Đại Lục Thất Lạc

Dương Phàm bắt đầu nơm nớp chiến đấu chuẩn bị qua mùa đông, nhưng thoáng một cái hơn một trăm ngày nữa trôi qua nhưng cô vô thức phát hiện mình nên tính lại thời gian ở thế giới này lần nữa xem nó chậm bao nhiêu lâu.

Nếu như tính theo phương pháp tính thời gian mà cô biết thì cô đã tới thế giới này hơn một năm rồi. Nhưng ở đây, dường như ngay cả một mùa cũng chưa kết thúc.

Nhưng Dương Phàm tin mùa đông nhất định sẽ đến, cô không biết mùa đông ở đây rốt cuộc như thế nào. Cô chỉ lo nếu như một mùa có thể là ba trăm ngày thậm chí dài hơn, như vậy mùa đông đến, cô cần trữ bao nhiêu thức ăn mới đủ.

Nghĩ đến đây, cô lại cầu nguyện mùa đông tới chậm hơn một chút.

Giả thiết mùa đông cũng dài bằng mùa này, vậy cô cần trữ ít nhất 300 ngày thức ăn mới đủ.

Trước mắt, đồ ăn Nick tìm về cho cô, một thứ có thể trữ lâu dài cũng không có.

Táo trứng gà thì biến cứng giống như cục đá, có nấu lên cũng vô dụng. Quả nồi thì có vỏ ngoài càng ngày càng cứng, càng lúc càng dày, thịt quả đã sớm không thể ăn được. Cá tôm trong dòng suối nhỏ toàn thân trong suốt, có lẽ to dài chỉ bằng hai ngón tay, phơi khô còn có mùi tanh rất nồng. Chỉ cần phát hiện ra, Nick sẽ ném chúng đi.

Bí đao có hàm lượng nước quá nhiều, cắt nhỏ phơi khô sau cũng không thể duy trì, nó sẽ co lại giống như lá cây khô.

Dương Phàm chuyển tầm mắt sang thịt chuột đất, mặc dù sợi thịt của nó vừa cứng vừa thô, mỗi lần Nick đều phải nhai qua đút cho cô mới có thể ăn, cho nên lúc đầu cô không có suy xét đến nó. Nhưng bây giờ không có cách nào.

Cô thử cắt thịt thành lát, sau đó đặt trên phiến đá nướng nó thành thịt khô. Nhìn thành phẩm duy nhất không trở thành thức ăn kỳ quái, cô cảm thấy ít nhất mình cũng tìm được một loại thức ăn có thể dự trữ.

Thịt chuột đất phơi khô dĩ nhiên vô cùng cứng, cô hoàn toàn cắn không nổi, có cầm đá đập cũng không được, cô chỉ có thể mang nó đi luộc, dù sao thành phẩm có thể trữ chỉ là bước đầu tiên, nó phải ăn được mới được.

Khi luộc thịt, nước luộc trở nên vẩn đục, cô vớt nó ra, phát hiện nó không có một chút biến dạng nào. Cô thử ăn canh, nếu như thịt khô không thể ăn, vậy canh có thể uống cũng là một sự tiến bộ.

Sau đó, cô kinh ngạc phát hiện, nước luộc thịt này mặn.

Cô đã từng nấu qua thịt chuột đất, ăn đủ loại thịt nướng, nấu thử nó, cho rằng như vậy có lẽ thịt này sẽ không cứng, bằng răng của cô cũng có thể ăn được, không cần bữa nào cũng nhờ Nick đút cô. Thế nhưng nước luộc thịt khi đó không có mặn.

Đầu tiên cô nghĩ đến việc, nếu như thân thể của cô không có muối bổ sung vào, khả năng đã sớm xảy ra vấn đề rồi.

Thịt chuột đất chứa muối? Đây là vì thức ăn của nó có muối sao? Cô cho là thức ăn của chuột đất là côn trùng cùng có trong đất, có lẽ là nước ngầm?

Cô một hơi nướng rất nhiều thịt khô, sau đó nếm thử nước, nước luộc vẫn mặn như vậy. Cô muốn cạo ra ít muối dưới đáy, như vậy có thể trữ một chút muối. Nhưng mà dưới đáy quả nồi cái gì cũng không có.

Lúc cô muốn dùng biện pháp khác thử lại lần nữa thì Nick cầm hai miếng thịt cô phơi khô rồi luộc qua lên ăn, sau đó hắn nhổ những miếng thịt kia ra.

Cô vừa định cho là chế biến qua như vậy thì thịt không thể ăn được nữa, Nick nổi giận. Hắn hướng về phía cô thét chói tai, cái đuôi lớn dùng sức đập xuống mặt đất.

Dương Phàm bị dọa sợ hãi, trải qua một đoạn thời gian như vậy dường như cô đã cho Nick là vô hại. Cô biết đó chỉ là nguyên nhân mà đầu óc cô nghĩ ra để tự trấn an mình, cô cố ý quên đi, xem nhẹ khả năng hắn có thể tổn thương cô, mặt khác là vì cô không có cách nào khắc chế khát vọng thần phục cùng thân cận hắn, thậm chí cô còn tìm lý do cho hành vi của hắn, dùng điều đó để chứng minh hắn vô hại, còn cô thì an toàn, bây giờ tất cả đều bình thường.

Nhưng cô luôn luôn chống lại loại ý thức này, mỗi ngày cô đều tự nói với mình khát vọng sâu sắc nhất chính là về nhà, cô không thể quên thế giới chân chính cùng ngôi nhà chính thức của cô, cũng không thể quên bản tính của Nick  không phải là người, mà là một quái vật.

Hai tư tưởng chống đối lẫn nhau, cô không thể để cho tư tưởng nào chiếm thế thượng phong, nếu không cô sẽ trở thành đầy tớ hoặc một kẻ điên chân chính, bởi vì không thể về nhà mà nổi điên.

Cô thận trọng duy trì sự cân bằng này, ở trong đầu cô, giống như có ba người. Một người muốn thần phục, muốn quên chuyện về nhà, muốn dứt khoát ở lại chỗ này, không cần suy tư hoặc thống khổ nữa. Tiếp nhận tất cả của hiện tại, vứt bỏ quá khứ là chuyện rất đơn giản, chỉ cần cô không xem mình là người nữa.

Mà trái lại, có một người rất chán ghét tất cả của hiện tại, thù hận Nick, thù hận thế giới này. Nó không ngừng lặp lại Nick sẽ tổn thương cô, vững vàng khắc vào sâu trong nội tâm. Nó khát vọng hủy diệt tất cả mọi chuyện trước mắt, giết Nick hoặc giết chính bản thân mình, cho dù chết mới có thể giải thoát khỏi tất cả.

Người cuối cùng đứng ở bên ngoài, bàng quan nhìn hai người trước mặt đánh nhau. Nó lý trí mà khách quan, có thể tránh tổn thương, thù hận cùng dục vọng hủy diệt chính mình, chỉ dùng phương thức đơn giản nhất để suy nghĩ —— đó chính là làm thế nào để tiếp tục sống.

Lúc nào Dương Phàm cũng nắm chặt người thứ ba không chịu buông ra. Khi cô phát hiện mình sắp nghiêng về một phía nào đó hoặc là chuyện trước mắt sắp làm cô mất đi lý tính thì cô luôn tự nói với mình, dùng phương thức thứ ba để suy tính và đối mặt với tất cả mọi chuyện trước mắt.

Tựa như bây giờ, cô khắc chế bản thân mình không cần thét chói tai, không cần chạy trốn, tránh việc kích thích Nick. Cô nhỏ giọng kêu tên của hắn, sau đó cả người tứ chi nằm trên mặt đất.

"Nick, Nick, Nick. . . . . ." Lòng của cô đang cuồng loạn, ngón tay lạnh như băng. Cô nắm chặt ngón tay của mình, nắm đến đốt ngón tay trắng bệch, đầu ngón tay sắp rách cả ra.

"Nick, Nick. . . . . ." Cô ra lệnh cho bản thân mình không được nhắm mắt lại, dùng khóe mắt chú ý nhất cử nhất động của Nick, đặc biệt là phương hướng mà cái đuôi của hắn đang vung vẩy, tránh cho việc hắn tập kích cô mà cô không kịp tránh.

Thật may là Nick chỉ dùng đuôi đập xuống đất đe dọa cô, sau đó hắn nhấc cô lên nhét vào trong hang đá, đem cửa động chặn lại.

Đây là lần đầu tiên hắn nhốt cô vào hang khi trời còn sáng.

Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, nếu như nhốt cô chính là trừng phạt, vậy thì sự kiện này chắc đã chấm dứt rồi. Đợi cô từ từ buông lỏng mới phát hiện vừa rồi tất cả các bắp thịt trên người đều căng thật chặt, bây giờ bọn chúng vừa mỏi vừa đau, bắp thịt trên bả vai và bắp chân đều co rút nhẹ.

Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. . . . . .

Cô co vào trong góc, đem chính mình co thành hình cầu, ôm đầu gối thật chặt tựa vào vách tường trong hang đá. Cô không tự chủ được dùng sức, lúc phát hiện lại ra lệnh cho mình buông lỏng, sau đó quá trình này không ngừng tái diễn.

Tay chân của cô bây giờ lạnh như băng, vẫn còn đang phát run.

Cô thử phân tích nguyên nhân Nick đột nhiên nổi giận.

Cô từng làm rất nhiều chuyện, cắt xén da chuột đất, chứa quả dại, phơi khô cá tôm, thời gian dài như vậy dường như cô làm cái gì Nick cũng không nổi giận giống như hôm nay.

Là vì cô sử dụng là thịt chuột đất sao? Nhưng cô nướng mẻ thịt khô đầu tiên rồi còn nấu nó, hắn cũng không phản ứng như thế.

Là lượng biến tạo thành chất biến sao?

Dương Phàm thử đứng ở góc độ động vật để suy xét vấn đề. Ví như, thức ăn là cực kỳ quan trọng, bọn họ sẽ vì thức ăn mà chém giết, thậm chí trong cùng tộc cũng sẽ làm như vậy.

Trước kia Nick không ngăn cản cô làm thí nghiệm với da chuột đất và quả dại, là vì đó không phải là thức ăn của hắn, hắn không quan tâm.

Mà hắn phản ứng với thịt chuột đất là vì đó chính là thức ăn của hắn, cô làm vậy là lãng phí thức ăn. Hình như trước khi hắn nổi giận, hắn đã nếm thịt khô bị cô nướng qua rồi luộc, sau đó nhổ ra.

Cô lãng phí thức ăn của hắn, cho nên hắn mới nổi giận.

Nếu tìm được nguyên nhân, cho dù là suy đoán, cô cũng cho rằng chuyện này đang phát triển theo hướng tốt. Ví như cô sẽ không bao giờ lãng phí thức ăn của Nick nữa, cô sẽ không tái phạm sai lầm hôm nay. Hơn nữa, cô cũng sẽ càng cẩn thận, khoảng thời gian này, sự phòng bị của cô đối với Nick đang trượt đến một giới tuyến nguy hiểm, cô phải luôn nhớ hắn lúc nào cũng có thể lấy mạng của cô, hơn nữa hắn không phải là người.

Dương Phàm ở trong bóng tối đợi đến lúc Nick thả cô ra ngoài. Cô đứng ở góc độ của Nick để suy xét xem hắn sẽ trừng phạt cô như thế nào. Nhốt cô vào đây là một, có thể còn không cho cô ăn.

Cô tránh không nghĩ đến việc hắn có thể tổn thương cô. Cô cho rằng nếu lúc tức giận hắn nhốt cô vào đây, vậy cũng có thể lúc hết giận rồi hắn sẽ không tổn thương cô nữa.

Cô theo bản năng đem kết quả tệ nhất bày ra trước mắt, tình nguyện tin tưởng tất cả đang trở nên tốt hơn.

Cô đếm nhịp tim của mình trong bóng tối, càng đếm càng nóng lòng, cô bắt đầu nghĩ đến chuyện khác. Cô không dám lập tức làm tiếp thêm thí nghiệm để tìm ra thức ăn có thể dự trữ nữa, mặc dù trong khoảng thời gian này chuyện đó vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần của cô.

Cô bắt mình suy nghĩ xem phải làm một đôi giày thế nào để có thể trải qua mùa đông này, còn nữa, Nick nhìn qua thì giống thằn lằn, cô không biết thằn lằn có ngủ đông hay không, nhưng thằn lằn rất giống rắn, mà rắn lại ngủ đông, nếu như đến lúc đó Nick cũng ngủ đông thì cô sẽ tiếp tục ở lại hang đá này, hay là tìm chỗ khác?

Vấn đề này rất nhanh hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cô, kéo cô ra khỏi sợ hãi. Cho đến khi Nick mở cửa hang đá, ánh sáng xuyên vào, cô còn chưa hoàn hồn.

Nick kéo cô ra ngoài. Mà cô lại phát hiện khi mình đến gần hắn sẽ không tự chủ được mà phát run, cô không có cách nào khắc chế. Cô cứng ngắc giống như tảng đá, tay chân không nhúc nhích được, co rút thành một cục.

Cô phát hiện đó là một loại phương thức để cô phát tiết sự sợ hãi đối với Nick ra ngoài. Rõ ràng cô đã hoàn toàn mất đi năng lực khống chế hành động! Đầu óc của cô còn có thể suy nghĩ, cô nhớ trong truyện cổ tích có nói về một con ếch bị rắn nhìn thì sẽ không thể nhúc nhích, cô nghĩ đây có lẽ chính là phản ứng khi nhìn thấy thiên địch.

Mất đi ý chí phản kháng, thân thể hoàn toàn mất khống chế, chỉ có thể im lặng chờ chết.

Loại phản ứng sợ hãi cực độ này xảy ra lần đầu tiên trên thân thể cô, trong đầu cô điên cuồng chuyển động, cô ra lệnh mình phải cử động. Nhưng xem ra hiệu quả thật không tốt, tay chân của cô vẫn như cũ không phải của cô.

Hơn nữa là cảm giác Nick nắm tay của cô, lớp lông lạnh như băng, mạnh mẽ, móng vuốt bén nhọn. Tất cả ký ức đáng sợ lại chen chúc chảy ngược trở về trong đầu của cô, bị cô gắt gao đè nén xuống, chỉ có vài lần bạo lực xuất hiện lên người cô.

Cô muốn bản mình cho rằng mình đã quên rồi, hoặc là không thèm để ý, nhưng thân thể cô còn nhớ rõ. Bây giờ thông qua tay Nick, thân thể của cô đều nhớ lại tất cả.

Thân thể, trí nhớ tách biệt với sự chi phối của đại não, cảm giác này là lần đầu tiên, nhưng chỉ một lần này thôi cô cũng đã chịu đủ. Cô bắt đầu hít sâu, hy vọng có thể thông qua hành động này để làm mình trấn định lại. Cô không thể tiếp tục mất khống chế.

Cô nghiêng đầu nhìn thảm cỏ xanh bên cạnh, tận lực dùng những thứ có thể xem là tốt đẹp này để bình tĩnh lại, quên đi quái vật bên cạnh.

"Nick, Nick. . . . . ." Cô máy móc gọi cái tên cô đặt cho hắn, cô phát hiện khi cô đặt tên cho hắn, là hy vọng có thể khống chế hắn, đem hắn biến thành thứ mà cô quen thuộc chứ không phải một quái vật xa lạ. Bây giờ cái tên này giống như bùa hộ thân của cô, làm cho cô tin rằng bên cạnh cô vẫn là Nick quen thuộc chứ không phải quái vật kia.

Nhưng những cố gắng này lại thất bại khi hắn bắt lấy cằm của cô cho cô ăn!

Cô kêu to hỏng bét! Từ trong thân thể bộc phát một sức mạnh khó tin, cỗ lực lượng này làm cô dùng tay chân đẩy hắn ra, lăn một vòng chạy đại về một hướng nào đó.

Rất nhanh cô bị bắt trở lại. Nick dùng cái đuôi kéo cô về, dù cô có kêu to giãy giụa hết sức chống cự hắn vẫn dùng cái đuôi buộc chặt hai chân cô lại, một tay bắt lấy hai tay cô.

Lúc này Dương Phàm đã mất đi lý trí, trong sự sợ hãi cực độ cô đã lung tung công kích quái vật trước mắt. Nhưng một giây sau, sợ hãi cực độ cùng sự bộc phát đột nhiên dẫn tới các bắp thịt khẩn trương co rút, sau đó cô té bất tỉnh.

Lúc cô té xỉu, Nick vẫn không biết nên làm sao với cô. Cô mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, không nhúc nhích. Hắn phát hiện bây giờ cô đã nghe lời rồi, cho nên bế cô về lần nữa, cố gắng cho cô ăn, nhưng cho dù hắn dùng đầu lưỡi mớm thịt vào miệng cô mấy lần, cô cũng không nuốt xuống.

Cô không có chảy máu, cho nên Nick không cho là cô bị thương. Cô nhắm mắt lại giống như đang ngủ, nhưng bây giờ là ban ngày, bọn họ đang dùng cơm.

Nick không thể làm gì khác hơn là ôm lấy cô, mỗi một miếng lại thử đút vào miệng cô. Cô không ăn, hắn chỉ có thể tự mình ăn lấy.

Chờ Dương Phàm tỉnh lại thì cô phát hiện từ phía dưới đến trước ngực mình đều là vụn thịt, hắn còn ôm cô, cái đuôi của hắn vẫn vòng lấy cô.

Mới vừa tỉnh lại, cô không nhớ rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, mà Nick thấy cô mở mắt liền đem khối thịt mỡ non vẫn đang nướng đưa vào trong tay cô, đây là phần duy nhất cô có thể tự dùng răng của mình để ăn.

Dương Phàm theo bản năng nhận lấy, lúc nhai được hai ba miếng, chuyện vừa mới xảy ra đột nhiên hiện lên trong đầu cô! Điều này làm cô bị sặc, ho kịch liệt, cũng giùng giằng leo xuống người Nick.

Nick vẫn cố chấp dùng đuôi ôm cô.

Cô không tiếp tục phản kháng, cô ra lệnh mình dừng lại, chuyện vừa rồi không thể xảy ra nữa. Cô không thể mạo hiểm, có lẽ lần sau cô phát cuồng, Nick sẽ thật sự tổn thương cô.

Khi cô phát hiện mình có thể khống chế được thân thể, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Một ngày hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui