Đại Lý Tự Khanh


Buổi sáng, sương tan, trong không khí vẫn còn vương vấn mùi mưa đêm.
Ẩm ướt, nhớp nháp giống tâm trạng của Lâm Vãn Khanh lúc này.
Nàng hơi ngã người ra sau, dựa vào thành xe ngựa không ngừng lắc lư, nhìn xung quanh giống như vô tình lướt qua người đang ngồi đối diện.
Ngồi chung xe với Tô đại nhân vừa trầm mặc vừa đen mặt suốt cả đoạn đường thật là chán.
Hắn dường như chưa nguôi giận.
Đã ba ngày kể từ lần hai người cãi nhau, Tô Mạch Ức không chỉ mặt lạnh mỗi khi nhìn thấy nàng, còn liên tục ở chỗ khác mấy ngày.
Không biết hắn nói gì với Chương Nhân, hiện giờ cả Chương Nhân cũng biết sự khó xử của hai người, năm lần bảy lượt tạo điều kiện hòa giải để lấy lòng bọn họ.
Ví dụ như lần này đến mỏ, Tô Mạch Ức vốn không định đưa nàng theo.

Chương Nhân lại đặc biệt sắp xếp một ngày du sơn ngoạn thủy, để Tô Mạch Ức dẫn nàng ra ngoài dạo chơi.
Cảm giác ngay cả kẻ thù cũng tìm mọi cách để kết hợp bọn họ khiến Lâm Vãn Khanh thấy kỳ quái.
Rèm xe đong đưa, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, rơi lên mi mắt đang nhắm nghiền của Tô Mạch Ức, phủ lên hàng lông mi dày của hắn một tia nắng ấm.
Không biết sao, Lâm Vãn Khanh cảm thấy hôm nay Tô đại nhân đẹp hơn, chẳng lẽ do mình không ở bên cạnh mấy ngày nên hắn ăn no ngủ ngon, tẩm bổ cho bề ngoài?
Nghĩ đến đây, nàng bĩu môi, xoay người vén rèm bên phía mình lên, gác cằm lên thành cửa sổ, ngắm phong cảnh một cách nhàm chán.
Nhưng mà, Tô Mạch Ức ngồi đối diện thấy nàng xoay người, chỉ cảm thấy lồng ngực căng thẳng, ngột ngạt đến mức không thở được.
Nàng không biết, vì chuyến đi chung sáng nay, hắn đã dậy lúc vừa qua khỏi giờ Mẹo để rửa mặt chải đầu.
Ngọc quan là mới, áo bào cũng là gấm trắng mây đen mà nàng thích nhất, thậm chí hắn còn cố ý thắt dây áo chặt một chút để trông có vẻ càng oai hùng, cứng cỏi, cao lớn.
Nhưng mà……
Nàng chẳng thà quay đầu nhìn phong cảnh vớ vẩn.
Tô Mạch Ức chua xót và bất lực trong lòng, thầm duỗi tay nới lỏng dây thắt lưng chặt muốn chết, sau đó mới cảm thấy hô hấp dễ dàng hơn một chút.
Xe ngựa lộc cộc di chuyển, hai người có tâm sự riêng.
*
Sau khi ăn trưa, đi thêm một đoạn đường, mọi người dừng chân ở một biệt viện không xa khu mỏ.
Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Vãn Khanh mặt dày đi theo Tô Mạch Ức đến một khu mỏ dưới chân núi.
Đây là điểm đến của mọi người trong chuyến đi này.
Đường núi không dễ đi như đất bằng, cho nên xe ngựa đi chầm chậm.


Lâm Vãn Khanh cảm thấy buồn nôn khi ngồi trên xe lắc lư, vừa vén rèm để thoáng khí thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Ngoài lực lượng lao động, đốc công giám sát, còn có binh lính hạng nặng đóng quân ở đây.

Nhìn trang bị và áo giáp của binh lính, không giống với đồng phục của triều đình.
Bàn tay vén rèm run lên, một ý nghĩ lóe lên trong lòng khiến Lâm Vãn Khanh giật mình.
Những người đóng quân ở đây hẳn là binh lính tư nhân.

Khu mỏ mà Chương Nhân phụ trách nhất định là “mỏ tư nhân” mà triều đình nghiêm cấm, quặng ô tư được khai thác bên trong có lẽ được dùng để luyện chế vũ khí, cung cấp cho binh lính tư nhân dùng.
Nuôi quân không phải là chuyện một sớm một chiều, ngoài trang bị, còn phải dùng tiền.
Cho nên “vụ án bạc giả” bị phanh phui trước đây, lẽ ra bạc phải chảy vào lương thực, thực phẩm cho quân đội này.
Tất cả điều này cho thấy, có người muốn làm phản.
Nghĩ đến đây, Lâm Vãn Khanh vội vàng xoay người tìm ánh mắt Tô Mạch Ức, nhưng nàng chỉ thấy khuôn mặt vô cảm của Tô đại nhân, hai mắt đang nhắm nghỉ ngơi.
Được rồi, Tô đại nhân là người lõi đời và lão luyện, thông minh tuyệt đỉnh, chắc đã biết từ lâu, chỉ không nói với nàng mà thôi.
Lâm Vãn Khanh im lặng, cảm thấy chua xót trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn lại gương mặt kia, không cảm thấy đẹp nữa.
Nàng dứt khoát giơ nắm đấm với hắn.
Không biết lắc lư bao lâu, ngay khi Lâm Vãn Khanh cảm thấy mình sắp tan ra thành từng mảnh, xe ngựa rốt cuộc dừng lại.
Đang loay hoay nên gọi Tô Mạch Ức hay không, nàng thấy Tô đại nhân đột ngột mở mắt, nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp, sau đó mới lấy lại tinh thần vén vạt bào, lập tức xuống xe ngựa.
Lâm Vãn Khanh chợt lạnh lòng, vội vàng xấu hổ theo hắn xuống xe.
Dọc đường, Tô Mạch Ức nói chuyện với Chương Nhân, nàng không thể xen vào.

Vì vậy đương nhiên không thể tới gần, đành phải đi theo phía sau.
Đêm qua trời mưa, đường núi lầy lội khó đi, không có nữ tử đi theo ngoại trừ nàng, cho nên không ai có thể giúp nàng.
Lâm Vãn Khanh khập khiễng đi theo hai người, đến bên ngoài một nhà kho trong mỏ.
Chương Nhân đưa tay ra, mời bọn họ đi vào.

Đây là nơi chứa quặng.
Vừa bước vào, Lâm Vãn Khanh nhìn thấy nhiều cái rương được phân loại.

Một số đã chứa đầy, một số vẫn còn trống.

Nàng đến gần xem xét, phát hiện ngoài quặng ô tư, các kim loại như đồng và sắt cũng được sản xuất ở đây.
Lâm Vãn Khanh thầm tính toán, mỏ này tuy nhỏ, nhưng sản lượng quặng lại không thấp, xét từ kho dự trữ hiện có, muốn nuôi hoặc cung cấp vũ khí cho một đội quân bốn vạn người hẳn là không quá khó khăn.
Hơn nữa, nơi này có lẽ chỉ là một trong số rất nhiều mỏ riêng của đối phương.
Tính như vậy, Lâm Vãn Khanh thật sự cảm thấy lạnh sống lưng.
Tô Mạch Ức còn đang nói chuyện với Chương Nhân, nàng tự đi lang thang giữa các rương lớn lớn bé bé.
Đột nhiên, một thứ gì đó màu trắng và sáng bóng được dán trên một cái rương bằng gỗ đỏ thu hút sự chú ý của nàng.
Lấy tay sờ lên, móng tay hơi dùng sức để moi thì có thể kéo ra một miếng nhỏ.
Lâm Vãn Khanh suy nghĩ một lát, xoay người nhanh chóng chặn thứ màu trắng kia.

Lợi dụng khoảng cách nói chuyện giữa Chương Nhân và Tô Mạch Ức, nàng lén moi một ít, gói vào khăn, giấu trong tay áo rộng.
Trên đường trở về, hai người lại im lặng —— Lâm Vãn Khanh nhìn phong cảnh, còn Tô Mạch Ức nhắm mắt suốt cả đoạn đường.
Sau khi xuống xe, ai về phòng nấy, không ai để ý tới ai.
Tô Mạch Ức liếc nhìn Lâm Vãn Khanh với gương mặt vô cảm, xoay người vào phòng mình.
Diệp Thanh đã chờ ở bên trong.
Sau khi xác định không có người nghe lén xung quanh, hai người lấy giấy bút ra, Tô Mạch Ức nhớ lại những gì trải qua trong khu mỏ hôm nay.
Chương Nhân quá xảo quyệt, cho tới bây giờ vẫn có chút dè dặt đối với Tô Mạch Ức, không chịu cho biết người đứng sau.

Hôm nay Tô Mạch Ức thử vài lần nhưng không thể lấy được chút thông tin nào từ hắn.
Bọn họ nhẫn nại đã lâu, nếu manh mối bị đứt ở đây, rất khó biết người phía sau có mắc mưu hay không.
Xét về sức mạnh của Nam triều, dẹp loạn chưa chắc sẽ thua, nhưng địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, nếu thật sự muốn đánh trận này, sẽ là một kiếp nạn đối với triều đình và người dân.

Suy nghĩ rơi vào bế tắc, Diệp Thanh thở dài, rót một chén trà cho Tô Mạch Ức.
“Ngươi,” Tô Mạch Ức bưng chén trà mà hắn đưa, rầu rĩ nói: “Đi qua phòng bên cạnh.”
“Hở?” Diệp Thanh không hiểu, “Đi qua phòng bên cạnh để làm gì?”
Tô Mạch Ức đảo mắt từ sau chén trà, nói với Diệp Thanh: “Hỏi Lâm Vãn Khanh, xem nàng nói thế nào.”
Diệp Thanh: “……” Hóa ra là muốn hắn làm ống loa.
Nhưng không thể cãi mệnh lệnh của Tô đại nhân, cho dù hắn bất mãn với hành vi của Tô đại nhân cũng chỉ có thể im lặng đứng dậy, gãi cổ, miễn cưỡng mở cửa.
“Lâm, tiểu phu nhân……” Diệp Thanh kinh ngạc, xuýt nữa lỡ miệng, cũng may không có ai ở xung quanh.
Lâm Vãn Khanh vẫn còn mặc bộ xiêm y đến mỏ, góc váy và trên giày đều dính bùn hôm nay, giờ đã khô, bộ váy xinh đẹp chuyển sang màu đen xám, thật sự vô cùng bẩn.
Nhưng khi Tô Mạch Ức nhìn thấy nàng, khuôn mặt lạnh lùng nhanh chóng đỏ lên.

Hắn vội xoay người sang chỗ khác, giả vờ uống trà không thèm để ý.
“Tiểu phu nhân tới thật đúng lúc,” Diệp Thanh vui mừng khôn xiết, “Đại nhân mới vừa kêu ta……”
“Diệp Thanh,” giọng nói không nhanh không chậm của Tô đại nhân vang lên, trầm thấp nhưng rất có tính sát thương, khiến Diệp Thanh nuốt hết những lời còn lại vào trong bụng.
Lâm Vãn Khanh lười quản trò bí hiểm của hai chủ tớ.

Sau khi bước vào, nàng đóng cửa lại, lập tức đi đến trước mặt Tô Mạch Ức, trải bao đồ trong tay ra, đặt lên bàn.
“Lúc ta đến mỏ buổi chiều có phát hiện cái này.” Nàng vừa nói vừa nghiêng người lấy một cây nến, soi rõ những khối màu trắng kia.
“Đây là……” Diệp Thanh thò đầu vào, giơ tay véo một chút, khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Lâm Vãn Khanh không trả lời, nhưng cầm một cái chén rỗng, cho vào một ít, sau đó nướng trên ngọn nến.
Các khối trong chén tan chảy nhanh chóng sau khi bị nóng, biến thành một vũng nước.
“Đây là sáp paraffin.” Lâm Vãn Khanh lắc cái chén trong tay, đưa cho hai người.
“Sáp paraffin?” Diệp Thanh không tin, đưa tay nhúng vào chén, quả nhiên, sau khi chất lỏng trên tay hắn nguội thì đông đặc lại.
“Nàng tìm thấy thứ này ở đâu?” Tô Mạch Ức hỏi, biểu tình lạnh lùng.
“Ở khu mỏ mà chúng ta đến hôm nay,” Lâm Vãn Khanh nghĩ lại rồi nói: “Những cái rương chứa quặng dường như được niêm phong bằng loại sáp này.”
Tô Mạch Ức nghe vậy không nói nữa, nhíu mày ngồi lại.
“Hóa ra là như vậy,” Tô Mạch Ức ngập ngừng, “Thì ra bọn họ làm thế này để vận chuyển những khoáng thạch ra khỏi Hồng Châu dưới con mắt của triều đình.”
“Nói vậy là sao?” Lâm Vãn Khanh nghe được có phát hiện gì đó, nàng kích động, sau đó ho khan hai tiếng.
Tô Mạch Ức sửng sốt, nhìn Diệp Thanh ra hiệu.
Diệp Thanh không hiểu.
Hắn trừng mắt nhìn Diệp Thanh, đành phải tự mình cầm bình trà, rót một chén trà đưa cho Lâm Vãn Khanh.
Lâm Vãn Khanh hôm nay rất mệt, mặc váy và giày thêu đi đường núi, lúc trở về lại loay hoay với túi đồ, chưa ngồi được xuống ghế, huống chi là uống nước.

Vì thế, nàng nhận chén trà mà Tô Mạch Ức đưa một cách tự nhiên, ngẩng đầu uống một hơi.
Tô Mạch Ức khẽ nhíu mày, lẳng lặng rót một chén khác cho nàng.
Đợi nàng uống xong, hắn mới đặt bình trà xuống, chậm rãi nói, “Do đặc thù, quặng thường được vận chuyển tập trung với khối lượng lớn.

Cho nên dù bằng đường bộ hay đường thủy cũng chỉ có thể đi trên đường chính.

Ven đường sẽ có các địa điểm do triều đình thiết lập, mỗi nơi, quan phủ sẽ kiểm kê và ghi lại số quặng.

Bởi vậy, hầu như không thể tự vận chuyển.”
“Sao đám Chương Nhân làm được?” Diệp Thanh hỏi.
“Vận chuyển bằng đường thuỷ,” Lâm Vãn Khanh nói tiếp, đột nhiên nhận ra: “Sáp paraffin.”
“Ừm,” Tô Mạch Ức gật đầu, nhìn Lâm Vãn Khanh.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc.
Tô Mạch Ức chợt cảm thấy bên tai có tia lửa, tim hắn ngưng trệ, lập tức nhìn chỗ khác, tránh ánh mắt Lâm Vãn Khanh, xoay người lấy một cái bình sứ nhỏ màu trắng trong hành lý, nói với Diệp Thanh: “Tối nay sau giờ Tý, ngươi đi đến khu mỏ với ta.”
Diệp Thanh nhìn người trước mặt liếc mắt đưa tình, nhưng không nói chuyện với nhau nên không hiểu, “Hai người đang nói chuyện gì?”
Tô Mạch Ức sốt ruột chia chất lỏng trong chai thành hai phần, đưa cho Diệp Thanh một phần: “Có nói thì ngươi cũng không hiểu, đêm nay cứ rắc bình này lên rương quặng ô tư ở mỏ là được.”
“Nhưng mà……” Diệp Thanh chưa chịu thua.
“Không có nhưng mà gì hết.” Tô đại nhân cứng rắn.
“Ta cũng đi.”
Tay áo Tô Mạch Ức bị siết, bị Lâm Vãn Khanh kéo lại.
Dưới ánh nến, nàng nhìn đôi mắt sáng ngời của hắn tựa như phủ một tầng hơi nước.
Đi thám thính ban đêm không phải là trò đùa.

Võ công của nàng bình thường, lại là nữ tử, đi theo thật sự vô cùng nguy hiểm.
Tô Mạch Ức mở miệng muốn từ chối, nhưng cái đầu kiêu ngạo lại gật xuống.
——————
Lời tác giả:
Tô đại nhân: Mất lý trí vì sắc đẹp, ta thật sự hết thuốc chữa……
Diệp Thanh: Bọn họ đang nói chuyện gì? Vì sao ta chẳng hiểu?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận