Đại Ma Đầu


Lông mày Lôi Động khẽ động, vừa mới nói thêm thì ở cửa ra vào lại có người đến, mà lần này lại có hai người tiến đến.

Lần này là do một gã trưởng lão Kim Đan tự mình đưa tới, lão nhân kia đi tới cửa, lập tức tuyên bố:

- Bẩm minh chủ, Đạm Đài Băng Vân Thiên Âm Cung và Ô Bằng Tu La Thiên đã đến.

Ánh mắt của mọi người liền hướng về cửa ra vào, Lôi Động nhất thời cũng hiếu kỳ.

Chỉ thấy ở cửa có hai người trước sau đi vào. Người đi phía trước là một nam tử, vóc người không cao nhưng toàn thân lại tràn đầy vị đạo huyết tinh nồng đậm. Mái tóc dài rối tung hướng về phía sau, ánh mắt lợi hại mà hung tàn, trên mặt có vài vết sẹo dữ tợn, khiến hắn giống như là người trở về từ Tu La Luyện Ngục. Hắn mặc một bộ giáp da đen nhánh, còn mang theo một kiện thông khí rất phong cách, lộ ra khí thế phi phàm.

Kẻ này hiển nhiên là đệ tử một trong bát đại đỉnh cấp tông phái Ô Bằng Tu La Thiên rồi.

Quả nhiên, thấy hắn quỳ xuống, nói với âm vang hữu lực:

- Ô Bằng Tu La Thiên, tham kiến minh chủ.

- Đa lễ, đa lễ.


Minh chủ Thiên Đạo Minh Thương Lan Tử phảng phất cười rất vui vẻ, nói ra:

- Đứng lên đi.

- Tạ minh chủ.

Ô Bằng đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn lên, đồng dạng như Lôi Động lúc mới tiến vào.

Ánh mắt tỉnh táo của hắn bắt đầu đánh giá mọi người.

Phía sau hắn là một nữ tử chậm rãi đi vào. Chỉ thấy nàng mặc một bộ váy dài màu trắng không quá cầu kỳ, nàng mang khăn che mặt cho nên không nhìn thấy rõ mặt nàng. Mà khăn che mặt cũng hơi buông lỏng chỗ hai con ngươi trong suốt như ngọc của nàng cho nên có thể trông thấy da thịt trắng noãn như tuyết cùng với hàng lông mi dài của nàng.

Trong lúc nàng chậm rãi đi tới, phảng phất như có một đoàn khói loãng bay tới, nhẹ nhàng mà linh động. Tuy rằng nàng không ăn vận cầu kỳ đẹp mắt, nhưng quanh thân nàng lại phảng phất như có một loại thanh tú chi khí tiên linh không thể nói rõ. Coi như là nàng đứng trong đám đông ngàn vạn người thì cũng có thể dễ dàng nhận ra nàng. Nhưng sau đó, nội tâm Lôi Động lại đột nhiên xiết chặt một hồi. Lúc hắn nhìn tu vi nữ tử này, lại chỉ thấy một mảnh mông lung, không thể nhìn rõ ràng. Loại tình huống này chỉ xảy ra khi đối phương là người có tu vi cao hơn mình ít nhất là ngoài hai cấp độ. Chẳng lẽ nàng là Trúc Cơ Kỳ tầng năm rồi sao?

Lúc nàng đi vào, sắc mặt mọi người tại tràng đều khác nhau. Hai con mắt của Vương Huy Tiêu Dao phái nhịn không được sáng lên, không nhịn được lay động cái quạt xếp của mình, ngóng nhìn nàng thật sâu. Mà cơ bắp trên mặt Mỹ Đông Lai Lang Gia sơn thì lại run rẩy hai cái, ánh mắt có chút hổ thẹn không cam lòng.

Tay cầm kiếm hắn hơi có chút run rẩy, xem ra Đạm Đài Băng Vân đã lưu lại một vết thương sâu trong lòng hắn. Hai mắt hòa thượng Kim Cương Tự cũng sáng rực lên, nhưng không giống với Vương Huy, bên trong hào quang từ ánh mắt hắn lại toát ra vẻ hưng phấn cuồng nhiệt. Tuy rằng hắn đã kiệt lực khống chế nhưng vẫn như cũ không cách nào che dấu được chiến ý nồng đậm trên người hắn.

Mà đồng tử của Lệ Hồn Thiên Ma Ngục Tông thì lại co rụt lại, thời gian dần qua biểu lộ lại trở nên ngưng trọng như nước, hiển nhiên là Đạm Đài Băng Vân đã mang lại áp lực rất lớn cho hắn. Mà Hợp Hoan Tông Thích Phỉ Phỉ lại nhếch bờ môi của mình lên, biểu hiện phảng phất như có chút ít khinh thường, nhưng vẫn không giấu được vẻ kiêng kỵ thật sâu đối với nàng.

- Đạm Đài Băng Vân Thiên Âm Cung, bái kiến minh chủ.

Đạm Đài Băng Vân nhìn không chớp mắt, như một tiểu tức phụ gia giáo nghiêm minh, rồi ánh mắt có chút buông thỏng, chầm chậm tiến lên, dịu dàng cúi đầu.

- Băng Vân chớ đa lễ.

Thương Lan Tử cười ha hả, miễn lễ cho nàng. Khi hắn nhìn thấy Đạm Đài Băng Vân cũng lộ vẻ chấn động.

Vương Huy Tiêu Dao Phái cùng với Lệ Hồn Thiên Ma Ngục Tông tuổi còn nhỏ mà đã là Trúc Cơ Kỳ tầng bốn, đã khiến hắn cảm thấy hiếm thấy rồi. Dù là bản thân lúc tại niên kỷ này cũng không thể bằng bọn hắn. Không nghĩ đến thực lực của Đạm Đài Băng Vân này lại hơn bọn hắn một bậc. Phần Thiên tư này cũng khiến cho Thương Lan Tử không dám bày ra cái giá đỡ quá lớn. Dù sao thì tiềm lực phát triển của nữ tử này cũng quá lớn. Khiến Thương Lan Tử hắn có chút cảm khái, hiện tại, đám tiểu bối này quả thật rất lợi hại a.


Sau khi Đạm Đài Băng Vân hành lễ xong, liền khẽ đi đến ghế đầu tiên tại hàng ghế chính đạo, im im lặng lặng ngồi xuống. Nếu không phải cảm nhận được cỗ nguy hiểm nồng đậm và tu vi thâm bất khả trắc của nàng thì Lôi Động còn cho rằng nàng là một tiểu muội hiền lành khả ái nhà bên.

Phảng phất như cảm nhận được Lôi Động đang quan sát, Đạm Đài Băng Vân chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nàng liếc nhìn Lôi Động, nhưng chẳng biết tại sao đôi mi thanh tú của nàng lại có chút tịch mịch. Nàng buông thỏng hai con ngươi, nhìn thẳng Lôi Động, chậm rãi nói ra:

- Là Âm Sát Tông?

Lôi Động chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh như băng đánh thẳng về phía mình, khiến hắn cảm giác như bị một loài động vật ăn thịt nguy hiểm cực độ nhìn thẳng về phía mình, ngay cả lông tơ cũng dựng đứng lên.

Nhưng thứ nhất, tinh thần hắn vốn cứng cỏi. Thứ hai là cũng không thể để Âm Sát Tông mất thể diện tại tràng diện tám đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất của tám môn phái lớn gặp nhau như thế này. Tuy rằng cực kỳ cảnh giác trong nội tâm nhưng vẻ mặt hắn lại như không có gì, nhìn thẳng vào nàng, trầm giọng nói ra:

- Đúng vậy, có gì chỉ giáo?

- Vì sao Đinh Uyển Ngôn Quý tông không tới?

Vừa nói tới Đinh Uyển ngôn, vẻ điềm đạm nho nhã trong mắt Đạm Đài Băng Vân liền thu lại, sau đó liền đột nhiên bộc phát ra chiến ý mãnh liệt. Phảng phất như là đang chất vấn vì sao Âm Sát Tông phái hắn tới mà không phải là Đinh Uyển Ngôn.

Lôi Động nghe được ba chữ kia, thân hình cũng chấn động, im im lặng lặng nhìn nàng. Hồi lâu sau mới thốt ra mấy chữ:

- Ngươi biết sư tỷ Lôi mỗ?


- Đúng vậy, hơn hai năm trước đã giao thủ mấy lần..

Ánh mắt Đạm Đài Băng Vân đã dần dần bình tĩnh lại, nhưng lại có chút khó có thể che dấu nỗi thất vọng và cô đơn.

- Vốn tưởng rằng lần này có thể cùng phân thắng bại với nàng.

Đạm Đài Băng Vân vừa mới nói ra lời này liền khiến tất cả mọi người ở đây hoảng sợ. Đỉnh Uyển Ngôn kia quả thật lợi hại như vậy sao? So với Băng Vân đều không chút thua kém? Ánh mắt nguyên một đám đều nhìn về phía Lôi Động, muốn nghe hắn giải thích đến tột cùng là như thế nào. :

- Băng Vân nói Đinh Uyển Ngôn, một trong Âm Sát song anh?

Minh chủ Thiên Đạo Minh Thương Lan Tử lại giải vây cho Lôi Động, nói:

- Thiên tư của nàng ta quả thật phi phàm, thực lực cường đại. Nhưng bởi vì nhập tông muộn nên đã hơi xa tiêu chuẩn rồi. Về phần Lôi Động cũng không phải là đại biểu của Âm Sát Tông lần này, mà là đại biểu do Thiên Đạo Minh chúng ta thuê. Về phần đại biểu Âm Sát Tông, lại hoàn toàn là một người khác.

- Đại biểu do Thiên Đạo Minh thuê?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận