay y. Một hán tự chữ “Môn” đã được khắc lên đó từ trước.





Bất chợt phát sáng, mở ra cánh cửa thông hành trở về Nhân giới.






Điều này khiến Trương Vệ kinh ngạc không kém. Duy Châu Bá Khả thì vẫn mang một bụng tức giận, hắn tính giáng một đòn thật mạnh kết thúc chuyện này. Tuy nhiên một giọng nói đã vang lên trong không gian ngăn cản cái thói ham vui của hắn:





“Lui về mau, đây là mệnh lệnh.”





Dù không muốn thực thi, nhưng Châu Bá Khả cắn răng phục mệnh. Trước khi rời đi hắn đã nói:





“Tiểu tử, ngươi đã khiến ta thấy ấn tượng đấy. Lần sau gặp lại ta sẽ không nương tay như vậy nữa đâu.”





Nói xong, hắn bước qua cánh cổng và biến mất. Để lại Tại Thiên cùng băng địa tại chốn làng Lục Nam một mình.





….





Khi cuộc chiến đến hồi kết thúc thì viện binh Tiên giới mới kịp thời trở về đến Lăng Tiêu Thành. Chứng kiến cảnh tượng mà cuộc chiến này gây ra. Độc Cô Ức không thể kìm nén được cơn tức giận. Đi theo hắn còn có Phục Hổ La Hán, thì ra ông rời khỏi làng Lục Nam cốt là để đi theo quân đội Tiên tộc.





Tất cả đã chứng kiến cảnh tượng kỳ vĩ kia. Cho nên hắn đã bỏ qua tất cả mà tiến đến nơi để Vương tọa. Thì thấy nó đã đổ sập, chỉ còn lại duy nhất hình ảnh Trương Vệ đang nằm tại đó. Tức thì đoàn quân đáp xuống.





Độc Cô Ức cưỡi ngựa tiến đến, nhìn Trương Vệ nằm lại mà tức giận.






“Thỉ ra tên này là kẻ đã khiến Vương Tọa đổi chủ sao.”





Sở dĩ hắn khẳng định như vậy, bởi vì chàng lúc này đây trên giữa trán có một dấu ấn như hạt dẻ





màu vàng. Đồng thời toàn thân phát ra một nguồn năng lượng cường hãn, phảng phất trong không gian một chút chánh khí.





Không chờ đợi quá lâu. Hắn nhảy xuống ngựa tiến đến gần chàng, bàn tay cầm ra một thanh đoản kiếm. Định bụng sẽ kết liễu chàng ngay lập tức.





Tuy nhiên khi ý định còn chưa chớm nở. Thì một đạo quang đã tiến đến, chắn ngay trước mặt Trương Vệ. Người đó không ai khác chính là Phục Hổ La Hán, ông chắp tay lại và nói:





“A di đà phật. Nhị hoàng tử, xin hãy thủ hạ lưu tình.”





Thấy Phục Hổ ngăn cản mình, Độc Cô Ức bực bội lên tiếng:





“Lão sư phụ nhanh chóng tránh qua sang một bên. Đây là chuyện của Tiên giới, không đến phiên nguwofi ngoài như lão can dự vào đâu.”





“Bần tăng biết chứ, tuy nhiên…” Nói đoạn, lão hòa thượng thay đổi ngữ điệu thành can gián: “Người này đã là tân vương của Tiên giới, nếu người giết hắn. Thì rất có khả năng tiên giới sẽ bị tận diệt.”





“Lão…”





Độc Cô Ức bị cản nên thoáng chốc có chút tức giận. Thấy vậy Nhiếp Khang cũng xuống ngựa tiến đến mà nói tiếp:






“Dù gì chuyện này cũng không thể thay đổi. Ta biết người này, hắn là Trương Vệ người của Trương Gia Bảo. Giữ hắn lại để Tiên Đế về giải quyết.” Sau đó Nhiếp Khang nhìn vào tay cầm đoản kiếm của Độc Cô Ức mà nói tiếp: “Nếu hôm nay người tự ý quyết định xuống tay với con người này, e rằng sau này có phật ý của Tiên đế người có trăm cái mạng cũng không thể chuộc lại được.”





Nghe vậy, Độc Cô Ức cũng đành thu lại ý định của bản thân. Dù nói kiểu gì hắn cũng là người hiểu chuyện, hắn không muốn vì một chút việc mà bản thân bị trách tội xuống. Sau này rất khó có cơ hội cạnh tranh chức vị.





“Vậy các ngươi nói ta nên làm gì tiếp theo.”





Lời Nhiếp Khang nói hắn đã chịu nghe, nên vị quân sư này liền hiến kế tiếp:





“Tạm thời giam hắn vào ngục, cùng những đồng minh của hắn ngoài kia. Tuy nhiên không thể sơ sài được, phải đối đãi đặt biệt chút. Để sau này còn có đường mà tránh đắt tội.”





“Được, như ý ngươi.” Độc Cô Ức không suy nghĩ thêm mà gật đầu chấp thuận.





Nhận lệnh, Nhiếp Khang truyền xuống bên dưới. Nhanh chóng quân lính tiến đến mang Trương Vệ cùng Lục Kiếm Bình đang nằm cách đó không xa đi. Tiếp đến nhờ có viện quân, quân lính Tiên tộc vây bắt những người còn lại cùng theo chàng chiến đấu đang ở bên trong Lăng Tiêu Thành.





Nhóm người Tiểu Bảo cùng Khuất Duy Công không hề kháng cự mà tự nguyện đi theo. Bọn họ bị bắt về Kim Lăng nơi quân đội Tiên tộc cùng gia quyến Độc Cô gia lưu trú. Họ bị giam một ngày thì Tại Thiên cùng Lý Tấn cũng bị đưa đến mà hội ngộ chung.





Tình hình lúc này thật khó nói trước được điều gì.





Trương Vệ thì vẫn còn hôn mê sâu, không có vẻ gì là sẽ tình lại sớm. Trong khi đó, Tiên giới đang chờ quân chủ lực quay về để mang những người này ra xử lý. Mặc dù Trương Vệ cùng đồng minh của mình đã giúp Tiên giới tham chiến. Nhưng bản thân, Trương Vệ lại ngồi lên Vương tọa. Làm thay đổi định mệnh nơi đây.





Sự việc này hàng triệu năm qua chưa từng xảy đến. Cho nên nhất thời đã gây ra một trận bàn tán vô cùng lớn. Liệu rằng Trương Vệ có được bình an vượt qua giai đoạn này hay không?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận