Đại Ma Đầu


Nhưng lúc này Lôi Động rất không xong. Một kích ẩn chứa lệ khí vô biên kia của Thanh Long Hoàng cực kỳ cường hãn. Mà lúc này Lôi Động gần như đã hôn mê, chỉ có thể dựa vào một ý thức bản năng để chống lại lệ khí đang ăn mòn kia.

Thấy mặt Lôi Động đầy hắc khí, bộ dạng vô cùng thống khổ. Cơ Sương Sương cũng cưỡng chế nỗi đau vì mẫu thân chết trước mặt mình, vội vàng xuất thần hồn ra xâm nhập vào trong thần hồn Lôi Động, hòng đánh thức thần hồn của hắn dậy, trợ giúp hắn tiêu trừ lệ khí.

Thực lực Cơ Sương Sương không cao, tu vi chỉ là Hợp Thể kỳ sơ giai. Nhưng dù sao thì ý thức nàng cũng thanh tỉnh, tận lực cố gắng giúp Lôi Động tiêu trừ những lệ khí hung tàn kia từng chút một.

Không biết đã qua bao lâu, ngay tại lúc Cơ Sương Sương đã hóa giải hơn phân nửa, chỉ cần mấy năm nửa là có thể hoàn tất thì những lệ khí và oán niệm trong đó tựa hồ như không cam lòng biến mất khỏi thế giới này, đồng loạt quay đầu lại trùng kích Cơ Sương Sương.

Cơ Sương Sương chấn động, trợ giúp Lôi Động đã là cực kỳ miễn cưỡng rồi, nhưng khi đó đã có tiềm thức của Lôi Động tử thủ nên nàng chỉ cần ở phía sau đánh lén những lệ khí oán niệm kia.

Ngay cả Lôi Động cũng cố gắng hết sức cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại lệ khí oán niệm kia thì nàng như thế nào ngăn cản được? Ngay tại lúc cơ hồ nàng bị lệ khí vô biên kia thôn phệ, một con mắt tà ác của Lôi Động xoay tròn bên trong thần hồn.

Hấp xả lực cường đại xé những lệ khí oán niệm long trời lở đất kia thành từng mảnh nhỏ, khiến chúng hóa thành hư vô. Cùng lúc đó, thần niệm của Cơ Sương Sương dần dần bị hút vào trong Luân hồi chi nhãn. Trong lúc nhất thời, Cơ Sương Sương hoảng sợ vạn phần, sợ hãi kêu lên không thôi. Nhưng những tiếng kêu sợ hãi của nàng lại tựa hồ như không có chút tác dụng nào. Mắt thấy thần hồn của mình sắp bị thôn phệ, Cơ Sương Sương cũng trầm mặc lại, thôi đi, mình chết

trong tay hắn cũng phải thôi. Ai bảo lúc trước mình không biết, trói vợ con hắn lại, tính ra thì mình thiếu nợ hắn đấy.

- Hừ.

Một tiếng hừ lạnh như tiếng chuông chiều vang lên bên tai nàng, đánh thức thần hồn nàng. Nàng mở đôi mắt hạnh yêu kiều của mình ra, lập tức nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia của Lôi Động đang nhìn chằm chằm vào mình.

- Ta...

- Không cần nói nữa, tuy ý thức ta hôn mê nhưng ta vẫn biết chuyện gì xảy ra.

Lôi Động lạnh lùng nói:

- Đa tạ ngươi đã cứu ta. Hiện tại thỉnh ngươi cung cấp phương thức liên hệ với Vạn linh cho ta.

- Không được.

Cơ Sương Sương vội vàng lắc đầu, nhưng thấy ánh mắt như muốn giết người kia của Lôi Động, nàng liền vội vàng cúi đầu, yếu ớt nói:

- Bây giờ thân thể ngươi đã bị thương, cho dù không bị thương, chạy tới chỗ Vạn Linh cũng là tự tìm đường chết.

Lôi Động lạnh lùng nói:

- Thê nhi gặp nguy hiểm, coi như là nguy hiểm tới tính mạng thì đã sao?

- Nếu sợ hãi thì dù có như thế nào cũng không thể cứu được bọn họ.

Cơ Sương Sương nghe vậy, cũng thông suốt ra, ánh mắt nàng nhìn thẳng Lôi Động, nói:

- Dù sao thì khoảng cách đến lúc mẫu thần tỉnh lại từ bế quan ít nhất cũng còn hơn một nghìn năm. Không bằng ngươi nhân cơ hội này, hảo hảo dưỡng thương, tu luyện thêm thoáng một phát. Cho dù không tiến bộ thì thương thế cũng tốt lên, tỷ lệ thành công cũng lớn hơn một chút.

Lôi Động ném hai miếng Hỗn độn bổn nguyên ra, nhàn nhạt nói:

- Tính ra thì chuyện này ta đã thiếu nợ ngươi. Ngươi giúp ta gọi vài bằng hữu tới. Thanh Long Hoàng và Hỗn độn thú tranh đấu với nhau, mặc kệ ai sống ai chết thì cũng là một vấn đề lớn. Ta sợ gần đây có thay đổi bất ngờ, Tam giới sẽ đại loạn. Chu Tước thần điện của ngươi khẳng định có chỗ bí mật để bế quan a? Cho ta dùng một lát.

- Ta không muốn ngươi...

Cơ Sương Sương còn chưa nói xong đã bị ánh mắt giết người kia của Lôi Động làm sợ hãi không dám nói nữa. Đành phải thu lấy Hỗn độn bổn nguyên, giúp Lôi Động làm việc.

...

Lôi Động cũng kiềm chế nỗi xúc động của mình, chui vào trong vị trí bí mật trong Chu Tước thần điện bế quan không ngừng tu luyện. Mà đồng bọn của hắn cũng được Cơ Sương Sương an bài, toàn bộ đã tiến vào nơi tương đối an toàn.

Trước kia thu được rất nhiều Hỗn độn bổn nguyên trên Hỗn độn hải, nhưng toàn bộ mấy ngàn miếng đều bị Lôi Động dùng để rèn luyện bản thân rồi. Có thể nói, chỉ sợ hiện tại tư chất và tiềm lực của Lôi Động đã đạt đến cực hạn.

Hiện tại, loại trình độ này, đừng nói là thôn phệ một miếng Hỗn độn bổn nguyên. Cho dù thôn phệ trăm miếng thì cũng không có biến hóa quá lớn. Mà thôn phệ một nửa thần hồn của Hỗn độn thú, trên thực tế cũng là một nửa thần hồn ý chí vũ trụ. Thu hoạch này của Lôi Động tương đương với mấy trăm miếng hỗn độn bổn nguyên.

Những Hỗn độn bổn nguyên này, Lôi Động đều đưa toàn bộ cho Thiên Ma, khiến nàng tự mình phân phối. Lôi Động tin tưởng có nhiều Hỗn độn bổn nguyên như vậy sẽ khiến vô số cao thủ dưới trướng mạnh lên. Mà Hỗn độn kết tinh, Lôi Động cũng kiếm được vô số trong Hỗn độn hải. Sau khi cô đọng thành từng miếng Hỗn độn kết tinh thì hắn đặt trong trữ vật không gian.

Tài nguyên này đạt đến một con số cực lớn, toàn bộ đều được Lôi Động phân phát xuống dưới.

Mà bản thân hắn thì càng thêm chú trọng quả kết tinh bạch kim sắc tràn ngập cảm giác thần bí trong khí hải kia, đây chính là nửa miếng Hỗn độn chi tâm.

Hỗn độn chi tâm là bảo vật quý giá dị thường, trong toàn bộ thiên địa vũ trụ chỉ có vẻn vẹn một quả. Mà hiện giờ Lôi Động có nửa miếng, nửa miếng còn lại thì hòa tan vào trong thần hồn Hỗn độn thú. - .

Ở trong Động thiên phúc địa, Lôi Động bắt đầu thử dùng nửa miếng Hỗn độn chi tâm này để rèn luyện bản thân. Hắn khai mở ra một tia bắt đầu rèn luyện bản thân, chạy trong kinh mạch, thẩm thấu đến từng tia tính mạng.

Cảm giác thống khổ kịch liệt tự nhiên sinh ra. So với lần đầu tiên Lôi Động dùng Hỗn độn bổn nguyên thì thống khổ hơn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa loại thống khổ này không phải gây ra với thân thể mà là trực tiếp ảnh hưởng lên thần hồn.

Cho dù là bí quyết luyện thể của Minh Vương thì độ thống khổ cũng còn kém xa. Mỗi lần Lôi Động chịu không nổi, muốn buông tay thì hình ảnh thê tử Uyển Ngôn và hài nhi trong bụng nàng chưa sinh ra.

Như vậy, hắn liền cắn răn kiên trì.

Sử dụng hết một tia, lại một tia khác.

Cũng không biết hắn đã rèn luyện bao lâu. Thẳng đến khi Lôi Động rèn luyện toàn bộ nửa miếng Hỗn độn chi tâm kia. Trong chớp mắt Lôi Động đã cảm ứng được dấu hiệu đột phá. Cuối cùng, cửa ải gian nan cuối cùng này đã bị một cước đá văng.

Trên bầu trời, kiếp vân rậm rạp tụ tập lại.

Sắc mặt Lôi Động không vui không buồn, thuấn di một cái, rời khỏi Động Thiên Phúc Địa. Ngay sau đó mở ra một đường hầm hư không nhỏ, chui vào, bay vào trong hư không vô tận.

Đã đến cấp độ này, nếu hắn độ kiếp trong Động Thiên Phúc Địa thì chỉ sợ sẽ khiến Động Thiên Phúc Địa bị thiên kiếp đánh thành tro bụi.

Độ kiếp, chính là pháp tắc thiên địa vũ trụ cảm ứng được người nghịch thiên nào đó đột phá, liền hạ kiếp nạn, tiêu diệt người nghịch thiên kia. Chỉ cần thân ở trong thiên địa vũ trụ thì tuyệt không có khả năng tránh khỏi kiếp nạn kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận