Đại Lý Tự Khanh


Hai mắt Lâm Vãn Khanh nóng rực, sắp bật khóc, nhưng bị Tô Mạch Ức nhéo mũi trước.
“Lâm lục sự thích khóc nhè từ khi nào?” Hắn cười hỏi, ôm người càng chặt hơn.
Lâm Vãn Khanh nín khóc, mỉm cười khi nghe vậy, quay đầu mở tay hắn ra, dứt khoát nhào cả người lên người hắn, lau nước mắt nước mũi lên áo hắn.
Nếu là trước kia, người này chắc chắc sẽ xô nàng xuống, nhưng hôm nay Tô đại nhân đã kiềm chế được tính tình chó má của hắn.
Sau một thoáng ngưng trệ ngắn ngủi, Tô Mạch Ức rời nàng với gương mặt đau khổ.
Đêm đã khuya, các cung nhân dần dần nghỉ ngơi, ánh nến trong tẩm điện cũng biến thành ánh đèn dầu nho nhỏ như hạt đậu.

Gió thổi tới, rèm lụa sột soạt, tiếng ngáy mơ hồ kéo mọi thứ xung quanh chìm vào giấc mộng.
Tiểu phu thê ôm ấp nhau ở trên ghế lại không buồn ngủ.
Lâm Vãn Khanh ôm cổ Tô Mạch Ức giật giật, duỗi tay nắm một sợi tóc của hắn, đặt trong tay chơi đùa.

Dường như sợ người này nói nàng ở đây ăn không ngồi rồi, muốn dỗ cho nàng rời đi.
Tô Mạch Ức buồn cười trước bộ mặt dày của nàng, vốn cũng không định để nàng đi, nàng tự đưa mình tới cửa, càng không có gì phải băn khoăn.

Hắn dứt khoát dùng lực, trực tiếp ôm người lên.
Lâm Vãn Khanh không ngờ người này bị thương còn bất cẩn như vậy, sợ tới mức muốn giãy giụa nhưng không dám, đành phải nín nghẹn, thành thật treo trên người hắn.
Đệm giường mới được thay bằng vải gấm tốt nhất, vừa mềm vừa ấm áp.
Sau khi lên giường, Lâm Vãn Khanh tự giác lăn vào bên trong, sau đó ngồi ôm đầu gối, ngoan ngoãn chờ Tô Mạch Ức thả rèm xuống.
Đợi cho cả hai đều lên giường, Lâm Vãn Khanh lại đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Đếm đầu ngón tay, lần này hai người náo loạn hơn hai tháng.

Theo mức độ càn rỡ trước đây của Tô đại nhân, hai tháng đột ngột này, không biết hắn bổ sung như thế nào.
Vì thế nàng đè bàn tay đang chuẩn bị cởi áo tháo thắt lưng, thấp thỏm nói: “Vết thương của ngài…… thật sự không sao chứ?”

Trả lời nàng là một nụ hôn lưu luyến và mạnh mẽ của Tô đại nhân.
Đầu tiên, hắn cúi người để chặn miệng nàng, sau đó bàn tay đi xuống eo, ấn xuống, cả người Lâm Vãn Khanh ở dưới hắn.
Nụ hôn của hắn vẫn không cầu kỳ.

Một chút kiêu ngạo xen lẫn háo hức, giống như Tư Ngục đang gặm xương, muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Lâm Vãn Khanh nhíu mày tránh sang một bên, đẩy bộ ngực đã bị cởi không còn sót chút gì, xác nhận lần nữa, “Ngài thật sự không sao chứ?”
Tô Mạch Ức dừng động tác một lát, sau đó thở dài như bị mất hứng, xoay người nằm xuống.
“Ta đau.” Hắn nói, giọng nói kèm chút yếu ớt chưa từng thấy trước đây.
Lâm Vãn Khanh hoảng sợ, vội vàng bò tới, muốn kiểm tra vết thương, nhưng bị hắn ấn đầu xuống, đè cả người nàng vào ngực mình.
“Vừa rồi không nói cho nàng biết,” Tô Mạch Ức có chút tủi thân, “Vết đâm này rất đau, thuốc mà thái y kê toa cũng không đỡ.”
“Vậy mà ngài còn càn rỡ!” Lâm Vãn Khanh xuýt nữa nhảy dựng trên giường, nhưng mới nhảy giữa chừng đã bị Tô Mạch Ức kéo lại.
“Bởi vì đau mới muốn nàng giúp ta.”
Lâm Vãn Khanh sửng sốt, nhìn người nào đó đang nói vô cùng chính đáng, có chút nghi ngờ lỗ tai của mình.
“Chẳng phải nàng nói với Lương Vị Bình, khi người ta bị kích thích tình dục, họ sẽ không cảm giác được sự đau đớn một cách rõ ràng hay sao?”
“Ngài! Hôm đó ngài……” Lâm Vãn Khanh trợn to mắt, không nói nên lời.
Tô Mạch Ức lười phí nước miếng nói những chuyện không quan trọng, chỉ kéo người vào lòng, nói tiếp: “Hiện tại ta đang đau, vì vậy nàng phải chăm ta.”
Da đầu Lâm Vãn Khanh nhất thời tê dại, đỏ mặt ngập ngừng nói: “Vậy thì…… ta cũng kể chuyện cho ngài nghe nhé?”
“Kể chuyện?” Tô Mạch Ức không bị mua chuộc, hỏi lại nàng, “Là chuyện của Đại Lý Tự Khanh và tiểu lục sự cấp dưới phải không?”
Lâm Vãn Khanh: “……” Cẩu quan này còn muốn người ta sống hay không……
Tô Mạch Ức thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, lộ vẻ xấu hổ nên gạt ý định trêu chọc nàng, nắm tay nàng đưa tới nơi không an phận của mình.
Tay nàng vẫn mềm mại, đầu ngón tay lành lạnh nhưng lòng bàn tay lại ấm.

Cho dù chỉ là một cái chạm nhẹ qua lớp quần áo cũng có thể làm hắn mất hồn mất vía, khó kiểm soát bản thân.
“Ừm……” Tô Mạch Ức nhắm mắt lại, hừ nhẹ, cảm thấy máu toàn thân theo tiết tấu của nàng dồn về phía đũng quần.

Đây là lần thứ hai Lâm Vãn Khanh dùng tay giúp hắn.

So với lần đầu tiên, nàng tiến bộ rất nhiều.
Nặng, nhẹ, nhanh, chậm, vừa phải.
Lớp vải mịn với những nếp gấp tinh tế nhẹ nhàng lướt qua quy đầu, khoái cảm sung sướng lành lạnh bắt đầu từ xương cùng truyền đến tận mang tai.
Sung sướng nơi miền cực lạc có lẽ là mức độ này.
Tô Mạch Ức nhắm mắt hưởng thụ, cảm thấy hai mảnh thịt mềm ẩm ướt đột nhiên chạm vào quy đầu mẫn cảm của mình.
Hắn giật mình, xuýt nữa không kìm được.
Mở mắt ra, hắn thấy Lâm Vãn Khanh đã ngồi trên đùi hắn không biết từ lúc nào, cúi xuống bụng dưới của hắn, đôi môi đỏ mở ra khép lại, lông mi khẽ run, cái lưỡi hồng hào quét qua quét lại những đường gờ nổi lên trên cây gậy, gợi lên từng trận khoái cảm.
“Ưm…… Khanh Khanh……” Hắn không khỏi thở hổn hển, hai tay nắm chặt ga giường bên cạnh.
Mái tóc đen của nữ tử tán loạn, từng sợi từng sợi buông xuống đùi hắn, khơi gợi cơn ngứa râm ran.
Lâm Vãn Khanh hoàn toàn mất đi sự rụt rè, mỗi một lần xoa nắn và liếm mút đều mang đến cho hắn sự sung sướng tột độ.
Nàng ngậm lấy hắn bằng hai môi, hàm răng cạo nhẹ nhàng, đầu lưỡi lang thang quanh khe rãnh, thỉnh thoảng mút……
“Ưm……” Tô Mạch Ức nhanh chóng mềm nhũn cả người vì bị nàng trêu chọc.
Trong lòng thở dài, nữ nhân này mà buông tay là thật sự sẽ giết hắn.
Lâm Vãn Khanh nhỏm dậy, nhích lên trên một chút, chỗ mềm mại giữa hai chân vừa vặn chạm vào cây gậy căng cứng của hắn.
Sau đó, nàng ngồi xuống.
Tuy cách một lớp quần lót, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự mềm mại và ẩm ướt ở đó.
Nàng đã rất ướt, chất liệu gấm bị thấm nước sẽ dính lên người, phản chiếu hình dáng của khe thịt nàng.
Nàng dùng nơi đó kẹp cây gậy của hắn, ma sát trước sau.
Khiêu khích hai ba lần, dã thú trong lòng Tô Mạch Ức đã bị đánh thức, lúc này hắn muốn đè nàng dưới thân, yêu nàng mãnh liệt.
Nhưng Lâm Vãn Khanh không cho hắn cơ hội.
Nàng cởi áo ngoài, lụa trắng trượt khỏi đôi vai trắng nõn của nàng, giống ánh trăng chảy trên tuyết.

Hai nụ hoa hồng nhạt đã cứng là đóa mai đỏ mới nở đêm nay.
Dưới ánh nến ấm áp trong rèm, thân thể lả lướt của nữ nhân hiện ra, vẻ đẹp lộng lẫy được công khai.
Đã quen với việc nàng uyển chuyển nghênh hợp dưới thân mình, Tô Mạch Ức chưa bao giờ nhìn thấy một Lâm Vãn Khanh ma mị quyến rũ như vậy.
Nàng xinh đẹp nhưng không hề nhận ra, rũ mắt cười thẹn thùng, cúi người về phía hắn.
đầu v* từ bụng dưới hướng thẳng lên trên, từng phân từng tấc da thịt bị lau như muốn bỏng rát.
Yết hầu của Tô Mạch Ức không khỏi chuyển động, hắn đã sớm choáng váng cả người.
“Cảnh Triệt……” Giọng nàng nhẹ nhàng giống một cái móc ngọc trêu chọc, muốn móc tâm trí của người ta ra.
“Cảnh Triệt……” Không biết nàng đã cởi quần lót từ khi nào, lúc này cả hai đều trần truồng, nàng đang dùng âm vật ướt át ở phía trước khe thịt để xoa nắn gậy th*t sưng tấy đến mức đau đớn của hắn.
Đầu lưỡi nóng bỏng ướt át liếm nhẹ vành tai hắn, đồng thời một ngón tay hơi lành lạnh nhanh chóng khảy đầu v* cứng ngắt của hắn.
“Ưm……”
Tô Mạch Ức sắp phát điên, không ngờ những chiêu mà mình dùng trước đây với nàng đều bị nàng học hết, giờ phút này đang trả lại, gậy ông đập lưng ông.
“Như vậy có thoải mái không?” Nàng hỏi, giọng nói quyến rũ lạ lùng.
Lúc trước hắn hầu hạ nàng nhiều hơn, nhưng trong vấn đề tình dục, nữ tử và nam nhân đều giống nhau, luôn có thể tìm ra điểm yếu của nhau mà không cần thầy dạy.
Tô Mạch Ức gật đầu, ừ một tiếng rồi nói: “Khanh Khanh muốn ở trên à?”
Lâm Vãn Khanh đỏ mặt, gật đầu, “Ngài…… Ngài bị thương ở thắt lưng, lần này đến lượt ta.”
Ngồi mát ăn bát vàng, đương nhiên Tô Mạch Ức cầu mà không được.
Vì thế hắn đẩy hông ngầm đồng ý, hai đóa mai đỏ nõn nà lắc lư theo một hình vòng cung khác.
Lâm Vãn Khanh cắn môi ngồi dậy, một tay chống vòng eo săn chắc của Tô Mạch Ức, một tay đỡ gậy th*t sung huyết cứng ngắt của hắn, nhắm ngay giữa chân mình, chậm rãi đút vào.
hoa huy*t chặt chẽ bị buộc phải mở ra, cắn đầu gậy cực lớn, huyệt đạo ướt át mềm mại co rút lại, thịt huyệt ở vách tầng tầng lớp lớp, quấn chặt hắn và mút vào.

Chỉ trong chớp mắt đã khiến người ta mất hồn.
“Ưm……” Tô Mạch Ức thở dài thoải mái.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vãn Khanh chủ động.

Nàng biết Tô Mạch Ức có kích cỡ đặc biệt, cho dù làm bao nhiêu lần, lúc mới vào cũng cần chút thời gian hòa hoãn.
Vì vậy, lần này cũng thử từng chút một, phải mất một lúc mới có thể cắm vào toàn bộ.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã toát mồ hôi cả người.
May mắn là cơ thể đã đủ ướt, không đau khi cắm vào.

Vì thế nàng thử lên xuống vài lần, nam nhân bên dưới mau chóng thở hổn hển.
Lâm Vãn Khanh nhìn vẻ mặt mê say, chìm đắm trong tình dục của Tô đại nhân, trong lòng chợt dâng lên một tia tự hào.
Khắp thiên hạ này, có lẽ chỉ một mình nàng thấy dáng vẻ vướng vào sự hoan lạc nam nữ của nam nhân không hiểu thấu tình cảnh của người khác, không nhiễm phong nguyệt này.
Nàng là người duy nhất của hắn.
“Khanh Khanh……” Hắn dịu dàng gọi nàng, đẩy hông, thầm thúc giục.
Lâm Vãn Khanh hiểu ngay, đỡ eo hắn chống hạ thể, bắt đầu lên xuống không ngừng.
Rèm giường rung động, móc ngọc leng keng kêu vang.
Mỹ nhân trên người đỏ ửng mặt, dáng vẻ thẹn thùng, cánh tay mảnh khảnh cầm hai khối mềm mại đang nhảy lên, khiến chúng càng thêm đầy đặn.
Trong lúc cặp mông chuyển động, đôi gò bồng đảo đong đưa, tiểu huyệt nuốt gậy th*t, từ khe rãnh đến hai túi đều bùng lên ngứa ngáy.
Tuy không nhìn thấy, nhưng Tô Mạch Ức cũng có thể tưởng tượng ra cảnh chỗ hai người kết nối ── thịt tung bay, trơn bóng.

Dịch lấp lánh chảy khắp nơi, ga trải giường dưới thân ướt đẫm.
Nhưng thật tiếc không thấy tiểu huyệt của nàng nuốt vào phun ra cây gậy của mình.
“Khanh Khanh……” Hắn gọi nàng, giọng điệu dụ dỗ, “Nàng ngả người ra sau để cho ta xem.”
Lâm Vãn Khanh sửng sốt, một lát sau mới phản ứng, cả khuôn mặt đỏ bừng tới tận cổ.
Nhưng nhìn ánh mắt cầu xin của Tô Mạch Ức, nàng mềm lòng, vì thế đành làm theo, ngửa người ra sau, dang rộng hai chân, để lộ tiểu huyệt đang chứa gậy ngọc của hắn.
“Nàng dùng tay bẻ nó ra.” Giọng Tô Mạch Ức trầm và khàn khàn.
“Ta muốn nhìn.”
Lâm Vãn Khanh hơi do dự, nhưng vẫn làm theo, một tay lướt qua bụng đi tới trước, dùng hai ngón tay mở cánh hoa của mình ra.
Hơi thở của Tô Mạch Ức chợt chùng xuống một chút.
Hắn nhìn thấy dưới hai cánh hoa hồng hồng, miệng huyệt đỏ thắm cố hết sức chứa cây gậy thô to của hắn.

Miệng huyệt bị căng đến mức sáng bóng, hơi trắng đục.

Lỗ niệu đạo nhỏ phía trên bị ép gần như biến mất.
“Ừm,” ngực hắn phập phồng, ánh mắt nóng rực: “Bắt đầu di chuyển đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận