Hơn nữa, mở ra vũ trụ Luân Hồi Chi Nhãn, cũng là đại biểu cho thọ nguyên của một kỷ vũ trụ sắp hết.
Muốn bắt đầu hiện ra đại kiếp vũ trụ Thiên Địa Luân Hồi kinh khủng nhất.
Cái gì "Luân Hồi Chi Nhãn"? Lôi Động nghe cũng chưa có nghe qua, chỉ biết cái này là dị thuật thôn phệ là của mình.
Nhưng hiện giờ, hắn chỉ có một ý niệm, chính là muốn thôn phệ ý thức thể của Minh Thần.
Nhưng mà, tuy nói Minh Thần giờ phút này ở dưới tình huống cực độ bất lợi.
Hắn dù sao cũng là cường giả cấp chí tôn, lão yêu quái sống qua không biết bao nhiêu năm, đối mặt với Luân Hồi Chi Nhãn của cường giả Hợp Thể kỳ, cơ hồ cả năng lực phản kháng cũng không có, nhưng hắn vẫn còn có thể đau khổ chống cự lấy hấp lực vô cùng cường đại kia.
Trong nhất thời, Luân Hồi Chi Nhãn vậy mà không có biện pháp bắt hắn.
Nhưng Minh Thần muốn trong phạm vi hấp lực của Luân Hồi Chi Nhãn mà đào tẩu cũng là rất khó.
Đáng tiếc, ý thức thể cuối cùng cũng chỉ là ý thức, ngay cả thần hồn ý thức thể sống nhờ cũng không có.
Dựa vào năng lượng ý thức thể của hắn còn sót lại, tuy rằng cường hãn nhưng vẫn là có hạn a.
Mà Lôi Động ngược lại không phải quá mức cường hãn, nhưng thần niệm thủy chung vẫn là chỗ hắn mạnh nhất.
Bất quá, dù vậy cũng khiến Lôi Động có chút cảm giác thần hồn sụp đổ.
Thân hình xếp bằng ở bên ngoài, trên trán con đế ma chủng kia cũng đã bắt đầu nổi lên khí tức tà mị.
Đế ma chủng gia trì lực lượng thần niệm xuống, vòng xoáy Luân Hồi Chi Nhãn càng lúc càng lớn.
Cùng lúc đó, Minh Cơ lúc nãy bị ức hiếp cũng đã bắt đầu hỗ trợ.
Nàng cùng Mai Hương, hai người núp ở chỗ sâu nhất trong thần niệm của Lôi Động, chỗ đó tựu là cái cảng tránh gió, an toàn vô cùng.
Bắt chước động tác vừa rồi của Mai Hương, lấy lực lượng ý thức thể ngưng tụ thành châm, miệng hùng hùng hổ hổ, không ngừng đâm tới Minh Thần:
- Đâm chết lão bất tử nhà ngươi, đâm chết ngươi lão bất tử!
Nếu như đổi lại trước kia, Minh Thần đối với loại công kích này cơ hồ có thể bỏ qua.
Nhưng bây giờ thì hoàn toàn không thể, toàn bộ lực lượng đều đang đau khổ chống cự Luân Hồi Chi Nhãn thôn phệ.
Công kích yếu ớt của Mai Hương và Minh Cơ, giống như là một căn rơm rạ cuối cùng thành công đè sập lạc đà.
Minh Thần rốt cục duy trì không được, sa vào trong vòng xoáy thôn phệ.
- Đồ tôn! Không...!Không, Lôi lão, không Lôi huynh đệ, Lôi lão đại.
Van xin ngài, niệm tình phận thượng chúng ta có nguồn gốc sâu xa mà.
Không! Ta không muốn tan thành mây khói!
Càng già càng sợ chết, Minh Thần hiện giờ đã sớm không còn là thời điểm tuổi trẻ nữa, khí thế loại này trước nay chưa từng có, vậy mà cuối cùng, trước mắt Tằng đồ tôn Lôi Động mà bắt đầu cầu xin tha thứ.
Đường đường là một chí tôn vậy mà lại cầu xin tha thứ trước mặt mình? Việc này khiến Lôi Động có chút khó tiếp nhận, đây mà là chí tôn sao? Nhưng Lôi Động lại quên, thọ nguyên càng dài thì lại càng lưu luyến tính mạng.
Bởi vì bọn hắn có tuổi thọ gần như vĩnh sinh bất tử, tự nhiên lại càng sợ hãi tử vong hơn rồi.
Tựa như một ít nhân loại phàm nhân, tuy rằng cũng sợ hãi tự vong.
Nhưng chung quy cũng sẽ có một ít người anh dũng không sợ chết.
Đây là bởi vì tuổi thọ ngắn, cho dù không được hy sinh hùng hồn, cũng chỉ có vài chục năm nhân sinh ngắn ngủi, sớm muộn cũng phải chết, ý nghĩ này sẽ khiến một số người nhiệt huyết không sợ tử vong.
Nếu như chí tôn không sợ chết, vậy thì tam giới chí tôn hiện giờ cần gì phải thành lập tổ chức cho mình khi Hỗn Độn vừa mới sinh ra? Trợ giúp mình chinh chiến bốn phía, cướp đoạt tài nguyên? Còn không phải vì súc tích lực lượng, để đối kháng Thiện Địa Luân Hồi đại kiếp nạn tiếp theo sao? Thậm chí, không ít người còn có cách nghĩ muốn chính thức thoát khỏi khống chế, siêu thoát Luân Hồi nữa .
Bất quá, dù là vậy Minh Thần cũng khiến Lôi Động có chút xem thường.
Bất kể xuống dốc thế nào, thì cũng đường đường là một chí tôn, vậy mà lại sợ chết như vậy.
Chỉ sợ cũng bởi vì hắn thoát được tánh mạng trong tay Tam Giới Chí Tôn, kéo dài được hơi tàn, nên đặc biệt quý trọng tánh mạng của mình a ?
Tánh mạng, cũng không phải vì sợ chết mà không mất đi.
Lôi Động đã từng thấy qua vô số người ở trước mặt mình đau khổ cầu khẩn, nhưng tất cả bọn hắn đều là địch nhân, mà đối với địch nhân Lôi Động chính là tuyệt đối không nương tay.
Minh Thần đã dám đối với Lôi Động động thủ, muốn đoạt xá.
Tự nhiên sẽ được Lôi Động coi là một trong những địch nhân lớn nhất rồi.
Mặc cho hắn như thế nào cầu khẩn xin khoan dung.
Hoặc là chó cũng rứt giậu khóc lóc òm sòm chửi loạn đi nữa, Lôi Động đối với hắn cũng không có chút lòng trắc ẩn nào .
Mà ý thức thể đang thờ ơ lạnh nhạt tất cả, mở to hai mắt nhìn xem hắn bị Luân Hồi chi nhãn của mình cắn nuốt sạch như thế nào.
Nếu như song phương đổi vị trí, Minh Thần cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đối với Lôi Động.
Người thắng làm vua, thua làm giặc, như thế trực tiếp mà lại đơn giản.
Tu vị càng cao, cấp độ càng cao.
Lý giải đối với tánh mạng lại càng trực chỉ bản chất.
Đối với phàm nhân và một ít tu sĩ cấp thấp mà nói, lúc thân thể tiêu vong chính là lúc tử vong .
Mà đối với một ít đẳng cấp cao tu sĩ như Nguyên Anh, Hóa Thần, thậm chí là Luyện Hư cấp.
Thì sẽ tử vong tại lúc nguyên thần tiêu vong.
Nhưng nếu lên cao nữa thì đối với tánh mạng lại có lý giải hoàn toàn khác.
Sự tồn tại của tánh mạng là ý thức.
Chỉ chi khi ý thức bị tiêu vong thì mới thật sự là chết đi.
Nhất là đối với một tồn tại như Minh Thần, nguyên thần cũng tốt, thân thể cũng thế, cũng chỉ là ngoại vật mà thôi, chỉ là một công cụ, vật dẫn để chịu tải ý thức mà thôi.
Chỉ có ý thức mới là căn bản chính thức của tánh mạng.
Chỉ cần có ý thức, tất nhiên sẽ có nguyên thần.
Đã có nguyên thần, thân thể cũng sẽ không thiếu .
Trước kia Lôi Động cũng không hiểu nhiều, nhưng trải qua việc cùng Minh Thần đối kháng ý thức lần này, đã nhận được một cấp độ lý giải mới đối với tánh mạng .
Ý thức, đại biểu cho tánh mạng.
Nhưng ý thức cũng không có nghĩa là lực lượng.
Bởi vậy, sau khi Lôi Động triệt để cắn nuốt ý thức của Minh Thần cũng không thu hoạch được linh khí và hỗn độn bổn nguyên.
Từ đó có thể suy đoán ra được, tạo thành thần hồn chính là Hỗn Độn linh khí cùng bổn nguyên.
Mà thần hồn, nếu không có thể chịu tải ý thức, cũng có thể thai nghén cùng sinh ra đời ý thức.
Đương nhiên, Lôi Động cũng không phải giằng co phí cả buổi mà không thu hoạch được gì.
Bởi vì ý thức cần ly khai thần hồn, nên tự nhiên cảm ngộ về thiên địa pháp tắc còn có trí nhớ suốt đời và kinh nghiệm ở trong thần hồn của Minh Thần đều đã bị chuyển dời đến ý thức.
Nếu không, ý thức kia cũng chưa tính là ý thức chính thức.
Một cái ý thức không thể phán định được sự tồn tại của mình, làm sao có thể coi là ý thức chính thức ?
Bởi vậy, thu hoạch của Lôi Động chính là trí nhớ của Minh thần, cũng là trí nhớ bàng bạc của Tổ Thần..