Đại Lục Liên Hoa


Chương 273: Tàn cuộc.





Lại nói về tình hình Đế Đô.





Sau khi quân đội của Hoa Tử Đằng đồng loạt rút quân. Thì mái vòm bằng ma thuật của Lý Linh Ngọc, cũng đã hoàn toàn biến mất, trước mặt tất cả những người đang có mặt bên ngoài Tâm Thanh Trường.





Nhờ đó mà một cuộc chiến đã không diễn ra.





Tuy nhiên điều chờ đợi những người bên ngoài khi họ tiến vào bên trong là một không gian nồng nặc mùi máu tanh.





Màu đỏ nhuộm cả một vùng không gian rộng lớn. Vừa chứng kiến cảnh tượng này đã khiến Thẩm Vân Lãng không kìm nén nổi cơn giận dữ. Mà bộc phát ra một đạo kình quang mạnh mẽ ra xung quanh.





Khiến ai nấy nhất thời thất kinh.





Không một ai tưởng tượng được rằng. Không gian kín kia, lại là một máy xay thịt thật sự.





Từng mảnh, từng mảnh thi thể vương vãi khắp chốn. Cứ ngỡ đang đi dạo quanh một lò mổ.





Với tất cả những gì đang chứng kiến. Thì có thể nói hơn một ngàn sinh mệnh đã phải bỏ mạng tại nơi này. Tuy nhiên, không thể nhận biết được ai là ai nữa. Vì thân thể của mỗi cá nhân đều bị cắt ra thành trăm vạn mảnh.





Cảnh tượng thật khiếp đảm.






Đoàn người tiến vào thì chứng kiến một tấm lưới được đan bằng những sợi dây thừng chắc chắn.





Treo cách mặt đất chừng ba trượng. Tại vị trí đó là hình ảnh của ba đạo nhân ảnh.





Đầu tiên là Trương Bảo. Ông bị treo ở ngoài cùng bên phải, nếu đi từ cổng chính tiến vào.





Thân thể ông lúc này chằng chịt vết thương. Tuy nhiên những vết thương tồn tại trên cơ thể dù có chém trúng nhưng không đâm sâu vào trong.





Và tránh đi hầu hết những chỗ hiểm.





Cho nên ông vẫn còn sống, mặc dù tính mạng đang vô cùng nguy kịch vì mất máu quá nhiều.





Bên cạnh Trương Bảo cũng là vị trí chính giữa. Người được treo tại đó là đại hoàng tử Độc Cô Khan.





Hoàng tử với hơi thể yếu dần, toàn thân bê bết máu. Thương thế vô cùng nặng. Hai cánh tay đã bị cắt ra đến mức sắp đứt lìa khỏi thân thể, nhìn thấy được cả phần xương trắng. Trông hoàng tử lúc này vô cùng kinh khủng.





Người còn lại, chính là thừa tướng Lâm Chánh. Lão đã bất tỉnh từ lâu, thương thế cũng được xem là nặng. Với một vết cắt khá sâu từ cổ bên phải đến gần tim.





Trước hình ảnh này, tất cả những người có mặt nhất thời thất kinh xen lẫn với kinh ngạc.





Thấy vậy, ngay tức thì phó tông chủ Thẩm Vân Lãng. Ngay lập tức ra tay, tháo gỡ dây nhợ trói buộc ba người. Sau đó đặt họ xuống đất một cách an toàn.






Sau đó ông lấy ra từ trong người ba cây kim châm. Rồi trực tiếp ghim thẳng vào người bọn họ.





Thân kim châm tỏa ra quần hào quang xanh, nhanh chóng truyền vào người họ nguồn năng lượng mới. Giữ vững sinh mệnh cho ba người. Đồng thời cho ông thêm thời gian đặng chữa trị cho họ.





Sau đó ông phẩy tay ra lệnh cho tộc nhân Kim Châm đưa Độc Cô Khan cùng hai người còn lại tức tốc trở về Vĩnh Sinh Đường.





Trước khi rời đi, ông đã giao hết mọi chuyện ở đây cho Lý Tình giải quyết chuyện hậu sự. Còn bản thân cùng toàn bộ chức trách Thẩm Gia dốc sức cứu trợ ba người bị thương.





Đặt biệt là đại hoàng tử Độc Cô Khan, ông không muốn hoàng tử chết lúc này.





Vừa về đến Vĩnh Sinh Đường, hoàng tử Độc Cô Khan đã được đưa vào gian phòng bí mật. Vốn dĩ chỉ được dùng để điều chế dược phẩm bậc cao để mà cấp cứu.





Với sự tham gia của Thẩm Vân Lãng cùng một phó tông chủ khác vừa mới đến Đế Đô. Người đó chính là Thẩm Hoành Tín.





Nhờ có vậy mà khả năng cứu sống Độc Cô Khan đã gia tăng thêm mấy phần.





Riêng Trương Bảo cùng Lâm Chánh được đưa đến một nơi khác. Do các dược sư chức vị Đường chủ phân đường Đế Đô tiến hành điều trị.





Không phải vì thương thế họ nhẹ hơn đại hoàng tử. Mà là vì danh phận của hoàng tử quá là cao quý. Không thể đặt lên bàn cân so sánh với phàm nhân được.






Trong khi đó, bên ngoài Đế Đô thành. Nhóm người Nhân Tiên phản động náo loạn cả đô thành. Đã nhanh chóng bị đàn áp và bắt nhốt vào ngục hầu như là toàn bộ.





Còn ngôi làng của họ cũng đã bị quân đội nhanh chóng bao vây và phong tỏa.





Tất cả chờ đợi, Tiên Đế trở về và đưa ra quyết định cho số phận của họ. Nhưng có vẻ như kết cục bi thương là điều đã nằm trong dự liệu.





Nên khi bị bắt những tộc nhân đó đã không ngừng kêu la, trách móc thần linh đối xử bất công.





Nhưng biết làm sao được, nhưng người thân cô thế cô, thấp cổ bé họng. Ban đầu họ nghĩ, sẽ có cuộc đảo chính lớn và chính quyền sẽ thay đổi.





Nên đã đồng lòng đấu tranh, nhưng nay quân đội Hoa Tử Đằng đồng loạt biến mất. Như thể họ bị qua cầu rút ván, muôn thuở không thể quay đầu.





Giờ đây thứ chờ đợi họ là một tương lai bất định và đen tối hơn bao giờ hết.





Do cuộc phản động chỉ kéo dài không quá một ngày một đêm tại Nhân giới. Cho nên có những nơi có đủ nguồn lực phòng bị đã hoàn toàn an toàn khi cuộc chiến qua đi.





Điển hình là khu vực của Đằng gia, cùng Ninh Nghị Phường. Kế đến là Kim Châm Thẩm Gia trú quân tại Vĩnh Sinh Đường.





Vương Doãn cùng các cộng sự đã hoạt động hết công suất. Vừa bảo vệ dân vô tội, vừa dốc lòng cứu người. Nên họ chỉ dậm chân tại chỗ không hề tham chiến cho đến khi Thẩm Vân Lãng đến.





Đương nhiên phải nói đến hoàng cung Kiến Quốc. Nhờ sự hỗ trợ hết mình của tam đại gia tộc mà đến giây phút này nó vẫn vững như bàn thạch.





Khi sóng gió qua đi thì Đế Đô thành quá nữa đã trở thành đống hoang tàn. Người dân cùng quân lính bỏ mạng cũng không hề ít.





Đây là một đòn giáng mạnh vào lòng tự tôn của Tiên giới cũng như Kiến Quốc. Một thế lực cực mạnh có thể coi như kiểm soát hoàn toàn khu vực Hoa Bắc nay đã bị đánh úp chỉ trong một ngày.






Không những thế, số lượng lớn những nhân vật lớn của các thế lực, môn phái trên khắp đại lục Hoa Bắc. Đều đã vong mạng tại Tâm Thanh Trường.





Điều này đã góp phần đẩy cán cân thế lực về một hướng không thể xác định được. Và các thế lực sẽ có sự chuyển hóa rõ rệt sau chuyện này.





Cho nên dường như là ngay lập tức, Độc Cô Ngạo Tuyết đã quay trở về. Khi về đến ông ta đã nhìn thấy, Lăng Tiêu Thành biểu tượng sức mạnh của Tiên tộc đã bị phá hủy đến mức không thể nhận ra thì tức giận mắng:





“Vu Chính. Là ngươi kiếm chuyện với bổn tọa. Đừng trách ta sao này, ta thủ hạ vô tình.”





Mặc dù Lăng Tiêu Thành đã không còn thích hợp để đóng đô nữa. Tuy nhiên ông ta không muốn mất đi nó.





Nếu như vậy thì mặt mũi của ông ta biết giấu vào đâu nữa. Cho nên Độc Cô Ngạo Tuyết đã dùng quyền năng của chính mình.





Để khôi phục lại Lăng Tiêu Thành như cũ trong vòng 2 ngày. Đồng thời gia cố lại lớp phòng ngự cũng như là trận pháp trấn thành.





Sau khi hoàn tất, bình ổn tình hình thì ngay lập tức ông triệu Gia tộc mình trở về mang theo cả người mà ông rất muốn gặp mặt.





Khi nhóm người Trương Vệ được áp giải đến thì ngay lập tức bị tống giam vào nhà ngục lớn nhất Tiên giới ngay tại Lăng Tiêu Thành.





Chờ đợi ngày xử trí.





Do vậy họ còn có thời gian để suy tính thêm. Nhưng như vậy điều mà Độc Cô Ngạo Tuyết đau đầu nhất chính là Cửu giới đang muốn xem ông sẽ xử trí Trương Vệ như thế nào.





Dù có cố gắng bưng bít thông tin, nhưng ông cũng không thể ngăn được sự hiếu kỳ của bàn dân thiên hạ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận