Đàn hương mờ mịt trong Tử Thần điện, ngọn đèn dầu bằng đồng mười hai nhánh nhấp nháy, phản chiếu dáng vẻ cô đơn của đế vương trẻ tuổi sau ngự án.
Thấy Tô Mạch Ức đi tới, ngài chỉ hơi nhướng mắt, thần sắc mệt mỏi, “Có chuyện muốn nói thì nói đi.”
“Thần có tội, thỉnh hoàng thượng trách phạt.” Tô Mạch Ức tiến lên hai bước, vén vạt bào, quỳ xuống trước Chiêu Thành Đế.
Lúc này Chiêu Thành Đế mới chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt vô cảm hỏi, “Ngươi biết chuyện về cô nhi của Tiêu thị khi nào?”
Tô Mạch Ức không chút do dự, dứt khoát nói: “Một tháng trước, Thái Hậu phái người đưa thư cho thần.”
“Hoang đường!”
Một tiếng gõ vang vọng khắp đại điện, Chiêu Thành Đế giận dữ khi nghe vậy, đập lên bàn.
“Trong mắt của hai bà cháu còn có hoàng đế này hay không? Chuyện thế này mà giấu trẫm cả tháng.
Nếu Hạ Hoàn không dựng cảnh bắt người ngoài đường, có phải trẫm sẽ luôn bị các ngươi hợp tác che đậy hay không?!”
“Thần không dám.” Giọng Tô Mạch Ức trầm lạnh, cúi lạy Chiêu Thành Đế.
“Hiện giờ tình hình trên triều tế nhị, lòng không phục của Lương vương rõ như ban ngày.
Thần cả gan suy đoán, Thái Hậu không báo cho hoàng thượng là vì không muốn hoàng thượng phân tâm……”
“À……” Chiêu Thành Đế khẽ hừ, cắt ngang Tô Mạch Ức, “Ái khanh luôn nói đến tình hình trong triều, nhưng theo trẫm biết, cô nhi của Tiêu thị là nữ tử mà trước đây Thái Hậu muốn phong làm thế tử phi cho ái khanh.
Ái khanh thật sự hành động mà không hề xen chút tình cảm riêng tư hay sao?”
“Dạ có,” Tô Mạch Ức nói thẳng, “Thần và con gái của Tiêu thị đã nảy sinh tình cảm từ lâu, muốn bên nhau cả đời, nếu thần nói không có tình cảm riêng tư là khi quân.”
Chiêu Thành Đế sửng sốt, bị thái độ thẳng thắn của hắn đánh không kịp trở tay, vì thế nhất thời không biết phải hỏi tiếp như thế nào.
Tô Mạch Ức không đợi ngài hỏi lại, cúi lạy nói: “Việc này tuy xuất phát từ chuyện riêng tư, nhưng không dừng tại đây.
Lần này thần vào cung, không phải muốn hoàng thượng đặc xá cho con gái của Tiêu thị, mà muốn thay thế mẫu thân của thần, thay thế mẫu thân của Hoàng trưởng tử của hoàng thượng, điều tra ra sự thật của vụ án này.”
“Sự thật?” Chiêu Thành Đế bật cười vì tức giận, “Sự thật của vụ án này đã được phơi bày mười ba năm trước, có cái gì để điều tra lại?!”
“Có,” Tô Mạch Ức phản bác không kiêu ngạo không khiêm tốn: “Hoàng thượng cũng biết, đêm qua trước khi Kim Ngô vệ bắt người, đối phương phái sát thủ đến giết người trước.
Nếu việc này không thể giấu giếm, vì sao đối phương không nói cho hoàng thượng biết, công khai để triều đình bắt người?”
Chiêu Thành Đế sửng sốt, nghẹn họng trước câu hỏi.
Tô Mạch Ức nói tiếp: “Bởi vì bọn họ biết, nếu triều đình biết chuyện thì sẽ giao cho Đại Lý Tự hoặc Hình Bộ.
Bọn họ có tật giật mình, sợ con gái của Tiêu thị có chứng cứ trong tay, lo lắng chuyện bị bại lộ, cho nên hoảng hốt không chọn đường, được ăn cả ngã về không.
Phái sát thủ trước, sau đó phái Kim Ngô vệ, mục đích chính là muốn dồn con gái của Tiêu thị vào chỗ chết, khiến nàng không bao giờ nói ra.”
Lời vừa dứt, cả đại điện yên tĩnh.
Thật lâu sau, Chiêu Thành Đế mới hỏi, “Ngươi chỉ nói miệng, có chứng cứ không?”
“Không có,” Tô Mạch Ức bẩm báo đúng sự thật, “Nhưng thần có một suy luận táo bạo, xin hoàng thượng tha thứ cho những lời sai lầm của thần.”
Chiêu Thành Đế cười nhạo, lạnh lùng nói: “Người cần cướp thì ngươi đã cướp, chuyện cần giấu thì ngươi cũng đã giấu, hiện tại còn nói những lời sai lầm cái gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm không nhìn thấy chút thủ đoạn trong lòng ngươi à.”
Tô Mạch Ức cười, nhưng thẳng thắn nói, “Hoàng thượng sáng suốt.”
“Nói đi,” Chiêu Thành Đế phất tay áo rộng có hoa văn sẫm màu trên đường viền vàng, ngồi trở lại sau ngự án.
“Tạ hoàng thượng,” Tô Mạch Ức đứng dậy nói: “Hôm qua thần bảo Diệp Thanh rửa sạch từng thi thể của sát thủ, phát hiện một gương mặt quen thuộc trong đám đó.”
“Ồ?” Chiêu Thành Đế nhíu mày, “Ngươi biết à?”
Tô Mạch Ức lắc đầu, “Người bên cạnh con gái của Tiêu thị biết.
Nàng chỉ ra và xác nhận một sát thủ trong đó, là người của thống lĩnh cấm quân Trần Diễn.”
“Trần Diễn?” Chiêu Thành Đế kinh ngạc, không khỏi nghiêng người về phía trước, “Hắn có liên quan gì đến Tiêu gia?”
“Hiện giờ không có liên quan đến Tiêu gia, nhưng mười ba năm trước, Trần gia và Tiêu gia lại có.”
Chiêu Thành Đế giật mình, đột nhiên hiểu ra, cả người sửng sốt, sắc mặt thoáng chốc khó coi.
“Ý ngươi là……” Ngài không thể tin được, lời nói tới miệng lại bị nuốt trở vào.
Đã nói đến đây, làm sao một vị đế vương sắc sảo không hiểu Tô Mạch Ức đang ám chỉ điều gì.
Nhưng sự việc quá đột ngột, ngài nhất thời chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, không tìm ra manh mối, vì thế chỉ có thể nói tiếp: “Không nói đến chuyện hoàng hậu luôn luôn chân thật đoan trang, có lòng khoan dung.
Cho dù hoàng hậu thật sự tranh sủng vì chính mình, vì gia đình, muốn tiêu diệt Tiêu lương đệ, nàng có thể hành động trong hậu cung, cớ gì muốn……”
“Chẳng lẽ Hoàng thượng đã quên?” Tô Mạch Ức trầm giọng nhắc nhở, “Lúc ấy Hoàng thượng coi trọng Tiêu gia biết bao nhiêu, yêu thương Tiêu lương đệ biết nhường nào.
Cho dù có thể ra tay trong hậu cung khiến Tiêu lương đệ sảy thai, với sự yêu thương ngay lúc đó, mang thai lần nữa chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Nhưng……” Chiêu Thành Đế còn muốn phản bác, nhưng lại nghe Tô Mạch Ức nói: “Tiêu lương đệ đã qua đời nhiều năm, cho dù hoàng thượng tin rằng bà giết con vua, nhưng vẫn thường xuyên nhìn vật nhớ người, khó có thể tự chủ.
Nếu năm đó Tiêu lương đệ qua đời một cách đột ngột, bà sẽ biến thành nốt ruồi son khó xóa trong lòng hoàng thượng, kể từ đó, Tiêu thị càng được ưu ái hơn.”
“Vì vậy……” Tô Mạch Ức dừng lại, “Trần thị và Lương vương hợp sức, một công đôi việc, theo như nhu cầu, không có gì khó hiểu.”
“Lương vương?” Chiêu Thành Đế sửng sốt, “Ý ngươi là, vụ án của Tiêu thị có liên quan đến Lương vương?”
“Dạ đúng” Tô Mạch Ức gật đầu.
“Gần đây, thần cẩn thận đọc lại hồ sơ của năm đó, đồng thời cũng điều tra tình hình của những người liên quan đến vụ án, phát hiện ra rằng không lâu sau khi Tiêu Cảnh Nham nhậm chức thứ sử của Hồng Châu thì phạm phải vụ án này.
Nếu không có chuyện này, Tiêu Cảnh Nham sẽ thứ sử tiếp theo của Hồng Châu.”
“Hồng Châu……” Chiêu Thành Đế lẩm bẩm, “Lại là Hồng Châu.”
“Đúng vậy,” Tô Mạch Ức gật đầu, “Đây là chỗ đáng ngờ của vụ án, mọi việc đều trùng hợp.
Tống Chính Hành mới chuyển từ Hồng Châu đến Hình Bộ, Tiêu Cảnh Nham xảy ra chuyện.
Sau đó Lý Cập Doanh đến Hồng Châu nhậm chức, vài năm sau xảy ra ‘vụ án bạc giả’.
Hiện giờ chúng ta có chứng cứ, biết Lý Cập Doanh, Tống Chính Hành đều là người của Lương vương.
Như vậy……”
Nói đến đây, mọi thứ đã rõ ràng.
Lương vương và Trần gia vốn có quan hệ thông gia, không phải ngẫu nhiên mà bọn họ hợp tác với Trần gia để có được thứ họ cần.
Bằng cách này, cũng có thể giải thích vì sao hoàng hậu đã mạo hiểm, dung túng cho việc mạo danh Vệ Xu, thậm chí còn âm thầm giúp che đậy.
“Hoàng hậu có biết chuyện làm phản của Lương vương không?” Chiêu Thành Đế hỏi, giọng lạnh như băng.
Tô Mạch Ức suy nghĩ một chút mới nói: “Thần đoán là không.
Hoàng hậu là mẹ ruột của Thái Tử, hoàng thượng hiện giờ đang ở độ tuổi sung mãn, Thái Tử còn nhỏ.
Cho dù muốn làm phản để đoạt ngôi cũng không nên lúc này.
Hơn nữa hoàng hậu biết cây đao Lương vương luôn lơ lửng trên đầu.
Nếu không có hoàng thượng che chở, bà và Thái Tử sẽ như lục bình dưới nước.”
Chiêu Thành Đế hít một hơi thật sâu, nói sau một lúc im lặng: “Chuyện của Hoàng hậu liên quan đến Thái Tử, xử lý không tốt sẽ làm rung chuyển nền tảng lập quốc, suy luận của ngươi có chứng cứ không?”
“Thần không có.” Tô Mạch Ức thẳng thắn, “Hoàn toàn là suy đoán của thần.
Hơn nữa chuyện đã trôi qua mười mấy năm, hoàng hậu và Lương vương làm việc luôn cẩn thận, bằng chứng và nhân chứng liên quan e rằng đã bị xử lý sạch sẽ.”
“Vậy……” Chiêu Thành Đế do dự, cuối cùng chỉ thở dài thườn thượt.
“Tuy nhiên, hiện tại hoàng thượng không nên lo lắng chuyện Tiêu gia.” Tô Mạch Ức nói: “Lương vương là nguyên nhân sâu xa của vụ án này.
Bắt Lương vương, những người có lòng dạ ma quỷ đương nhiên sẽ không ngồi yên, đến lúc đó sẽ bắt được dấu vết.”
“Nhưng chuyện giữa Đại Lý Tự và Kim Ngô vệ đã ồn ào cả triều đều biết……”
“Hoàng thượng đừng lo,” Tô Mạch Ức cười nói: “Đêm qua thần đã gửi thư cho Hoàng tổ mẫu, nhờ bà phái người giám thị hoàng hậu, ổn định hoàng hậu trước.
Sau khi xử lý xong chuyện của Lương vương mới cho hoàng hậu biết để trở tay không kịp, nhất định sẽ tự hoảng loạn.”
Đại điện trống rỗng lại yên lặng, tiếng bấc đèn khẽ kêu, có cơn gió nhẹ thoảng qua.
Chiêu Thành Đế không nói chuyện nữa, mà dường như rơi vào ký ức xa xăm, hai mắt thất thần nhìn nơi xa, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt thở dài.
“Cảnh Triệt……” Ngài gọi hắn, giọng điệu thê lương, “Năm nay ngươi 21 tuổi phải không?”
Tô Mạch Ức ngẩn người, gật đầu đồng ý.
Chiêu Thành Đế mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Trẫm nhớ rõ, mười ba năm trước, trẫm trạc tuổi ngươi, cũng quỳ trước điện như vậy, cầu xin phụ hoàng của mình để giữ lại nữ tử mà mình thương.
Nhưng từ đầu đến cuối, trẫm chưa từng nói với nàng, trẫm tin rằng nàng vô tội.
Dần dà, cũng quên đi.”
Vẻ mặt Tô Mạch Ức tối sầm khi nghe vậy, cúi đầu không nói gì.
Giọng nói của Chiêu Thành Đế đều đều, vẻ uy nghiêm chỉ thuộc về đế vương cũng không thể che được sự xanh xao và mệt mỏi trong đó.
Ngài dừng lại, thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt đáp xuống người Tô Mạch Ức, khẽ cười nói: “Bởi vì trẫm là Thái Tử, gánh vác triều đình và thiên hạ.
Vụ án này liên quan đến triều đình, liên quan đến tỷ tỷ ruột của trẫm và mẫu hậu…… Trẫm không thể vì một nữ tử mà chống lại thiên hạ.
Vì vậy trẫm nghĩ, cứ để nàng chịu uất ức một chút trước, đợi khi trẫm lên ngôi sẽ cho nàng một thân phận mới, đến lúc đó sẽ bồi thường gấp đôi……”
“Nhưng mà……”
Nói tới đây, trên gương mặt luôn luôn không lộ ra vui buồn của đế vương cũng xuất hiện một nét bi thương, như là tự trách, như là tiếc nuối, như là hối hận.
“Thôi……” Thật lâu sau, ngài vẫy tay, không nói gì thêm, “Bên Lương vương có động tĩnh gì không?”
“Khu mỏ mà Chương Nhân đưa chúng ta đến lúc trước đã bị niêm phong,” Tô Mạch Ức đáp lời, “Lúc quặng tư nhân sắp được chuyển ra khỏi Hồng Châu, quan phủ cũng chặn một lô theo kế hoạch.
Thần còn phái người đưa tin cho Lương vương, bảo y nhanh chóng hành động trước khi hoàng thượng phát hiện chuyện làm phản của y.”
“Ừm,” Chiêu Thành Đế gật đầu, “Vẫn theo kế hoạch.”
*
Bên trong viện của Lương vương phủ.
Đêm vắng lặng, ánh trăng lành lạnh, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn mờ nhạt u tối.
Ngọn trúc cao chót vót ngoài cửa sổ bị hắt vào phòng, gió đêm lay động, bóng dáng nhảy qua nhảy lại trong phòng giống một đám ma nhỏ.
Sau một tràng bước chân vội vàng, có người gõ cửa phòng.
Lương vương bất ngờ từ bàn làm việc ngẩng đầu lên.
“Nói đi,” y nhìn lướt qua sắc mặt khó coi của thuộc hạ, trong lòng hiểu rõ.
Thuộc hạ run rẩy bẩm báo nội dung của bức thư.
Lương vương nhíu mày, gõ mặt bàn, tiếng gõ vang lên trong căn phòng tối tăm khiến người nghe giật mình.
“Đội ngũ của chúng ta có bao nhiêu?”
“Hồi bẩm Vương gia, khoảng chừng mười vạn.” Thuộc hạ đáp đúng sự thật.
Sau một hồi im lặng, Lương vương cúi người bật ngọn nến trên bàn, ánh lửa nhảy lên, một đôi mắt trũng sâu phun ra tia tăm tối.
Đội ngũ mười vạn, thiếu một chút so với kế hoạch của y.
Nhưng Tống Chính Hành đã bị bắt, mỏ riêng ở Hồng Châu đã bị lộ, sớm muộn gì triều đình cũng điều tra chuyện y làm phản.
Bàn tay nắm chặt thành quyền, y nhìn thuộc hạ, ánh mắt nặng nề: “Mũi tên đã lên dây, xem ra là phải bắn ra.”
Thuộc hạ giật mình, “Ý của vương gia là……”
Lương vương gật đầu, nói thầm: “Thay vì ngồi chờ chết chịu sự khống chế của người khác, thà rằng liều mạng đánh đến cùng.”
“Nhưng nếu hành động trực diện, cho dù là thực lực hay là lòng dân, chúng ta đều……”
Lương vương phất tay cắt ngang hắn, “Phải xài chiêu thức nguy hiểm, suy nghĩ khéo léo, chúng ta không phải hoàn toàn không có cơ hội.”
Thuộc hạ sửng sốt, ngẩn người nói: “Ý của vương gia là……”
Trong phòng im lặng một lúc.
Lương vương đứng dậy đi đến trước cửa sổ, ngẩng đầu, sự âm u trong đôi mắt phản chiếu ánh trăng lạnh, tăng thêm chút lạnh lẽo.
“Truyền mật báo cho Vệ Xu.”.