Trong phủ thế tử, có một mảnh trăng trên cửa sổ giống như được khảm lên đó.
Có lẽ biết Lâm Vãn Khanh sợ lạnh, Tô Mạch Ức đã đặc biệt dặn dò, hôm nay địa long trong phòng được đốt cực kỳ nóng.
Trong phòng chỉ có Lai Lạc nên Lâm Vãn Khanh không khoác áo ngoài, chỉ mặc áo quây ngực ngắn, dài tay, vạt áo hơi mở, lười biếng mà quyến rũ.
Nàng ngồi nghiêng ở mép giường, thổi chén thuốc đen tuyền trên tay, đưa cho Lai Lạc nói: “Đủ nguội rồi, uống đi.
”
Lai Lạc nhíu mày, bĩu môi, trông như sắp khóc.
Lâm Vãn Khanh còn giận nàng, lười dong dài với nàng, chỉ xụ mặt nói: “Ngươi không uống thì ta sẽ rời đi.
”
“Uống, uống, uống!” Lúc này Lai Lạc mới cầm chén thuốc, bóp mũi uống một hơi.
Sáng nay Lâm Vãn Khanh mới nghe Lương Vị Bình kể chuyện Lai Lạc, ngoài sự kinh ngạc, nàng cũng tức giận vì bị lừa dối.
Tuy nhiên, dù sao cũng là người đã cứu mạng nàng, nên có vài phần cảm kích, nàng vẫn tới thăm hỏi.
Kết quả vừa vào cửa đã thấy một đống người đè nàng để cho uống thuốc giống như giết heo.
Lâm Vãn Khanh cầm cái chén không mà Lai Lạc đưa, đặt sang một bên, không nói lời nào.
“Cô nương,” Lai Lạc gọi nàng, giọng nói bối rối, “Cô thích Tô thế tử đến vậy sao?”
Chén trong tay trượt xuống, rơi xuống bàn, va vào chén khác, phát ra âm thanh rõ ràng.
Lâm Vãn Khanh nhíu mày, nhìn Lai Lạc tức giận: “Không liên quan gì đến thích hắn hay không, ta đang giận ngươi!”
Nàng thở dài, nghiêm khắc bổ sung, “Ngươi có biết, giết người là phải đền mạng hay không?”
“Ta biết,” Lai Lạc không quan tâm, “Nhưng nếu không nhờ Tiêu nương nương, ta đã chết năm 4 tuổi.
Dù sao ta chẳng thấy sống có gì hay ho……”
“Ngươi!” Lâm Vãn Khanh phẫn nộ, thấy không mạnh bạo được, ngược lại đổi thành thái độ mềm mại, lừa nàng: “Hay là ngươi lập công để chuộc tội, nhờ cậy hoàng thượng, khi nào bình định xong sự hỗn loạn trên triều, ta sẽ cầu xin giúp ngươi.
”.
T.