Gấm rơi xuống đất, khơi dậy sự xôn xao cả phòng.
Bụi bay lất phất giữa những tia sáng chiếu vào qua ô cửa sổ, giống như cát vàng.
Toàn thân mỹ nhân trắng như tuyết, hơi sáng lên dưới nắng xuân ấm áp, trong như ngọc bích.
Bàn tay mềm mại dừng lại, Tô Mạch Ức ngơ ngẩn.
Lâm Vãn Khanh mỉm cười, lộ ra một hàng răng, ngọt như canh vải thiều mát lạnh.
Nàng bước tới, tháo trâm ngọc trên đầu xuống.
Tóc đen như mực bắn tung tóe, đen nhánh như lụa, khi rơi xuống phủ lên tấm lưng trắng như tuyết, dừng lại ở thắt lưng.
Nàng nắm tay Tô Mạch Ức, ánh mắt rơi vào một lọ mật hoe hòe trên tủ thấp.
“Mọi lời âu yếm đều như mật, đại nhân mới vừa nói những lời này thì nên dùng mật để viết mới được.”
Nói xong, nàng chống tay ngồi lên bàn, cắn môi nhìn hắn.
Đôi mắt cong cong, đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp vắt lên nhau, đung đưa qua lại.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống khóe môi, Tô Mạch Ức nghiêng người cầm lấy lọ mật hoa hòe.
Mật hoa trong suốt đặc sệt, trượt xuống mép đĩa sứ trắng, tích tụ thành một vũng nho nhỏ, ánh lên sắc vàng.
Tô Mạch Ức lấy một chiếc bút lông cừu mới tinh, nhẹ nhàng nhúng vào mật.
Một giọt mật hoa trên ngòi bút màu trắng muốn rơi nhưng chưa rơi, để lại một hạt trong suốt trên đầu nhũ hồng hào của mỹ nhân.
“Ưm……”
Khi hắn đặt bút xuống, Lâm Vãn Khanh ưm một tiếng, hai tay nắm thành bàn, cả người rùng mình.
Cảm giác ngứa ngáy rõ ràng truyền đến từ đầu nhũ châu, có chút co chặt hơi đâm, nhưng phần lớn là khoái cảm khó tả.
Trên đời này, không có gì khiến người ta động tình hơn là được làm chuyện thân mật và phong nhã với người mình yêu.
Tô Mạch Ức thản nhiên và tự đắc, phóng khoáng múa bút, khuấy động dục vọng của nàng.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy mình mơ hồ rơi vào đám mây, lãng du về phía chân trời theo nét bút của hắn.
Khoái cảm từ bầu ngực giống đốm lửa đốt thảo nguyên, đi dọc xuống rốn rồi rơi xuống nơi yên tĩnh giữa hai chân, nàng cảm thấy mình sắp bốc cháy.
“Ưm……” Lâm Vãn Khanh khẽ rên, giọng hơi khàn, “Cảnh Triệt……”
Nàng gọi hắn, nằm ngửa, cặp chân dài co lại tự nhiên, đặt lên bàn bên trái và phải.
“Chỗ này……” Nàng nói, âm thanh ngọt ngào và béo ngậy, tựa như mật hoa hòe trong tay hắn, “Chỗ này cũng muốn……”
Nói xong ngón tay tìm đến khe thịt hồng hào, nhẹ nhàng mở ra cánh hoa đang khép lại.
Hơi thở Tô Mạch Ức ngưng trệ, ánh mắt rơi vào đầu ngón tay nàng.
Dưới lớp lông thưa thớt, hai môi âm hộ nhỏ sáng lấp lánh, chính giữa là miệng huyệt chỉ cỡ ngón tay út mở ra đóng lại, chậm rãi phun nước suối.
Tiểu huyệt của mỹ nhân cực đẹp, tuy đã nhìn cả trăm lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, hắn vẫn không khỏi thất thần.
“Cảnh Triệt……” Lâm Vãn Khanh thấy hắn đã lâu không nhúc nhích, nhẹ giọng nhắc nhở, đẩy làn da mỏng manh bao phủ hoa châu lên, lộ ra âm vật sung huyết.
“Ưm, ưm……”
Một khoái cảm khó tả trào ra từ âm vật khi ngòi bút mềm mại trượt xuống.
Làn da mỏng manh bị bút lông cừu liên tục khuấy động, khoái cảm cuồn cuộn dâng lên như sóng triều.
Không bao lâu sau, nàng đã hét lên đỉnh lần đầu tiên.
Tiếng nước suối chảy róc rách bên tai, vỗ rì rào như cơn mưa xuân mơ hồ.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Vãn Khanh mơ màng nhìn bóng cây lốm đốm đung đưa ngoài cửa sổ, thở hổn hển như cá mắc cạn.
Tô Mạch Ức kiên nhẫn chờ bên cạnh, đợi nàng dịu xuống mới cúi xuống hôn nàng.
Đầu lưỡi ấm áp rơi trên nhũ hoa dính đầy mật, từng hạt quét qua làn da mỏng manh, lại là một cảm giác ớn lạnh khác.
Khoảnh khắc tiếp theo, nhũ hoa ửng hồng đã bị hắn đưa vào miệng hoàn toàn.
Dường như hắn đang thưởng thức món ăn đẹp nhất thế gian, đôi môi mỏng mút nhẹ nhàng, đầu lưỡi mân mê, muốn ăn sạch linh hồn nàng.
“Ưm…… Cảnh Triệt……” Nàng đạt được khoái cảm tuyệt vời, vô thức ưỡn ngực về phía trước, đưa hai khối mềm mại vào miệng hắn.
Tô Mạch Ức không từ chối, dùng một bàn tay to cầm núi tuyết của nàng, bóp nhẹ nhàng, ngậm vào càng nhiều.
“Ôi, thoải mái quá……” Lâm Vãn Khanh thờ ơ lẩm bẩm, duỗi tay đỡ đầu hắn, để hắn lại gần hơn.
Đầu lưỡi nóng ẩm đi xuống thẳng đường, từ nhũ hoa tới rốn, xuống chút nữa, đi vào giữa hai chân.
Lâm Vãn Khanh gấp gáp mở rộng hơn, cũng không gỡ bàn tay đang bám tiểu huyệt, cho đến khi đầu lưỡi của Tô Mạch Ức liếm âm vật, nàng mới hét lên lần nữa.
Nàng cảm thấy đầu lưỡi linh động giống như một khối củi, dục vọng từ giữa hai chân đột nhiên bắn lên, đốt cháy khắp người, bên tai toàn là tiếng nổ.
Không khí thoang thoảng mùi hoa hòe nhẹ nhàng, thơm mát, ngọt ngào khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Nàng phiêu lãng, chỉ cảm thấy lại được Tô Mạch Ức đưa lên mây, đung đưa, run rẩy không tự chủ được, giống chồi non mới nhú khỏi cành cây ngoài cửa sổ.
“Cảnh Triệt……” Giọng nàng khẽ run, “Vào trong người ta đi…… Nhanh lên, vào đi……”
Tiếng quần áo rơi xuống đất, thân thể nóng như lửa của nam nhân cúi người đè xuống.
Hắn chống tay bên tai nàng, cúi người nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy tia nắng ấm áp.
Ngay tại miệng huyệt đã ướt đẫm là quy đầu cứng ngắc nóng hổi của hắn, từng chút mở ra miệng huyệt đang đóng chặt, chậm rãi phá vỡ tầng thịt ngăn trở, cắm vào trong cơ thể nàng, vừa vặn thật sâu.
“Ưm……” Giọng nam khàn khàn gợi cảm khuấy động không khí bên tai, hắn hoàn toàn mở ra hoa kính của nàng.
Mỗi một tấc nếp gấp quấn quanh sự căng cứng của hắn, nàng thậm chí có thể cảm nhận được những đường gân xanh đang cương cứng và nhịp đập trên cây gậy của hắn.
“Bùm bùm, bùm bùm, bùm bùm……”
Không biết đó là nhịp tim của hắn hay là của nàng, đặc biệt rõ ràng trong căn phòng đầy hoe hòe và cảnh xuân.
Nàng nhớ tới đêm đông nửa năm trước, hắn che chở nàng trong vòng tay, nàng vùi đầu yên lặng lắng nghe nhịp tim của hắn.
“Cảnh Triệt……” Lâm Vãn Khanh chợt cảm thấy xót mắt và mũi, hai tay đặt lên lưng hắn, “Ta rất thích chàng……”
Hắn cười, kèm theo sự cưng chiều vô hạn, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống tóc mai hơi đẫm mồ hôi của nàng, nàng nghe hắn nói: “Ta cũng vậy.”
Nói xong hắn ưỡn thắt lưng, quy đầu khổng lồ khó khăn lắm mới có thể chống hoa tâm mẫn cảm nhất của nàng.
Tiếp đó là những cú va chạm thân thể kịch liệt, Tô Mạch Ức đã sớm muốn bùng nổ, sau khi vào mảnh đất xinh đẹp này, lưng càng siết chặt hơn mới có thể làm chính mình không xuất tinh quá sớm.
Tiểu huyệt của nàng vẫn mút như vậy, giống như một cái miệng nhỏ, cắn chặt không chịu buông ra, cho dù hắn có trêu đùa như thế nào cũng chỉ càng ngày càng chặt, chất lỏng càng ngày càng nhiều.
Tiếng nước tấm tắc đã văng vẳng bên tai, sợi chỉ bạc kéo ở chỗ hai người giao hợp nhỏ xuống bắp đùi hắn.
“Cảnh Triệt, Cảnh Triệt cắm vào ta……” Lâm Vãn Khanh nỉ non, càn rỡ xưa nay chưa từng có, “Mạnh lên, mạnh lên…… Ưm……”
Tô Mạch Ức vốn không có sức chống cự đối với nàng, hiện giờ nghe nàng rên rỉ như vậy thì làm sao nhịn được nữa, đứng thẳng người kéo nàng đến cạnh bàn.
Hai chân bị hắn đè hai bên, thịt huyệt mềm mại hoàn toàn lộ ra trước mắt.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy hai cánh hoa đang căng ra, ôm chặt gậy th*t thô dày của mình, nuốt vào rồi phun ra theo nhịp eo đung đưa.
Thân gậy sáng bóng, thỉnh thoảng có mị thịt lộ ra, đều là màu sắc đã được đánh tan.
“Cảnh Triệt, Cảnh Triệt……”
Nữ nhân dưới thân dường như bị đẩy vào tới cực điểm, lông mi ướt đẫm lệ đọng lại giọt nước, gò má ửng hồng, ánh mắt hơi say, giữa đôi môi đỏ hé mở chỉ có tiếng rên rỉ.
“Thích không?” Hắn hỏi, giọng vẫn trầm tĩnh, “Thích ta vào bên trong nàng như vậy không?”
“Thích,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, dùng đôi tay hồng hào xoa nắn nhũ hoa cứng ngắc của mình, “Mạnh lên, mau chút nữa!”
“Ừm……” Tô Mạch Ức nhận được thánh lệnh, nâng hai chân nàng lên, điên cuồng cắm vào.
“A, a a…… Cảnh Triệt!!!” Lâm Vãn Khanh hét lên, âm thanh đầy tràn vui sướng, cái gì cũng nói, nhưng không kêu hắn dừng lại.
Lại thêm mấy chục lần đẩy đưa, đến lúc cao trào, hai tay Tô Mạch Ức đột nhiên dùng sức bế nàng lên khỏi bàn.
Trong lúc thọc vào rút ra đi tới cửa sổ có ánh sáng loang lổ, tựa lưng ngọc của nàng lên đó.
Cửa sổ kêu lạch cạch, giống gió mạnh thổi qua trước khi mưa to ập đến, rầm rầm sắp đổ xuống.
“Ưm, ưm…… Cảnh, Cảnh Triệt, nhanh quá!” Lâm Vãn Khanh bất lực rên rỉ, móng tay trên vai hắn hồng lên, “Đừng ngừng, mạnh lên, mạnh lên!”
“Ưm, ưm, ưm!!!”
Theo tiếng gầm hoang dã của nam nhân, Lâm Vãn Khanh cảm thấy mình đã bị hắn đưa tới một vùng ánh sáng trắng, tai ù đi, không nghe thấy gì, chỉ có khoái cảm giữa hai chân là thật và sung sướng.
Nàng cũng hét lên, một dòng t*ng trùng trắng đục được bắn vào cơ thể nàng, chảy từng chút ra ngoài dọc theo chỗ kết hợp chặt chẽ của hai người.
Tô Mạch Ức ôm nàng, chặt đến mức không thể chặt hơn, tựa như muốn dung hợp nàng với chính mình, xương trong xương, máu trong máu.
Nàng cũng ôm lại hắn, vỗ về nhẹ nhàng.
Trong phòng chợt im lặng, chỉ có tiếng thở dốc của hai người.
Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu, nhìn qua bờ vai đẫm mồ hôi của hắn sang cửa sổ hình thoi tràn ngập ánh nắng phía đối diện.
Nàng đột nhiên cảm thấy, cho dù thế gian này có khó khăn đến mức nào, quá khứ có gian khổ ra sao, chỉ cần có hắn ở đây thì sẽ vĩnh viễn đáng tin cậy.
Những năm tháng kham khổ và hoảng sợ thời niên thiếu đã biến mất ngay khi gặp được hắn.
Biến thành một phòng mặt trời mùa xuân hôm nay..