Đại Ma Đầu


Ngải Đức La, tên gia hỏa hèn hạ này, trong lúc chiến đấu lại mang tư tưởng hàng địch? Ngươi chết đi.
Hổ Hoàng Bạch Ly phẫn nộ gầm thét một tiếng, trực tiếp bứt ra, chạy hơn mười dặm, không hề tác chiến.

Chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi, kiện Hỗn độn bạch hổ giáp kia đã bị đánh lõm khắp nơi, vô cùng thê thảm.

Cũng may Hỗn độn bạch hổ giáp là Hỗn độn chí bảo cực kỳ khó có được nên cũng có thể tự chữa trị cho mình dần dần.
Thiên Khuyết Kiếm Hoàng vốn cũng là một người kiêu ngạo, thấy Ngải Đức La hèn hạ như thế, cũng thu Thiên Khuyết Tiên Kiếm lại, đứng ở một bên khoanh hai tay xem kịch hay.

Dù sao thì đánh như thế nào cũng không thắng, như vậy thì đánh làm gì nữa?
Hắn sử Ngự Kiếm Thuật bay ra xa xa, ngoại trừ sắc mặt có chút trắng bệch thì quanh thân coi như không có vấn đề gì.
Đáng thương cho Ngải Đức La muốn chạy, nhưng Thái Minh như thế nào để hắn được như ý? Mấy lần giao tranh trước, Thái Minh đã bị Tam Hoàng liên thủ lại, cho nếm phải thật nhiều đau khổ.

Cũng may là hắn da dày thịt béo nên mới miễn cưỡng giữ vững được.

Hôm nay khó khăn lắm mới bắt được cơ hội đánh chó cùng đường, hắn như thế nào lại buông tha?
Lúc này, U minh quỷ khí quanh thân đã sâu đậm hơn, cuốn lấy Hủy Diệt Ma Hoàng.

Nắm đấm như sườn núi không chút lưu tình mãnh liệt nện đến.

Đánh cho hắn thê thảm một hồi.
Tuy nói Hủy Diệt Ma Hoàng cũng phi thường lợi hại, nhưng so với Thái Minh cấp Á Thánh thì lại chênh lệch rất nhiều.


Nhưng lúc này hắn đã không còn ý chí chiến đấu, chỉ phải phòng thủ nên bị đánh cho vô cùng thê thảm, cực kỳ khổ bức.

Cũng may thiên phú bản thân hắn phi phàm, tu luyện ma công đã đến mức cực kỳ lợi hại nên da thịt cũng dày.
Nhưng hắn cũng phi thường tinh tường nắm đấm của Thái Minh hung hiểm đến mức nào.

Nếu như để hắn đánh tiếp thì sẽ trực tiếp bị đánh chết.

Trong nội tâm hắn không ngừng mắng to Thống khổ nữ vương kia, tiện nhân này, nếu như ta có thời gian xoay sở thì ta sẽ khiến ngươi sống không được mà chết cũng không xong.

Nhưng ngoài miệng hắn lại đau khổ cầu khẩn:
- Nhân Phỉ Địch, xin ngươi nể tình đồng tộc, rộng lòng tha thứ cho những lỗi lầm trước kia của ta.

Ta có thể đền bù tổn thất cho ngươi, mười vạn Hỗn độn kết tinh, chỉ cần ngươi giúp ta nói vài lời có lợi cho ta trước mặt chủ thượng ngươi.
- Khanh khách.
Lúc này Thống khổ nữ vương đã quấn quít đến bên người Lôi Động, nũng nịu cười nói:
- Chủ nhân, Hủy Diệt Ma Hoàng này làm người hèn hạ vô sỉ, hung bạo tàn khốc, thích làm những chuyện như tính sổ báo thù nhất, ngàn vạn lần không thể để hắn có cơ hội sống sót.

Về phần chút ít tài phú kia của hắn thì sau khi tiêu diệt hắn thì đều có thể rơi vào tay chúng ta.

Còn nữa, chủ thượng, nô tài rất thích Hủy diệt ma nhận của hắn, chính là thứ tốt bài danh thứ bảy trong thập đại chí bảo.
- Thái Minh, không cần nhiều lời, tiêu diệt hắn.
Lôi Động đứng khoanh hai tay, nhàn nhạt nói.
- Vâng, thiếu chủ.
Thái Minh gào thét một tiếng đáp ứng, bắt đầu chăm chú lên.

Trước kia hắn bất quá chỉ đánh cho hả giận mà thôi.

Hiện tại sau khi nghe mệnh lệnh Lôi Động thì hắn liền toàn lực ứng phó.

Tuy rằng thái độ tôn trọng của Thái Minh đối với Lôi Động hiện tại không bằng trình độ tôn trọng đối với Minh Thần lúc trước, nhưng cũng càng ngày càng gia tăng.

Tự đáy lòng hắn đều nguyện ý theo Lôi Động làm việc.
- Nhân Phỉ Địch ả kỷ nữ này.

Sớm biết có ngày hôm nay thì bổn hoàng đã...!Ngao ngao!
Hủy Diệt Ma Hoàng đã bị Thái Minh chế trụ, đôi ma trảo bị Thái Minh nắm bắt, tiếng rắc rắc rắc của gân cốt bị bạo liệt khiến người sởn hết cả gai ốc vang lên.
Tuy rằng Hủy Diệt Ma Hoàng rất giỏi, là một trong Thập đại cao thủ.


Nhưng cuối cùng vẫn không phải là đối thủ Thái Minh.
Thái Minh tàn bạo đến cực độ, sau khi hủy diệt tứ chi của Hủy Diệt Ma Hoàng thì dùng bàn tay vô cùng cường lực bao lấy đầu Hủy Diệt Ma Hoàng lại, nở nụ cười ồm ồm, nói:
- Ngải Đức La, trước kia ngươi cầm Hủy Diệt Ma Nhận truy sát lão tử đến mức tận cùng, đuổi lão tử chạy tán loạn khắp nơi như chó nhà có tang, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay a.
- Thái Minh, ta sai rồi.

Ta cầu xin ngươi, giúp ta cầu tình vời Thiếu chủ của ngươi, Ngải Đức La ta tất sẽ báo đại ân này.

Hủy Diệt Ma Hoàng bắt đầu đau khổ cầu xin tha thứ.
- Thiếu chủ đã ra lệnh, ta không thể không nghe, ngươi hãy để những lời sám hối này đến hồi thiên địa luân hồi kế tiếp mà nói.
Thái Minh nhe răng cười tàn khốc, trực tiếp dùng lực lượng cự nhân cấp Á Thánh bóp vỡ đầu của hắn, bắt được nguyên thần của hắn, sau đó thu lấy Nguyên thần cùng không gian giới chỉ, ma pháp ma nhận của Ma Hoàng, cung kính dâng hiến cho Lôi Động.
- Làm tốt lắm, Thái Minh.
Lôi Động cũng hơi hơi gật đầu tán dương.
- Lần này ngươi đã lập được không ít công trạng, quay đầu lại đi, ta sẽ hảo hảo ban thưởng cho ngươi.
- Đa tạ Thiếu chủ.
Thái Minh vui mừng quá đỗi, từ trước đến nay mỗi lần Thiếu chủ ra tay thì đều rất hào phóng.

Nhất là dâng hồn phách cường giả lên thì tâm tình Thiếu chủ sẽ rất không tệ.

Lúc này, hắn không khỏi liếc nhìn về phía Hổ Hoàng cùng Thiên Khuyết Kiếm Hoàng một cách tàn nhẫn, liếm liếm bờ môi tràn ngập máu tươi, nói:
- Thiếu chủ, có cần thủ hạ tiêu diệt nốt hai tên này không?
- Không cần lưu lại bọn hắn, trực tiếp tiêu diệt cho ta.
Lôi Động phất phất tay, phảng phất như hai tên kia không phải hai trong Thập đại đỉnh phong Tam Giới mà là hai con gà đất chó kiểng không có bất kỳ tác dụng gì.

Bởi vì có Minh Vương Phiên tồn tại thì ngay cả chào mới hắn cũng không thèm nghĩ đến.
- Tuân mệnh.
Thái Minh cười ha ha điên cuồng, trong lòng sớm đã tính toán nên giết hai tên này như thế nào.


Khẳng định Thiếu chủ sẽ ban thưởng càng thêm phong phú.

Đối với hắn mà nói thì điều này chính là ý chí chiến đấu vô cùng vô tận.

Huống chi, trước kia Thái Minh thế đơn lực bạc, thường thường là đối tượng bị khi dễ.

Hiện tại đã qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, đương nhiên có một cỗ cảm giác hãnh diện.
Hổ Hoàng và Thiên Khuyết Kiếm Hoàng hai mặt liếc nhìn nhau, tuy rằng sợ hãi trong nội tâm nhưng cũng không biết xấu hổ cầu xin tha thứ như Ngải Đức La.

Còn nữa bọn hắn cùng nhìn ra tâm tư đối phương, căn bản không quan tâm bọn hắn đầu hàng hay không.
Cho dù bỏ qua tất cả tôn nghiêm mà cầu xin tha thứ thì đối phương cũng không có phản ứng gì.
- Tự bạo a.
Trong ánh mắt Hổ Hoàng lóe lên một tia kiêu ngạo cuối cùng.
- Cho dù có chết thì chúng ta cũng không thể để người ta bóp chết như con chó thối Ngải Đức La kia.
- Đúng vậy, nghĩ tới Thiên Khuyết Kiếm Hoàng ta, tung hoành Tam giới gần vạn năm, uy phong và khí phách hạng gì mà phải như vậy?
Thiên Khuyết Kiếm Hoàng cũng đứng khoanh hai tay, nở nụ cười kiêu ngạo.
- Cho dù có chết thì cũng phải chết một cách kiêu hùng mới không nhục đến uy danh của ta.

Thái Minh a, ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút cái gì gọi là dốc sức liều mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận