Đạm Đài Băng Vân bị phong ấn trong tiểu không gian thấy một màn như vậy, nhịn không được thở hổn hển, mắng to:
- Ngươi tên ngu ngốc Lôi Độn này.
Cũng đã có nhiều nữ nhân mà vẫn bị Vạn Linh này dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt.
Uyển Ngôn, ngươi không tức giận sao?
Ở bên cạnh nàng chính là Đinh Uyển Ngôn sớm đã chết lặng.
Hai người đều bị nhốt trong tiểu không gian này.
Có thể nghe và nhìn thấy chuyện ở bên ngoài, nhưng tuyệt đối không có cách nào trao đổi với ngoại giới.
Hai hàng nước mắt của Đinh Uyển Ngôn lăn dài, tay nàng nắm bàn tay nhỏ bé của một nữ hài nhi xinh đẹp như tạc từ ngọc, đôi mắt si tình chăm chú nhìn Lôi Động.
Nàng rất cảm động, nàng tin tưởng, chỉ có sư đệ phu quân này yêu mình vô cùng sâu sắc mới có thể vì mình mà nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, cũng vì vậy nên mới bị Vạn Linh kia lừa gạt.
Đổi lại là chuyện khác, dùng sự khôn khéo của sư đệ phu quân thì như thế nào lâm vào tình cảnh này.
- Mẫu thân, kia là phụ thân sao?
Tiểu nữ hài mở to con mắt hiếu kỳ, nhìn chằm chằm nam nhân bên ngoài, ngây thơ nói:
- Phụ thân xấu quá, vậy mà ôm nữ nhân xấu kia ở bên ngoài.
- Ấm nhi, con không hiểu.
Phụ thân con vì quá yêu mẫu thân nên mới bị nàng ta lừa gạt.
Đinh Uyển Ngôn ngồi xổm xuống, thương tiếc vuốt ve khuôn mặt của con gái mình.
Con gái này đã sinh ra lâu rồi, nhưng vì thời gian pháp tắc nên thời gian nơi này rất bất đồng, cộng với thừa số tính mạng bản thân nàng quá mạnh mẽ cho nên lớn lên rất chậm.
Ngoại giới trải qua mấy ngàn năm thì nơi này chỉ trôi qua mấy trăm năm, vì vậy mà nàng lớn lên chậm như vậy.
Muốn thành niên thì chỉ sợ ít nhất cũng phải ngàn năm, không sai biệt lắm với con nối dõi của một ít thần thú.
Cũng may có con gái làm bạn cho nên tinh thần của Đinh Uyển Ngôn mới có thể chịu đựng đến tận bây giờ.
Mà quá trình sinh hạ đứa con gái này của nàng cũng cực kỳ nhấp nhô.
Lại nói tiếp, lúc ở Hỗn độn không gian biến dị thì nàng đã mang thai rồi.
Không nghĩ tới, mình bị phong ấn trên vạn năm, vừa tỉnh dậy thì đã bị giam trong không gian của tiểu tử này.
Ngoại giới đã qua mấy ngàn năm mà nơi này chỉ mới mấy trăm năm.
Bất quá, từ chỗ này mà nhìn ngoại giới thì tốc độ cũng giống nhau, cũng không có các loại gia tốc, hiển nhiên là Vạn Linh Chi Mẫu đã cố ý bố trí trận pháp để các nàng có thể nhìn rõ ràng, thỏa mãn biến thái tâm lý của nàng ta.
- Hừ, gia hỏa mất mặt.
Lúc Đạm Đài Băng Vân thấy Lôi Động rất không biết xấu hổ chuẩn bị hôn Vạn Linh thì mặt đỏ tới tận mang tai, che kín mắt Ấm nhi lại, nói với Đinh Uyển Ngôn.
- Ấm nhi còn nhỏ, không thể để nàng xem.
- Băng Vân, nếu ngươi không có việc gì thì tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp có thể ra ngoài nhắc nhở phu quân hay không? Hắn là phu quân của ta, cũng là phu quân của ngươi, không thể tiếp tục như thế này.
Đinh Uyển Ngôn nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Không phải ngươi kế thừa truyền thừa của Bích Ba tiên tử sao? Ngẫm lại xem có pháp quyết đặc thù gì khác không?
- Nàng ta là Chí Tôn a, ta có thể có biện pháp nào...!
Đạm Đài Băng Vân bất đắc dĩ nói một câu, nhưng chợt mắt nàng lại sáng lên.
- Đúng rồi, lúc sư tôn ta tự minh phong bế trong Bích Ba ảo cảnh, vì oán nộ với Vạn Linh nên đã suy nghĩ như thế nào để đối phó với Vạn Linh.
Cho nên nàng đã tuyên khắc bí quyết Chu Thiên Liễm Tức thành truyền thừa ngọc phù, xếp đặt thiết kế một ít bố trí xảo diệu, an bài ở Phúc Nguyên địa, tìm kiếm người hữu duyên.
Lúc trước ta chính là đạt được truyền thừa ngọc phù bí quyết Chu Thiên Liễm Thức tại đó, dùng một khỏa, khỏa còn lại cho Lôi Động.
Cuối cùng ta cũng vì cơ duyên xảo hợp nên ta đã tiến vào Bích Ba ảo cảnh tu luyện, lúc đó mới biết được quan hệ giữa bí quyết Chu Thiên Liễm tức và Bích Ba ảo cảnh.
Sau khi tránh né vô số yêu thú ảo thuật, cuối cùng ta đã nhận được truyền thừa chính thức của sư tôn.
- Đừng nói nhảm dông dài như vậy, nếu ngươi nghĩ không ra thì chỉ sợ phu quân chúng ta sẽ bị nữ nhân kia chiếm đoạt rồi.