Đại Lục Thất Lạc

Gió tuyết rốt cuộc cũng ngừng, tuyết năm nay rơi không quá nghiêm trọng, sau khi tuyết ngừng rơi, thức ăn trong sơn động cũng chưa ăn hết.

Dương Phàm nhìn bầu trời xanh sáng sủa bên ngoài, cảm thấy nếu đặt cho ngày này một cái tên thì hãy gọi là ‘ Tình Thiên ’ hoặc là ‘ tuyết ngừng ’ đều được.

Gió tuyết dừng lại, mùa đông cũng đã qua.

Người Nick bắt đầu ra ngoài đi săn, Dương Phàm đã ở trong sơn động đợi gần ba tháng, muốn ra ngoài thông khí còn không kịp. Chỉ là trong sơn động quá âm u, cô sợ lập tức ra ngoài ngay sẽ bị ánh tuyết làm hư mắt nên cầm tấm da che lên đầu, dù chỉ thò đầu ra thở hớp không khí mới mẻ cũng được.

Mấy ngày sau, mắt của cô mới có dần dần thích ứng với ánh sáng bên ngoài cùng cảnh tuyết.

Cô ở cùng Nick và Bảo Bảo, cô đặt tên cho nó là Dũng Khí. Chẳng những hi vọng nó có đầy đủ dũng khí để tồn tại ở thế giới tàn khốc này, càng hi vọng nó mang cho cô nhiều dũng khí hơn nữa để đối mặt với cuộc sống sau này.

Có con, thế giới dường như cũng thay đổi.

Đứa con này tới vô cùng đột ngột, lúc trước Dương Phàm một chút cũng không ngờ nó lại tới nhanh như vậy. Cô vốn cho rằng tất cả đều giống như kế hoạch của cô, trước khi đứa con này tới, cô cũng đã sớm chuẩn bị xong.

Nhưng tất cả phát triển lại hoàn toàn ngoài dự đoán của cô.

Đứa con đột nhiên tới, trừ việc tiếp nhận cô không còn lựa chọn khác. Cô sẽ không vì nó tới quá đột ngột mà không thích nó, ngược lại, tình cảm cô đối với đứa con này lại có phần không giống với Nick.

Nick là sinh vật thế nào, tất cả của hắn cô không biết gì cả. Cho nên dù Nick ra sao, cô đều chỉ có thể tiếp nhận. Nhưng đứa bé này, cô không nhịn được muốn cho nó nhiều hơn, để nó trở nên tốt hơn.

Mấy ngày nay cô luôn nghĩ cách tiếp xúc với Dũng Khí, cô hi vọng Dũng Khí sẽ đáp lại cô. Nhưng mọi chuyện lại làm cho người ta thất vọng. Cho tới bây giờ, lúc cô và Dũng Khí tiếp xúc với nhau đều phải có Nick bên cạnh mới được, vì Dũng Khí vẫn luôn giống như một ‘ dã thú ’ chân chính.

Dương Phàm rất thương tâm, rất bất an. Phản ứng của Dũng Khí giống như xô ngã hết tất cả những cố gắng của cô cho tới bây giờ, thậm chí cô bắt đầu hoài nghi chữ ‘ yêu ’ cô đối với Nick có phải cũng chỉ là một loại ảo giác hay không? Chỉ là tưởng tượng của cô.

Nhưng mặt khác, lý trí của cô lại bắt đầu xuất hiện. Mỗi khi cô bắt đầu hỗn loạn, bắt đầu không biết làm sao thì lý trí lại tự phân tích tìm cho cô một phương hướng, không đến nỗi hỏng mất.

Trước tiên cô bỏ việc muốn tiếp xúc với Dũng Khí qua một bên, bắt đầu quan sát nó. Cô tự nói với mình không thể nóng lòng, khi cô vừa nhìn thấy Nick cái gì cũng không biết, nhưng sự thật chứng minh bây giờ cô và Nick chung sống rất tốt. Cô chỉ chưa hiểu rõ Dũng Khí, đợi cô tìm được cách trao đổi với nó rồi, giữa bọn họ sẽ tốt hơn.

Dũng Khí giống như những người Nick nhỏ ở trong sơn động cô đã từng thấy qua, mỗi ngày từ khi mở mắt liền muốn tìm ăn. Dạ dày của nó giống như cái động không đáy, vĩnh viễn không biết thỏa mãn.

Lúc đầu Nick còn hạn chế nó rời đi, khi Dương Phàm bớt hứng thú với Dũng Khí, hắn sẽ để cho nó ‘ tự do ’. Dũng Khí bắt đầu đến chỗ người Nick khác lúc ăn cơm, nó nghĩ cách này ‘ giành ’ thức ăn đơn giản hơn.

Dĩ nhiên kết quả chính là bị đánh bay.

Dương Phàm khắc chế mình không đem thức ăn cho Dũng Khí, đói bụng là thầy tốt nhất, cô đã biết Dũng Khí học được những gì từ Nick. Bây giờ Dũng Khí giống như những người Nick nhỏ trước kia cứ tùy tiện xông vào lãnh địa của người Nick trưởng thành. Dù nó sợ người Nick trưởng thành, nhưng mà đói bụng quá, nó chỉ có thể ‘ mạo phạm ’ những người Nick trưởng thành khác.

Ở núi đá đen trú đông người Nick vì ở cùng một sơn động nên lực công kích của bọn họ giảm đi rất nhiều. Dương Phàm cảm thấy đây có lẽ chính là nguyên nhân mà người Nick sẽ thỉnh thoảng sinh vào mùa đông. Mặc dù mùa đông không đủ thức ăn, thoạt nhìn rất bất lợi, nhưng chỉ cần người Nick nhỏ có thể chịu đựng qua mùa đông là nó có thể ra ngoài tìm được thức ăn rồi.

Dù trên núi đá đen này người Nick ở trong những sơn động khác nhau, nhưng bọn họ nhất định cũng có ý thức lãnh địa. Người Nick cùng một sơn động ra ngoài săn thú nhất định sẽ không chạy lung tung, mà là ở những chỗ cố định. Ví như từ nơi sơn động này đi xuống đến chân núi, hoặc là lấy sơn động làm tâm, bán kính bao nhiêu đó là nơi săn thú của bọn họ….

Người Nick nhỏ ra đời vào mùa đông, mặc dù thức ăn có thể sẽ không đủ, nhưng lại không dễ bị người Nick khác giết chết.

Trước khi gió tuyết kết thúc, Dũng Khí đã học xong việc không nên xâm nhập vào lãnh địa của người Nick trưởng thành. Có lúc dù nó rất đói bụng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đợi ở ngoài ‘ lãnh địa ’ mà người Nick khác dùng đuôi vẽ ra.

Dương Phàm thấy nó học xong việc này, thật là thở ra một hơi lớn. Sau đó liền lấy một bao khoai tây khô to cho nó ăn.

Có thể là thường có được thức ăn từ chỗ cô nên Dũng Khí không có công kích cô. Khi nó vừa sinh ra được vài ngày, lúc cô cho nó ăn luôn phải cẩn thận đừng để nó cắn phải ngón tay cô.

Từ điểm này, Dương Phàm xác định não người Nick nhỏ vừa sinh ra chỉ có tin tức về ‘ thức ăn ’.

Là ‘ tình cảm ’ không trổ mã đầy đủ sao? Đứa bé loài người hình như sau khi sinh đại não vẫn còn tiếp tục trổ mã, không phải vừa sinh ra là đã có thể có năng lực lý giải giống như đại não của người trưởng thành.

Dương Phàm quyết định lấy một năm làm kỳ hạn, đứa bé loài người tròn một tuổi có lẽ có thể nói chuyện rồi? Cô muốn xem một chút, một năm này, có thể khiến Dũng Khí nhớ cô hay không. Nếu như không thể, cô sẽ không cầu mong nhiều hơn, nó có thể mạnh giống như Nick, tự bảo vệ mình là được. Nếu như có thể, trời ạ! Đó chính là hạnh phúc lớn nhất của cô rồi !

Cô nói chuyện với Dũng Khí, chỉ cần có thời gian là cô lại nói chuyện với nó. Khi nó ăn cơm, lúc nó ngủ, cô đều ở bên cạnh nói chuyện. Nói về Nick, nói về thế giới này khi cô tới đây, cũng nói về thế giới trước kia của cô. Cô hát, ngâm thơ, kể chuyện cho nó nghe.

Đợi đến khi tuyết ngừng, người Nick chuẩn bị ra ngoài đi săn, Dũng Khí cũng đi ra ngoài. Nó đi theo sau Nick.

Dương Phàm không chú ý tới người Nick nhỏ trước kia đã gặp qua có đi theo ba chúng ra ngoài đi săn hay không, nhưng Dũng Khí biết cùng Nick ra ngoài đi săn, ít nhất đây là tin tức tốt.

Nếu nó có thể nhớ Nick, nói không chừng cũng có thể nhớ cô!

Lần đầu tiên Dũng Khí rời sơn động thì tốn thời gian rất lâu mới dám bước ra ngoài. Cô đi theo sau nó, nhìn nó duỗi đầu ra ngoài sơn động nhìn hồi lâu mới dám đi ra, cũng có khi vì Nick ra ngoài không thấy bóng dáng đâu nữa nên nó có vẻ sốt ruột, cũng học tư thế của Nick nhảy ra ngoài.

Dương Phàm vội vàng bò lên đống băng ở cửa sơn động nhìn ra phía ngoài, kết quả thấy Dũng Khí giật mình nhảy ra liền té xuống. Phía dưới cửa sơn động có một khối băng nhô ra, nó lăn lộn mấy vòng mới cố gắng bò dậy được. Ngẩng đầu lên tìm được Nick, dọc theo vách núi đầy băng tuyết liền đuổi theo.

Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, thật là mạo hiểm xuất môn.

Cô đứng ở cửa sơn động nhìn thật lâu, đến khi không thấy bóng dáng hai cha con đâu mới trở về sơn động. Sau khi ngồi xuống, cô đột nhiên nghĩ tới chuyện vừa rồi Dũng Khí đứng dưới ánh mặt trời, lông trên người nó dường như đều là màu trắng.

Cô nhớ rõ ràng, lông trên người người Nick nhỏ mặc dù có nhiều màu trắng, nhưng tay, chân và đuôi là màu xanh nhạt .

Lông Dũng Khí đều là màu trắng.

Là vì cô sao? Đây là tốt hay xấu?

Dương Phàm có chút lo lắng, dù ở đâu, khác biệt với người khác dù là cái gì, đặc biệt là bề ngoài, sẽ khiến cho đồng loại ‘ kỳ thị ’ . Cô không biết người Nick có thể ‘ kỳ thị ’ Dũng Khí hay không, nếu như vì màu lông trên người nó khác mà đuổi nó rời khỏi sơn động thì phải làm sao?

Cô đứng ngồi không yên ở trong sơn động đợi đến khi người Nick săn thú trở lại, Nick và Dũng Khí đều ở trong bọn họ. Cô chú ý quan sát, những người Nick khác không có hành động gì đặc biệt với Dũng Khí.

Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, mắt người Nick có thể phân biệt ‘ màu sắc ’ sao?

Nếu như không thể phân biệt, vậy bọn họ căn bản sẽ không phát hiện lông trên người Dũng Khí có màu khác. Cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn Nick và Dũng Khí mang con mồi về.

Nick mang về cho cô một ít trứng, mỗi khi đến mùa đông ở trên núi đá đen cô đều ăn loại trứng này. Có khả năng là của loài động vật nào đó sống trên núi đá đen.

Dũng Khí đứng bên cạnh, mặt hướng vào vách đá đưa lưng về phía mọi người, nhìn dáng vẻ có lẽ không bắt được gì.

Dương Phàm thừa dịp Nick đi theo những người Nick khác phân con mồi thì đi tới muốn an ủi nó. Cô lấy một nắm khoai tây khô, nó đi ra ngoài một ngày, ăn được một ít, chờ một lát nữa Nick về cô sẽ không có cách cho nó ăn rồi.

“Dũng Khí, lại đây với mẹ nào.” Cô dịu dàng nói với nó.

Cái đuôi Dũng Khí quét tới quét lui trên mặt đất, đây là căng thẳng? Hay mất hứng?

“Dũng Khí, khoai tây khô.” Cô còn nói, Dũng Khí đã có thể phân biệt rõ những từ đơn giản này như tên của nó, ‘ tới đây ’ và ‘ khoai tây khô ’. Nó cũng biết tên của cô là ‘ mẹ ’.

Dũng Khí từ từ đi tới, bây giờ nhìn nó vẫn còn nhỏ, giống như không lớn lên được bao nhiêu. Dương Phàm nhớ tới lông của nó, lại nhìn lại dáng dấp nó bây giờ một chút, lo lắng nói không chừng không chỉ là lông có vấn đề, có thể Dũng Khí còn có những vấn đề khác.

Nếu nó không lớn được như Nick thì làm sao bây giờ?

Dương Phàm quyết tâm từ giờ trở đi phải đút dũng khí ăn nhiều hơn, nghĩ cách làm cho nó lớn hơn một chút.

Cô đem khoai tây khô cho nó, nó ngẩng đầu lên, ánh mắt màu vàng kim nhìn cô. Nó thật xinh đẹp. Cô thương yêu vuốt mái tóc mềm mại của nó, tóc của nó dài rất nhanh, giống Nick, trên đầu là một đám lông trắng rối bời.

Nhìn nó rất căng thẳng, là sợ cô sao?

Dương Phàm mỉm cười, cố gắng dịu dàng nhìn nó để nó đỡ căng thẳng. Nó muốn làm gì?

Nó xòe tay ra, đưa tới trước mặt cô. Mỗi tay một cái, là trứng.

“Cho mẹ?” Dương Phàm nhận lấy, sau đó nghe thấy Dũng Khí phát ra tiếng grù grù non nớt trước mặt cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui