Đại Lý Tự Khanh


Chương Nhân bị cái tát làm cho choáng váng.
Nhưng trước mặt mọi người, hắn là Tư Mã của một châu phủ, không thể so đo với một nữ nhân đang la lối khóc lóc ầm ĩ.

Nếu truyền ra ngoài sẽ hủy hoại thanh danh của hắn.
Vì vậy Chương Nhân che gương mặt nóng rát của mình, làm người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói được.
Nhưng nữ tử vừa đánh người lại không cảm thấy hành vi của mình có gì sai.

Nàng trừng mắt, vén váy lao về phía Chương Nhân.
“Ngài nói xem ngài có ý đồ gì?!” Nàng không chịu buông tha, dùng cả tay lẫn chân, “Ta và lang quân nhà ta âu yếm nhau thì cản trở chuyện gì của ngài?! Tại sao ngài cứ vắt óc nhét người cho ngài ấy? Ngài nói đi! Ngài có bụng dạ đen tối phải không!!”
“Ta…… Ta……” Chương Nhân bị một loạt vết cào và cú đá làm cho đầu óc choáng váng, chỉ có thể ôm đầu núp sau lưng Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức tựa hồ như đang khuyên bảo, nhưng mỗi lần tay hắn chạm vào Lâm Vãn Khanh thì đột nhiên bị đẩy ra, cả người lảo đảo lui về phía sau, hoàn toàn yếu đuối mong manh, bộ dáng không thắng được.
Nhưng mà càng kỳ lạ hơn là, Tô Mạch Ức thấy không ôm được Lâm Vãn Khanh, nên dứt khoát xoay người ôm Chương Nhân, với danh nghĩa là —— chặn lại giúp hắn.
Kết quả của cái ôm là —— Chương đại nhân mất khả năng phản kháng, bị cào càng nhiều hơn.
Cuối cùng, đám thị vệ đã cứu hắn ra.
Bởi vì bọn họ cảm thấy nếu mình không can thiệp, có lẽ Chương đại nhân sẽ bị nữ nhân đanh đá này cào đến chết.
Sau một trận gà bay chó sủa, nhã gian trở lại yên tĩnh.
Chương Nhân ngồi xuống đối diện với Tô Mạch Ức, nửa khuôn mặt trầy xước và máu mũi đầy miệng, còn vô cùng uất nghẹn bảo hạ nhân sắp xếp chỗ để Lâm Vãn Khanh ngồi bên cạnh Tô Mạch Ức.
Lâm Vãn Khanh vẫn mang vẻ mặt tức giận.
Tuy nhiên vừa ngồi xuống, nàng bí mật tìm bàn tay của Tô Mạch Ức dưới tay áo rộng —— vừa ướt vừa lạnh, như vậy vừa rồi, hắn nhất định đã trải qua tình cảnh rất khó khăn.
Nàng bình tĩnh mở lòng bàn tay hắn ra, bóp thật mạnh.
Tô Mạch Ức lập tức nắm tay nàng, nhanh chóng viết chữ “Đi” trong lòng bàn tay nàng.
Lâm Vãn Khanh phớt lờ hắn.
Nếu đã tới, nàng không nghĩ đến việc rời đi một mình.
Chương Nhân ngồi đối diện bị cắt ngang như vậy, ngược lại đã bỏ khí thế hung hãn của mình khi nãy.

Hắn nở nụ cười trên mặt, nháy mắt ra hiệu người hầu hạ, làm cho các nhạc sư và ca cơ đang nhìn nhau trở về vị trí ban đầu.
Lời ca tiếng nhạc nổi lên, khung cảnh gợi cảm quay trở lại.
Đương nhiên hắn sẽ không bỏ cuộc.


Chương Nhân lại sắp xếp người bưng một bình rượu, đặt trên bàn Tô Mạch Ức.
Ánh mắt Lâm Vãn Khanh nhìn theo, rơi xuống cái chén rỗng trên bàn, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô đại nhân bên cạnh, nàng lập tức hiểu rõ, Chương Nhân muốn làm hắn say.
Một góc voan mỏng cọ qua thái dương của nàng, hoa nương phía sau giơ bình rượu muốn rót đầy cho Tô Mạch Ức.
“Chờ chút.”
Một cổ tay trắng nõn đặt lên bàn tay đang cầm bình rượu của hoa nương, Lâm Vãn Khanh tỏ vẻ không vui.
Nàng nhìn Chương Nhân, giọng điệu trách móc: “Bảo bọn họ đi ra ngoài đi, đừng lượn lờ trước mặt lang quân nhà ta.”
Người đối diện tuy run rẩy khi nghe vậy, nhưng không có hành động gì, chỉ bưng chén rượu, cười hòa nhã hỏi, “Nếu bọn họ đi ra ngoài, ai sẽ rót rượu cho Chu đại nhân đây?”
Ánh mắt Lâm Vãn Khanh rơi vào bình rượu trong tay hoa nương.
Những ngón tay mảnh khảnh nhấc lên, bình rượu nằm trong tay nàng.

Ngay sau đó nàng đứng dậy, làn váy lụa khẽ đong đưa, vẽ một vòng cung rực rỡ trước mắt mọi người.
Nàng ngồi lên đùi Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức lập tức hiểu nàng định làm gì, vội vàng dùng một tay ôm eo nàng, tay kia giấu sau bàn, nhanh chóng viết chữ “Tâm tư mê loạn” trên đùi nàng.
Lâm Vãn Khanh dường như không cảm nhận được.
Nàng ngửa đầu ra sau, tiếng rượu vang lên, đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân khẽ mở, bàn tay ngọc nâng lên, rượu vàng trong veo chảy róc rách vào miệng.
Sau đó, nàng cúi người hôn Tô Mạch Ức.
Ngay khi đôi môi đỏ khẽ mở, Tô Mạch Ức tiến vào miệng nàng.
Hương thơm của nữ nhân hòa quyện với rượu ngọt ngào, vương vấn giữa môi và răng.

Mái tóc đen như thác nước tuôn trào, gãi ngứa gương mặt và cổ hắn.
Nhưng hắn chỉ tìm thấy một chút vị rượu, bởi vì khoảnh khắc hai người chạm nhau, rượu đã bị nàng nuốt vào bụng.
Nhưng đây là “Tâm tư mê loạn”.
Hắn dùng túi thơm mà chỉ chống đỡ được năm chén, cho dù tửu lượng của Lâm Vãn Khanh tốt đến đâu cũng chỉ được vài chén.
Tô Mạch Ức nổi giận trong lòng, vừa tức vừa lo.
Hắn không hiểu vì sao nữ nhân này luôn bất chấp như vậy, không biết mức độ nghiêm trọng, chuyện gì cũng liều lĩnh lao vào, hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm mà bản thân mình có thể gánh chịu.
Hắn siết chặt eo Lâm Vãn Khanh cho hả giận, môi lưỡi giao tranh, cố gắng tìm bóng dáng còn sót lại của tâm tư mê loạn trong miệng nàng.
Lâm Vãn Khanh không từ chối.
Nàng hoàn toàn coi cuộc chiến giận dữ này như một nụ hôn nồng nhiệt triền miên.
Nàng hợp tác hé miệng, dùng đầu lưỡi đáp lại sự liếm láp của hắn.


Hàm răng khẽ cắn môi, hoặc quấn lưỡi hắn, hoặc gãi nhẹ vào vòm họng của hắn, gây ra sự ngứa ngáy tê dại.
Tóc dài che khuất tầm mắt mọi người, nàng đặt tay lên ngực Tô Mạch Ức, ngón trỏ nhẹ nhàng di chuyển, lặng lẽ viết hai chữ “Đừng lo”.
Sau đó nàng nâng cằm Tô Mạch Ức, môi răng tách ra, nàng thấy yết hầu của Tô Mạch Ức rơi xuống, giả vờ nuốt.
Những người có mặt bị sốc trước hành vi phóng đãng nàng, ngay cả ca cơ và hoa nương đều không khỏi đỏ mặt tía tai.
Chương Nhân nhìn thấy cảnh tượng như thế, quên mất bộ dạng sư tử hà đông vừa rồi của nàng.
Lâm Vãn Khanh nhân cơ hội đổi tư thế, ngồi trên đùi Tô Mạch Ức.
Hắn ôm lấy eo nàng, há miệng cắn vành tai nàng, dịu dàng hỏi: “Nhớ ta đến vậy à?”
Lâm Vãn Khanh vẫn tỏ vẻ ghen tuông, vùi đầu vào vai hắn, nũng nịu: “Lang quân đã hứa với thiếp thân sẽ không đụng vào nữ nhân khác, nói được phải làm được.”
Tâm trí tỉnh táo, mở miệng là diễn kịch được liền.
Ngoài gương mặt nhuộm đỏ và thái độ hơi say, nàng có vẻ như không bị ảnh hưởng bởi tâm tư mê loạn.
Tô Mạch Ức cuối cùng cũng yên tâm một chút, muốn nắm tay nàng, nhưng bị Lâm Vãn Khanh tránh ra.
Nàng nghiêng người, hai tay vòng lên cổ hắn, thì thầm vào tai hắn: “Ta biết cách đối phó với tâm tư mê loạn, ngài cứ giả vờ say đi.”
Tô Mạch Ức lo lắng nhìn nàng, nhưng hiện giờ không còn cách nào khác, hắn đành phải thỏa hiệp.
Hai người lại dùng miệng đút rượu.
Khi trăng lên giữa trời, ánh nến dần tối, tiếng nhạc cũng dứt.
Tô Mạch Ức khẽ nhắm mắt, dựa vào bàn ngủ gật.
Chương Nhân lấy cớ phái đại phu tới giúp hắn tỉnh rượu, sai người khiêng Tô Mạch Ức đến một phòng khác.
Lâm Vãn Khanh muốn đi theo, nhưng bị chặn ngoài cửa.
Gió đêm thấm lạnh, ánh trăng dịu mát.
Bóng cây và hoa cỏ trong sân bị ánh trăng chiếu xuống mặt đất, để lại một bóng đen nhe răng múa may giống như bóng ma.
Xung quanh tối om, chỉ có cửa sổ phía sau nàng tràn ngập ánh sáng.
Nàng đứng dựa vào tường một lúc, cuối cùng nghe thấy sau lưng có tiếng người mở cửa.
“Tiểu phu nhân,” thủ hạ của Chương Nhân gọi nàng, hắn nghiêng người nhường, Lâm Vãn Khanh nhìn thấy Tô Mạch Ức phía sau hắn được hai gã sai vặt dìu.
“Chu đại nhân say rồi, đại phu khám nói rằng không có gì đáng lo, nhờ tiểu phu nhân đưa đại nhân về phủ chăm sóc.”
Lâm Vãn Khanh đỡ Tô Mạch Ức lên ngựa.
Xa phu quất roi, xe ngựa lộc cộc chạy.
Rèm xe lắc lư, nam nhân say bí tỉ vừa mới dựa vào thành xe tỉnh lại.

“Đại nhân,” Lâm Vãn Khanh cúi lại gần, ánh mắt lo lắng: “Thế nào? Không sao chứ?”
Tô Mạch Ức yên lặng nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
Lâm Vãn Khanh sợ hãi trước bộ dạng không nói lời nào của hắn, đưa tay trái quơ quơ trước mắt hắn.
“Bụp!”
Một âm thanh vang lên trong không gian tối và hẹp, cổ tay bị siết, Tô Mạch Ức nắm tay nàng.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng, chóp mũi cao thẳng gần như chạm vào nàng.

Lực trên cổ tay rất mạnh như muốn bóp nát nàng.
“Đại, đại nhân?”
Lâm Vãn Khanh sững sờ, nhất thời nghẹn lời.
Tô Mạch Ức chỉ nhìn nàng, dưới ánh trăng, mặt mày hắn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại mềm mại khó tả.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Lần sau, nếu ngươi lại tự chủ trương, ta sẽ đưa ngươi về Thịnh Kinh.”
Lâm Vãn Khanh thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy, Chương Nhân đã hết nghi ngờ?”
Tô Mạch Ức buông tay nàng ra, ngồi xa hơn, nhíu mày, vẻ mặt không vui: “Cứ coi như vậy đi.”
Thần kinh căng thẳng được thả lỏng, Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, đầu choáng váng, vô thức lẩm bẩm một câu, sức lực buông lỏng, cả người tựa như cái giá áo bị rút ra, ngã cái rầm lên người Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức vội vàng đưa tay ôm nàng.
Tuy nhiên ngón tay hắn lại chạm vào một mảng ướt át và nhờn, dùng đầu ngón tay vuốt thì ngửi thấy mùi mùi máu tươi nhàn nhạt.
Sau khi sững sờ một lúc, hắn mượn ánh trăng mới nhìn rõ.
Tay áo bên phải của Lâm Vãn Khanh đã ướt đẫm máu.
Hắn nắm tay nàng, Lâm Vãn Khanh muốn tránh, nhưng rốt cuộc không bằng sức của hắn.
Một chiếc khuyên tai bằng thủy tinh sáng loáng, dưới ánh trăng là bông hoa lưa thưa bảy màu.

Nhưng ánh sáng ấy giống hàng ngàn chiếc gai lạnh lẽo, đâm từng mũi vào tim hắn đau đớn.
Thảo nào vừa nãy hắn muốn nắm tay nàng, nhưng bị nàng tránh.
Nàng nói nàng biết cách đối phó với tâm tư mê loạn, hóa ra là thế này.
Bởi vì tâm tư mê loạn chỉ có thể phát huy tác dụng trong trạng thái không tỉnh táo, cho nên để giữ cho bản thân tỉnh táo, nàng tháo khuyên tai của mình không biết từ khi nào, dùng đầu kim bằng bạc đâm thẳng vào dưới móng tay mình.
Đánh giá mức độ nghiêm trọng của vết thương, chắc nàng đã phải vặn xoắn vài lần mỗi lúc bản thân không chống đỡ được nữa.
Ngón tay nối liền với trái tim.
Tô Mạch Ức chỉ nhìn đã cảm thấy đau nhói, đừng nói đến nàng phải chịu đựng gần một canh giờ.
“Lâm Vãn Khanh……” Hốc mắt hắn nóng lên, hai tay ôm nàng vô thức siết thật chặt.
Xe ngựa dừng ở cửa của Chương phủ, vẫn còn một đoạn đường mới đến sương phòng của hai người.
Cũng may đêm đã khuya, đám hạ nhân đã nghỉ ngơi, Tô Mạch Ức không gọi người tới hầu hạ.
Tuy rằng dọc đường đi hắn vẫn loạng choạng giả vờ say, nhưng cũng chỉ dựa hờ vào người Lâm Vãn Khanh, ngược lại vẫn ôm nàng trong lòng.
“Kẽo kẹt”, cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng.

Tô Mạch Ức đặt người lên giường, xoay người đốt nến.
Vì sợ quá nhiều tiếng động sẽ thu hút hạ nhân, cho nên hắn chỉ đem tới một ngọn đèn.
Lâm Vãn Khanh không có ngất đi, chỉ mơ màng dựa vào đệm của giường, trên mặt là hơi men và đỏ vì say rượu.
Từ đầu đến cuối, nàng chỉ nhìn bóng dáng bận rộn của Tô Mạch Ức, không biết đang nghĩ gì, nhẹ nhàng thở dài, nằm dựa vào bàn trên giường.
Tô Mạch Ức đang tìm thuốc trong hành lý, nghe thấy nàng thở phào giống như được giải thoát, sợ tới mức vội vàng chạy tới xem nàng.
Chỉ có một giá nến đặt trên bàn, ánh sáng mờ ảo, đổ một cái bóng lung lay.
Nữ nhân nằm trên bàn đưa tay về phía Tô Mạch Ức, rầm rì, “Đau.”
Tiếng nức nở mềm mại, hắn chưa từng nghe Lâm Vãn Khanh như thế.
Dưới ánh lửa, mỹ nhân rưng rưng nước mắt, tựa đầu lên cánh tay, ngước mắt nhìn hắn, có chút nhút nhát tự nhiên.
Tô Mạch Ức cảm thấy lòng mình mềm nhũn, nhưng chợt nhớ ra, đây là công lao của “Tâm tư mê loạn”.
Sự phòng thủ, áo giáp và ngụy trang thường ngày đều bị dỡ bỏ vào giờ khắc này.

Vì vậy không có gì ngạc nhiên khi nàng uất ức khóc lóc kêu đau.
Không thể tưởng tượng được, Lâm Vãn Khanh cứng đầu cũng có ngày hôm nay.
Tô Mạch Ức nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy bộ dạng thút thít của nàng buồn cười, không khỏi nhìn thêm vài lần.
“Ssss ──”
Ánh nến lung lay, tiếng hét thảm thiết của Lâm Vãn Khanh khiến tay hắn run rẩy, Tô Mạch Ức xuýt nữa làm đổ ngọn đèn trên bàn.
Hắn dùng sức siết chặt cổ tay nàng hơn một chút, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nếu không muốn bàn tay này bị hủy thì đừng lộn xộn.”
Giọng điệu lạnh lùng đe dọa giống như đang thẩm vấn phạm nhân.
Cổ tay mảnh khảnh trong tay hắn run lên, sau đó không hề động đậy.
Lần đầu tiên Lâm Vãn Khanh không phản kháng, chỉ hít mũi nhìn hắn, bất mãn: “Vậy ngài nhẹ tay chút.”
“Ừm,” Tô Mạch Ức đáp lại nàng, không ngẩng đầu lên.
Hắn vốn định đe dọa thêm, nhưng vừa mở miệng đã nghe giọng nói rụt rè ấm ức của nữ nhân.
Nàng thút thít than thở: “Nhìn ngài nhẹ nhàng như ngọc, nhưng ở riêng lại không biết thương hương tiếc ngọc, lần nào cũng làm ta rất đau.

Vừa rồi nắm tay ta nè, lúc trước đỡ chân ta trong phòng hồ sơ cũng vậy.”
Tô Mạch Ức: “……”
——————
Lời tác giả:
Tô đại nhân: Lão bà, nàng cứ nói lung tung……
Khanh Khanh uống “Thuốc nói thật”, mọi người cảm thấy nàng sẽ trêu chọc Tô đại nhân, hay là làm Tô đại nhân tức chết?
Ha ha ha ha ha ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận