Văn Sơn ngồi ở trước cửa một chiếc máy vi tính. Hắn đang chát với tài khoản của một thanh niên khác. Người này hắn chư bao giờ gặp mặt nhưng hắn cùng với người này nói chuyện vô cùng hợp nhau. Hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, ánh mắt Văn Sơn nhìn về phía trước phát hiện được dòng chứ: “Này cậu nghĩ gì về việc xuyên việt!?”
Hai hàng lông mày của Văn Sơn cau lại, hắn phì cười sau đó tiếp tục đánh chữ trả lại thanh niên kia: “Xuyên việt sao? Hahahaha… Nếu vậy có lẽ mình cũng muốn xuyên việt!”
Ở trên màn hình lại xuất hiện một thông điệp khác: “Cậu cũng nghĩ vậy à! Nếu như cậu muốn xuyên việt vào một thế giới mình không biết cậu không sợ sao?”
Văn Sơn suy nghĩ một chút sau đó đáp lại: “Có lẽ rất sợ đi nhưng hẳn cũng rất thú vị!”
Trên màn ảnh lại xuất hiện mấy dòng chữ đáp lại: “Nếu như cậu được xuyên việt trọng sinh cậu hy vọng sẽ được thứ gì?”
Văn Sơn suy nghĩ rồi nói: “Cũng chưa biết nữa. Nếu như mình thực sự xuyên việt ấy hả? Mình hy vọng sẽ xuyên vào một thế giới nhiều thú vị. Nếu mang theo huyết thống hay công pháp gì đó được sáng thế thần giống như mấy cuốn tiểu thuyết YY cho thì hay…” Hắn tiếp tục đáp trả tin nhắn cho bên kia. Sau một lúc hắn suy nghĩ nói: “Mình đùa thế thôi. Chứ xem mấy cuốn tiểu thuyết có bao giờ là thật đâu. Ngoài ra xem mấy cuốn tiểu thuyết huyền huyễn gì ấy quả thực YY thái quá. Làm gì có chuyện người ta dửng dửng cho ngươi đạt được sức mạnh. Theo mình biết thì mỗi thứ trên đời này có giá riêng của nó. Tự nhiên có được sức mạnh lớn lao giống như mấy cuốn tiểu thuyết huyền huyễn, tiên hiệp YY là không có đâu!”
Thanh niên bên kia đáp lại dòng tin nhắn: “Vậy à!”
Đầu hơi cúi xuống, Văn Sơn lại tiếp tục truyền tin nhắn: “Mà xem mấy tác phẩm ấy vô lý bỏ mẹ đi được ấy. Mấy nhân vật chính lần nào cũng gặp phải kỳ ngộ liên tiếp. Mấy lão già phản phái thì ngu không chịu được. Lần nào cũng sai phái lính hơn nhân vật chính một chút để làm đá mài đao cho hắn. Ngu không đỡ được… Một vài lần không sao đằng này lần nào cũng thế! Não bị tàn rất nặng. Nếu là người bình thường thì phải sai phái lính ít hơn nhân vật chính tối thiểu một giai để bóp chết thiên tài từ trong trứng nước. Nếu không thành công chứng tỏ tiềm lực thiên tài rất lớn phải sai phái lính hơn hai giai. Nếu vẫn chưa được nữa thì phải sai phái ba bốn giai.”
“Mấy lão già sống lâu năm thành tinh rồi sao có thể không biết được để thiên tài sống có nguy hiểm thế nào cho gia tộc chứ. Không thể hiểu nổi mấy lão già này suy nghĩ thế nào lại cứ để nhân vật chính sống như thế. Nếu ngoài đời thường làm giả dụ thôi. Nhân vật chính chỉ cần hi hoe bố láo với mấy cháu chắt của mấy lão già ấy là mấy lão gia khuynh cả sào ra giết chết. Bóp chết từ trong trứng nước luôn ấy chứ. Không thể hiểu mấy tên lão già ở trong tác phẩm huyền huyễn hay tiên hiệp ăn gì mà ngu thế!”
Suy nghĩ một chút Văn Sơn đem toàn bộ ý nghĩ của mình nói cho bạn trên mạng của nó. Ở trên màn hình lại xuất hiện đoạn tin nhắn nói: “Cậu thật thú vị. Nếu như cậu được xuyên việt vậy cậu hy vọng sẽ đạt được gì!? Mình chỉ muốn biết mà thôi!”
Văn Sơn suy nghĩ một chút rồi đáp lại: “Nếu thế mình hy vọng có cái mắt giống như vĩnh viễn vạn hoa đồng tả luân nhãn kết hợp với luân hồi nhãn thêm cái năng lực nhìn xuyên thấu của bạch nhãn thì tuyệt. Vừa mạnh mẽ lại có thể nhìn xuyên quần áo… Dù sao mình cũng là nam nhân mà. Hì hì… nam nhân nào mà không hy vọng có thể nhìn xuyên quần áo nữ nhân cơ chứ? Ờ… nếu thế thì thêm một bộ luyện thể công pháp cùng với tu luyện linh hồn là ngon. Ngoài ra biết luyện đan nữa chứ? Thêm cái hộ mạng là bị truyền tống mỗi khi bị rơi vào thương nặng hôn mê là ngon.“
Đối với người bạn ở trên mạng này hắn cảm giác cực kỳ thú vị mặc dù chưa gặp mặt nhưng hắn đối với người bạn này giống như tri kỷ. Hắn hướng về phía người bạn này nói tiếp: “Truyền tống để đảm bảo mấy lão già ra tìm mình giết còn tránh được một mạng. Hề, hề… Chứ mình biết nếu có dị giới mà tu luyện cái gì đó thì mấy lão già đó đâu có ngu. Nếu mình mà bình thường thì mấy lão đó chẳng thèm để ý. Nếu mình mà là thiên tài thì mấy lão sẽ mời mọc còn không dây vào con cháu của mấy lão già ấy là mấy lão già khuynh sào ra chém chết mình ngay. Không có thứ bảo vệ đại loại như thế chết là cái chắc. Kết hợp với khả năng thay hình đổi dạng, biến đổi linh hồn rồi hơi thở, xóa đi dấu vết trên người gì đó thì chí ít cũng không bị mấy lão già ấy bắt được chứ. Hahaha…”
“Chứ mình chẳng bao giờ nghĩ đến việc mấy lão già đó e ngại danh dự gì đó mà không trực tiếp ra tay bóp chết thiên tài đã đối nghịch với gia tộc mình đâu. Vì gia tộc mà mấy lão không sai phái người hơn nhât vật chính hai ba giai để bóp chết hắn thì mới là có vấn đề. Mình chắc chắn mấy lão không có ngu như thế?”
Trên màn hình xuất hiện dòng tin nhắn đáp lại: “Cậu càng ngày càng thú vị! Tôi càng ngày càng thích cậu! Nếu như cậu được một vé xuyên việt vậy có đi hay không?”
“Hà…” Văn Sơn thở ra một hơi. Hắn suy nghĩ một chút sau đó hướng về phía máy tính liên tục đánh mấy chữ nói: “Nếu được thế mình muốn xin một vé a! Hì, hì… cậu bán vé xuyên việt hay sao?”
“Đúng vậy!” Văn Sơn nhìn thấy dòng chữ trên máy vi tính. Đến lúc đó hắn hoàn toàn đã rơi vào hôn mê. Hắn cảm giác được mình giống như có thứ gì đó gây ình choáng váng đầu óc. Hắn giống như nắm ở một nơi nhớp nháp đầy nước. Chính hắn cũng không rõ. Hắn rơi vào trạng thái mê man.
Không biết qua bao lâu dường như hắn đã ngủ khá lâu. Hắn cảm giác được mình ra đời. Hắn nghe được âm thanh nói chuyện. Hắn chỉ nhận biết được hình như có một số người đang nói chuyện bằng ngôn ngữ kỳ lạ mà hắn chưa nghe bao giờ. Cố gắng nói chuyện nhưng không khí sặc vào phổi của hắn khiến cho hắn phát ra những tiếng: Oa, oa, oa…
Hắn kinh hãi bởi vì mình phát ra tiếng khóc lại là tiếng của trẻ con. Khóc được một lúc thì hắn chỉ cảm giác mình mê mang sau đó lại rơi vào giấc ngủ. Bây giờ hắn khẳng định biết một điều: Hắn thực sự xuyên việt rồi! Thật sự hắn đã xuyên việt!
Một thanh niên đứng dưới ánh trăng, hắn ngẩng đầu lên trời hét lớn: “Đã mười bảy năm rồi! C.mẹ ngươi, khốn kiếp! Xuyên việt để rồi ông đây trở thành phế vật. Con mẹ mày… đ*t mẹ mày…”
Người thanh niên tuấn tú cao lớn này là Văn Sơn. Hắn thực sự đã xuyên việt rồi nhưng hắn xuyên qua lại là một tên phế vật. Công pháp đâu không thấy, cả bí tịch đâu cũng không có, hệ thống đâu, sức mạnh đâu, các mỹ nhân đâu… Ôi trời, hắn chẳng có cái gì ngoài một thân thể tốt vô cùng tốt. Thân thể của hắn kinh mạch huyệt đạo hay ở thế giới này gọi là võ mạch vô cùng mạnh mẽ. Võ mạch của hắn đều mạnh mẽ hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần.
Cái thế giới này gọi là đại lục Võ Hồn, Ở nơi này ngoài võ hồn ra cũng không có tu luyện bất cứ thứ gì khác. Diện tích của nó thì so với trái đất thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần cho kể. Văn Sơn chỉ biết được diện tích ở đất nước của hắn đang sống có thể bằng một châu lục ở địa cầu. Mà đất nước hắn chỉ là một nước nhỏ trong hàng ngàn hàng vạn nước khác mà thôi.
Sống mười sáu năm tại đại lục này hắn cũng hiểu rõ hơn về đại lục này. Ở đây không tu luyện gì ngoài võ hồn cả. Nói đơn giản thế nào là võ hồn duy tôn làm chủ cũng chẳng có võ công như thế giới hắn ở, cũng chẳng có tu chân, đấu khí hay ma pháp như trong mấy tác phầm huyền huyễn và tiên hiệp. Tuy không có những thứ này nhưng có một loại gọi là vũ hồn gì đó. Nghe nói, từng người đều có vũ hồn thuộc về chính mình, hình thành một nghề nghiệp, gọi là hồn sư. Cấp bậc cùng loại võ hồn sẽ ảnh hưởng tới cấp bậc thành tựu sau này
Vũ hồn chia làm hai loại lớn, một loại là khí vũ hồn, một loại là thú vũ hồn. Tên như ý nghĩa, lấy khí cụ làm vũ hồn chính là khí vũ hồn, lấy động vật làm vũ hồn chính là thú vũ hồn. Tương đối mà nói, khí vũ hồn bao hàm phạm vi lớn hơn nữa, đại đa số người đều là khí vũ hồn, mà trong khí vũ hồn, vũ hồn không cách nào tu luyện cũng phải so với thú vũ hồn lớn hơn nhiều.
Sáu tuổi thời điểm sẽ tiến hành thức tỉnh vũ hồn. Vũ hồn có thể là bất cứ loại gì ngay như một cái kéo, một con dao v.v… Người thức tỉnh vũ hồn sẽ bắt đầu tu luyện vũ hồn. Mà phương hướng tu luyện loại vũ hôn này có hai loại tất cả. Mỗi loại đều có một năng lực riêng biệt khó phân cao thấp.
Cấp bậc người tu luyện ở đây thì chia làm: “Luyện thể kỳ, Luyện khí kỳ, Nguyên thần kỳ, Thần Thông Kỳ, Dịch nguyên kỳ, Nguyên Đản Kỳ, Ấu sinh kỳ, Tấn thăng kỳ, Lĩnh vực kỳ, Dung thiên hợp địa kỳ cùng với Độ kiếp kỳ!” Trừ luyện thể kỳ ra thì mỗi kỳ chia làm chín trọng.
Luyện thể kỳ thì chính là thời kỳ rèn luyện gân cốt, máu thít đánh mài thân thể đến cực hạn đặt nền móng cho sau này. Cấp bậc này coi như nhập môn mà thôi không tính là hồn sư. Đặt nền móng càng tốt thì thành tựu ngày sau càng tốt. Thế nên trước mười tám tuổi thì toàn bộ thời gian họ đều lấy rèn luyện thân thể làm chủ yếu.
Đến thời kỳ luyện khí chính là hấp thụ thiên địa linh khí vào cơ thể. Công pháp chia làm thiên địa huyền hoàng tứ cấp. Ở mỗi cấp thì lại chia làm sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Mỗi cấp bậc đều có mức độ khiến cho khí trong võ mạch lượng nhiều hay ít, chất lượng cao thấp cùng với tốc độ khác nhau. Thuộc tính năng lượng hấp thu từ thiên địa linh khí không phụ thuộc vào công pháp mà phụ thuộc vào võ hồn của người tu luyện. Thuốc tính ở nơi này bao gồm có kim, thủy, thổ, hỏa, mộc, phong, lôi, độc và băng. Chỉ có mấy loại chính như vậy, ngoài ra còn loại nào thì hắn không có biết. Ngoài ra nếu người tu luyện lựa chọn được công pháp phù hợp sẽ tăng nhanh tốc độ hơn so với công pháp bình thường.
Nguyên thần kỳ chính là một loại thể ngộ. Nói chính xác thì tăng lên sức mạnh của linh hồn khiến cho người ta có khả năng tiến hành nội soi trong chính cơ thể của mình.
Thần thông kỳ chính là thời điểm mà võ hồn sinh ra một loại thần thông. Mỗi trọng may mắn sẽ sinh ra một loại thần thông. Tỉ lệ này phụ thuộc vào việc đánh mài gốc rễ. Loại thời kỳ này thì những hồn sư cũng cực kỳ chú trọng. Nghe nói trong đã từng có tin đồn rằng có người sinh ra được thần thông thứ mười trong khi hắn không phải là song sinh võ hồn. Tuy nhiên nhiều người cho rắng nó chỉ là lời đồn đãi mà thôi.
Dịch nguyên kỳ chính là chuyển hóa võ khí trở thành trạng thái dịch.
Nguyên đản kỳ chính là ngưng luyện võ khí trong đan điền mà nơi này gọi là khí hải. Sau khi ngưng đản ở nơi đó thì võ hồn sẽ dung nhập vào trong trứng. Dùng trứng làm phôi thai.
Ấu sinh kỳ chính là thời kỳ mà hồn sư quyết định phát triển võ hồn của mình theo dạng như thế nào. Võ hồn có thể phát triển theo hai hướng đó chính là khí linh cùng với phụ thể.
Khí linh chính là khiến cho võ hồn sinh ra linh trí có sinh mệnh tương liên với chủ nhân biến võ hồn thành một sinh vật sống. Chủ nhân chết võ hồn chết. Nói đơn giản một chút nếu võ hồn ngươi là thú vũ hồn ngươi sẽ nuôi ra một con ma thú có thực lực cường hãn. Sau thời gian dài chúng sẽ tự có suy nghĩ của chính bản thân mình có thể phối hợp cực kỳ ăn ít với chủ nhân. Bất cứ vũ hồn nào cũng có thể phát triển theo hướng này dù cho đó có là đồ vật đi nữa. Khi đã thành linh chúng có thể tự tu luyện lớn mạnh bản thân. Tuy nhiên tu luyên loại này tiền kỳ yếu nhưng hậu kỳ cực kỳ mạnh mẽ. Ngoài ra nếu vũ hồn quá mạnh thì một số tà ác vũ hồn nó sẽ khống chế lại chủ nhân.
Phụ thể chính là khiến cho võ hồn không có sinh ra linh trí. Biến chúng phát triển theo hướng phụ thể giống như thú phụ thể, kiếm phụ thể… Thú hồn sẽ trực tiếp phụ thể trên cơ thể người chủ khiến thân thể người đó tạm thời biến đổi để đạt được sức mạnh cao hơn. Khí hồn sẽ phụ thể lên đồ vật cùng loại khiến chúng biến đổi và mạnh mẽ hơn. Loại vũ khí càng giống hình dạng của nó thì khí vũ hồn càng phát huy ra uy lực. Nếu người dùng là một cây thương mà vũ hồn là kiếm thì khả năng phát huy ra vũ hồn trăm không còn một. Loại tu luyện này là tiền kỳ mạnh mẽ nhưng hậu kỳ yếu hơn khí linh.
Tấn thăng kỳ chính là khả năng lột xác của vũ hồn. Vũ hồn cũng chia làm nhiều loại với các cấp bậc khác nhau. Vũ hồn phân chia làm cửu phẩm mà theo quy định ở nơi này thì nhất phẩm là cấp thấp nhất sau đó tăng dần đến cửu phẩm. Cao cấp nhất chính là siêu phẩm. Thường thường một người sinh ra chỉ có cấp nhất phẩm mà thôi. Thiên tài sinh ra sẽ có tam phẩm và tứ phẩm. Thời kỳ tấn thăng chính là thời kỳ giúp vũ hồn tăng tiến. Hồn sư cũng cực kỳ chú trọng thời kỳ này. Vũ hồn phẩm cấp thì đạt được những gì? Vũ hồn mạnh mẽ nếu như trong cùng một trọng mà hai bên hoàn toàn bằng nhau có thuộc tính hệ giống như nhau thì người có vũ hồn có phẩm cấp cao hơn thường có thực lực mạnh hơn người có vũ hồn có phẩm cấp thấp hơn. Nói đúng hơn cấp bậc vũ hồn cũng tương đương với thực lực.
Lĩnh vực kỳ chính là vũ hồn sinh ra lĩnh vực tiến tới đè ép đối phương khiến cho thực lực đối phương suy giảm. Hoặc lĩnh vực sinh ra để tăng phúc cho đồng đội hoặc bản thân. Nói chúng là lĩnh vực rất có hữu ích. Tiến vào lĩnh vực thì hồn sư tăng lên thực lực cực mạnh.
Dung hợp thiên địa chính là mức độ dung hợp lĩnh vực vào trong thiên địa. Ở lĩnh vực kỳ thì để duy trì lĩnh vực, hồn sư đều phải dựa vào võ khí để duy trì lĩnh vực. Mặc dù thực lực tăng mạnh nhưng thời gian duy trì không lâu. Tuy nhiên nếu dung hợp với thiên địa thì lại là một việc khác. Hồn sư không những không phải dùng võ khí duy trì lĩnh vực mà còn có thể hấp thu thiên địa linh khí không ngừng. Nói đúng hơn là chiến đấu không bao giờ sợ suy kiệt.
Độ kiếp kỳ chính là mang bản thân vượt qua thử thách của thiên kiếp. Nghe nói người vượt qua thiên kiếp sẽ đi đến một thế giới khác. Không có ai biết bởi vì họ một đi cũng không có trở lại.
Thần thông so với võ kỹ bình thường mạnh hơn nhiều. Nó có thể so sánh với thiên giai võ kỹ. Ngoài ra nó không bị hạn chế, thực lực càng mạnh thì thần thông càng mạnh. Không giống như võ kỹ sẽ bị hạn chế uy lực rất nhiều. Càng về sau thì thần thông còn so với thiên giai võ kỹ mạnh hơn rất nhiều. Tuy nhiên võ kỹ không vì vậy mà bị người quên lãng. Thần thông tiêu hao võ khí rất cao ngoài ra đối với hồn sư tu luyện khí linh thì võ kỹ cũng cực kỳ quan trọng hơn xa so với hồn sư tu luyện phụ thể.
Đây là những thứ mà Văn Sơn nghe được những người Văn gia kể lại. Văn gia có võ hồn là hoàng kim giáp. Hình như trong điển tịch Văn gia có người mang võ hồn là kim long. Thứ này Văn Sơn len lén xem mà phát hiện tuy nhiên hắn cũng không cho là đúng lắm. Mà phụ thần của hắn cũng đạt đến cấp bậc Dịch Nguyên Kỳ là tộc trưởng của Văn gia. Hắn cứ nghĩ sẽ giống như huyền huyền rằng có em gái họ hoặc là bạn thanh mai trúc mã xinh đẹp ở bên cạnh dù hắn đã lạc phách. Sau đó hắn sẽ nhận được rằng thân phận của người em xinh đẹp này có thân phận rất cao. Sau lưng nàng sẽ có thế lực rất lớn.
Tuy nhiên đáng tiếc sự thật là hắn chẳng có một ai ở bên cạnh cả cho dù hắn là con trai duy nhất của tộc trưởng. Khi xuyên việt hắn đều cảm nhận được tình yêu thương nồng cháy. Mặc dù hắn không có võ hồn bị mọi người ghẻ lảnh nhưng gia gia, nãi nãi và phụ mẫu hắn còn đối xử rất tốt với hắn. Hắn cảm giác cực kỳ có lỗi với mọi người. Dù sao xác xuất để một người không có vũ hồn là một trên một vạn. Hắn thực sự quá đen đủi, đen đến mức không có gì đen hơn. Dù hắn có thể tu luyện nhưng thực lực cùng cấp không thể nào so sánh. Hắn dễ dàng bị cùng cấp mạt sát dù rằng hiện giờ hắn có thể vô địch trong cùng cấp này nhưng hắn lại không thể nào bước được vào cấp bậc cao hơn do không có võ hồn.
Vậy mà ông trời lại dễ dàng kiếp đi gia gia của hắn. Văn gia gặp cường địch, gia gia bị thương nặng qua đời. Vài năm sau thì bà của hắn qua đời vì đau khổ. Đến vài năm sau nữa thì mẹ của hắn qua đời do bệnh nặng. Nàng để lại cho hắn một cái nhẫn cổ điển.
Ngoài được ông trời phú cho thân thể tu luyện cao đến đáng sợ ra thì hắn chẳng có gì. Hắn dù sau này có luyện khí đi nữa mà không có võ hồn thì cũng chẳng thể tu luyện cao hơn được.
Văn Sơn xoa xoa chiếc nhẫn màu đen thở dài một hơi nói: “Phụ thân, ngươi còn làm gì vậy!?”
Một bóng người từ bụi cây đi ra ngoài. Một thanh niên khá trẻ tuổi nếu xét bề ngoài thì chỉ hơn hắn có vài tuổi mà thôi. Người thanh niên này lên tiếng nói: “Hài, Sơn Nhi lại tới nơi này sao?”
Thế giới này tu luyện công pháp cùng với nhiều thứ khiến cho tuổi thọ của mọi người tăng lên so với địa cầu gấp mấy lần. Trung bình tuổi thọ của một người là hơn 200 tuổi. Mà càng về sau thì tuổi thọ càng tăng. Người thanh niên này vốn là phụ thân của hắn. Tuổi của ông bất quá chỉ mới hơn sáu mươi tuổi mà thôi. Tính ra so với số năm mà ông có thể sống thì chẳng thấm vào đâu được.
Mái tóc của người thanh niên này có màu đen, khuôn mặt bình phàm tuy nhiên mái tóc của Văn Sơn lại có màu bạch kim, khuôn mặt của hắn cực kỳ đẹp trai. Hắn được thừa hưởng từ mẹ của hắn mà không phải phụ thân hắn. Người ở thế giới này có rất nhiều loại tóc khác nhau. Làn da thì có hai màu trắng và vàng là chủ. Khuôn mặt cũng theo hai loại Á và Âu giống như ở địa cầu. May mắn là hắn xuyên qua không gặp phải giống như người ngoài hành tinh. Mà hắn cực kỳ đẹp trai luôn, hắn không hiểu hắn xuyên qua nơi này làm gì định cho hắn làm trai đứng đường chắc.
Nói thật nếu như có tên nào nghiện truyện tranh của Nhật Bản có mấy em mèo hay yêu gì đó rồi còn người chim v.v… thì đối với cả đám này nơi đây là thiên đường.
Khóe miệng Văn Sơn cong lên, hắn thở ra một hơi nói: “Con không sao? Phụ thân, có việc gì sao?”
Người thanh niên cười khổ nói: “Qua một năm nữa là con đạt đến mười tám tuổi rồi a!”
“Đúng vậy, phụ thân, còn có một năm nữa thôi!” Bàn tay có chút siết chặt, Văn Sơn bình tĩnh trả lời. Theo như Văn gia quy định tại mười tám tuổi tất cả con em không có xuất hiện vũ hồn đều sẽ bị phân đến các nơi có sản nghiệp của gia tộc, làm một số công việc bình thường, đây là tộc quy của gia tộc, cho dù phụ thân hắn cũng không thể thay đổi. Vì sao phải chờ đến mười tám tuổi đây bởi vì trong đại lục ghi chép từng có một vị tại mười tám tuổi thức tỉnh vũ hồn. Dù sáu tuổi không thể thức tỉnh vũ hồn thì sau đó người này vẫn có thể thức tỉnh vũ hồn. Mặc dù vũ hồn thức tỉnh càng muộn thì càng có khả năng yếu nhưng Văn gia vẫn đề ra tộc quy này. Nghe nói tộc quy này chính là do lão tổ tiên đề ra.
Người thanh niên kia đáp lại lời hắn: “Có khách đến Văn gia chúng ta!?”
Văn Sơn nghe thấy vậy thì nhíu lông mày tò mò lên tiếng hỏi: “Phụ thân, ai vậy?”
“Ngày mai ngươi sẽ biết!?” Thanh niên khe khẽ thở dài ra một hơi.
Văn Sơn thở ra một hơi hắn vuốt ve chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay chỏ của bàn tay trái. Dưới ánh sáng mặt trời thì nó lóe ra một chút ánh sáng rực rỡ.