Đại Ma Đầu


- Ngươi không hiểu, vì đại kế thì bất kỳ vật gì cũng đều có hể hi sinh.

Vạn Linh Chi Mẫu nhàn nhạt nói:
- Nể mặt mũi Bích Ba, ta tha cho ngươi một mạng, ngoan ngoãn để ta phong ấn vào tiểu thế giới của ta a.

- Tiện nhân Vạn Linh này.

Từ trước đến nay tính tình Đạm Đài Băng Vân vốn thanh đạm, chưa bao giờ mắng người khác.

Nhưng giờ phút này nàng cũng không nhịn được mà chửi ầm lên:
- Ngươi hại đời sư tôn ta, hiện tại lại sắp đặt tính kế đối phó Lôi Động, bắt Uyển Ngôn làm con tin, quả thực là mất hết thể diện của cường giả tuyệt thế.

- Đi thôi.

Vạn Linh Chi Mẫu cũng mặc kệ nàng nói, phong ấn nàng vào trong tiểu thế giới.

Phong ấn một Á Thánh, đối với nàng giống như là một chuyện nhỏ không chút vấn đề, điềm nhiên như không có việc gì, nửa nằm xuống, lâm vào trạng thái chợp mắt.

Chỉ là, trong chốc lát, gương mặt của nàng đã biến thành gương mặt nhu tình như nước của Uyển Ngôn, trong chốc lát lại biến thành vẻ lạnh lùng xen lẫn thống khổ của Vạn Linh Chi Mẫu.

Không biết đã đợi bao lâu, không gian này chấn động nhàn nhạt một cái.

Vạn Linh Chi Mẫu đã hoàn toàn trở thành bộ dáng của Đinh Uyển Ngôn.

Bất kể là lông mi, thần sắc cũng đều giống hoàn toàn.

Thời khắc này, nàng phảng phất cảm nhận được mình đã chính thức biến thành Đinh Uyển Ngôn.

Lúc Lôi Động tràn đầy mệt mỏi xuất hiện trước mặt nàng, nàng giống như là một thê tử ngóng chờ trượng phu đã lâu, ân cần ôn nhu nghênh đón:
- Phu quân, cực khổ cho chàng rồi.

Lôi Động thấy nàng bình yên vô sự, cũng nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thấp giọng an ủi:
- Uyển Ngôn, ta ra ngoài đã lâu, khiến nàng chờ đợi mỏi mệt rồi.

- Phu quân, cũng tại thiếp vô dụng, không có cách nào giúp chàng.

Bộ dáng Vạn Linh rất đáng thương, run rẩy nói:
- Nếu chàng xảy ra chuyện gì thì ta phải làm sao đây...!
- Sư tỷ, không cho nàng nói những lời này.

Lôi Động cười ha ha, lấy ra nửa miếng Hỗn độn chi tâm sáng chói mắt tán ra khí tức thần bí cường đại, nháy mắt với nàng:
- Nàng nhìn xem đây là cái gì?
- Hỗn độn chi tâm.

Con mắt Vạn Linh có chút sáng ngời, reo lên:
- Phu quân thật lợi hại.

- Nửa miếng Hỗn độn chi tâm, chỉ sợ không có biện pháp giúp nàng tiến vào Chúa tể cảnh giới.

Lôi Động cười nhạt nói:
- Trong chốc lát ta sẽ lấy nửa miếng còn lại đã luyện hóa vào trong cơ thể ra, hợp thành một miếng hoàn chỉnh cho nàng.

Ta tin tưởng, chỉ cần nàng bước vào Chúa tể cảnh giới thì đều có thể giải quyết tất cả mọi thứ, kể cả căn bệnh kia.

- Không được, nửa miếng này có thể kéo dài tính mạng cho thiếp rồi.

Vạn Linh phảng phất như là Đinh Uyển Ngôn thật sự, nỉ non nói:
- Thiếp không cầu cái gì chúa tể, chỉ cần tất cả mọi người bình an là được.

Huống chi nửa miếng kia đã dung nhập vào trong thừa số tính mạng của chàng, muốn lấy ra thì sẽ khiến chàng thống khổ cực độ.

Hơn nữa tu vi thực lực của chàng cũng sẽ đại giảm.

Lôi Động kinh ngạc, thầm nghĩ tới những lời châm ngòi ly gián của Thanh Long Hoàng kia trước khi chết.

Đúng thế, trước khi chết Thanh Long Hoàng đã lớn tiếng kêu gào, hoặc nhiều hoặc ít đều khiến hắn có chút để tâm, tự nhiên sinh ra chút ít suy nghĩ không đúng.

Bởi vậy, Lôi Động đã quyết định cẩn thận xác định thoáng một phát, miễn bị Vạn Linh lừa gạt, sa vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Không nghĩ tới, nỗi hoài nghi của mình đã sai rồi.

Nếu như nàng thật sự là Vạn Linh mà không phải là Uyển Ngôn thì tuyệt đối không có khả năng vì đau lòng cho mình mà cự tuyệt nửa miếng Hỗn độn chi tâm trong người mình.

Lúc này, Lôi Động rất chân tâm thật ý ôm nàng, thấp giọng nói:
- Sư tỷ, chút thống khổ đó có tính là gì.

Chỉ cần thương thế của nàng khôi phục, thành tựu chúa tể cảnh giới, không còn bất kỳ tai họa nào nữa là được.

Về phần thực lực suy yếu thì cũng không sao.

Hiện tại đại địch đã bị tiêu diệt, không còn người nào có thể gây tổn thương ta được rồi.

Huống chi, chẳng lẽ sư tỷ ngươi đã quên, lúc chúng ta còn rất nhỏ thì nàng thường xuyên bảo hộ ta sao? Chờ nàng thành tựu Chúa tể rồi thì tiếp tục bảo hộ cho ta a.

- Lôi Động.

Khóe mắt Vạn Linh ẩn ẩn vài giọt nước mắt.

Nhưng nàng vẫn lắc đầu cự tuyệt như cũ, nói:
- Không được, thiếp không thể để chàng thống khổ như vậy.

Nếu như có thể thì thiếp tình nguyện để chàng thôn phệ luôn miếng hỗn độn chi tâm này.

Sau khi chàng trở thành chúa tể thì cứu thiếp.

Hỗn độn chi tâm này là vật quý giá mà chàng đã rất vất vả mới có được.

- Đồ ngốc, ta và nàng là phu thê, còn nói như vậy nữa sao?
Lúc này Lôi Động càng thêm tin tưởng nàng là Uyển Ngôn chân chính rồi.

Cũng chỉ có sư tỷ thê tử kia mới cân nhắc như vậy vì thằng ngốc như mình.

- Đồ đần, ngu ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui