Đại Ma Đầu


Lôi Động liền nổi giận tại chỗ. Nhưng mà sau khi cẩn thận hỏi cô gái câm kia thì sống chết nàng cũng không chịu nói. Lôi Động cũng không muốn làm khó nàng, liền bảo nàng tiếp tục đi học chữ. Khi đêm đến, Lôi Động mới gọi tên trung niên thư sinh kia hỏi thăm, lúc ấy hắn mới hiểu được tiền căn hậu quả.

Hòn đảo Lôi Động đang cư trú này tên là Ngư Phu Đảo. Hòn đảo này cũng không coi là nhỏ. Chiều rộng chừng vài chục dặm, chiều dài thì khoảng chừng trăm dặm. Trên đảo có không ít ngư dân, tất cả đều sinh sống bằng nghề đánh cá. Có ngư dân sẽ có người tập trung thu mua cá, mang sang những hòn đảo lớn ở bên cạnh để bán. Nhưng mà ở hải vực bên cạnh có rất nhiều đảo, phàm nhân cũng rất nhiều. Có nhiều người cùng bán, khiến cho giá cả cũng không cao, chỉ có thể duy trì cuộc sống mà thôi. Bởi vậy những ngư dân ở trên đảo này, đa số đều cực kỳ nghèo khổ.

Nhưng mà ở trong biển rộng, kỳ trân dị vật vẫn có rất nhiều. Ví dụ như có những ngư dân dám mạo hiểm lén tiến vào trong biển tìm kiếm một ít kỳ trân dị bảo trong biển. Ví dụ như nhặt được một ít linh dược đáng giá trong biển, trân châu hoặc là kỳ thạch gì đó. Bởi vậy, thật cũng có không ít người giàu to. Đương nhiên, số lượng mạo hiểm giả táng thân dưới đủ loại nguy hiểm ở trong biển thì còn nhiều hơn. Ở trong biển rộng có không ít yêu thú. Dù một ít tu sĩ kém cỏi đối mặt với nó thì cũng cực kỳ nguy hiểm. Càng huống chi chính là ngư dân bình thường?

Phụ thân của cô gái câm đó cũng chính là một vị trong vô số ngư dân muốn phát tài táng thân ở trong biển rộng. Khi cô gái câm kia còn nhỏ tuổi, bởi vì sinh kế mà phải một mình một người điều khiển chiếc thuyền nhỏ mà phụ thân để lại ra biển đánh cá.

Lúc mới bắt đầu, căn bản là nàng sẽ chẳng bắt được cái gì cả. Toàn bộ đều nhờ vào sự tiếp tế của một ít lão ngư dân có tâm địa thiên lương thì mới có thể sống được. Nhưng mà, có lẽ là theo kinh nghiệm tăng trưởng. Cô gái câm kia cũng dần dần trở thành một ngư dân cừ khôi.


Hơn nữa, rõ ràng là nàng còn có được bản lĩnh mà những ngư dân hạng nhất khác không có. Ở bên trong hải vực phụ cận, có một loại cá tên là Kim Linh Ngư sinh sống. Loại cá này thân dài hơn một thước, chính là dị chủng trời sinh, số lượng cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa còn giảo hoạt cực kỳ, tốc độ bơi mau lẹ, hơi có động tĩnh một chút thì sẽ lẻn vào bên trong vùng nước sâu. Đừng nói là ngư dân tầm thường mà ngay cả tu luyện giả muốn bắt loại cá này cũng thường thường tay không mà về. Tại https://truyenfull.vn

Thỉnh thoảng một vài ngư dân có vận khí tốt bắt được một hai con liền có thể mang đi bán với một cái giá cực kỳ tốt. Ít nhất có thể đảm bảo cho một năm cơm áo không cần phải lo. Ngay cả người trung niên thư sinh kia cũng không biết vì sao mà giá cả của loại Kim Linh Ngư này lại đắt như thế. Nhưng mà hắn biết được một điều, người bình thường căn bản là không ăn nổi con cá này.

Nghe đến đó, Lôi Động nhiều ít đã có chút minh bạch rồi. Món canh cá mình ăn kia, rất rõ ràng chính là Kim Linh Ngư. Con cá này đích thật là có chỗ bất phàm, bổ máu ích khí, trường kỳ dùng có thể tăng cường thể chất, đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Trên thế giới này, nếu như phàm nhân lấy được những thứ có thể tăng cường thể chất, đẩy nhanh tốc độ tu hành thì đều có thể bán đi với giá trên trời. Chỉ có thể bảo đảm một năm không lo cơm áo đã xem như là rất rẻ rồi.

Người trung niên thư sinh kia lại nói tiếp.

- Nhưng thật ra không biết là cô gái câm kia dùng phương pháp gì mà có thể thường xuyên bắt được Kim Linh Ngư. Nhưng mà đám con buôn thấy nàng chỉ là một cô bé mồ côi, không có ai bênh vực, bọn chúng chỉ dùng một cái giá cực thấp để mua cá của nàng. Nếu như nàng dám không bán, vậy thì chờ đợi nàng chính là những trận đòn tàn nhẫn.

Vừa nghe nói như thế, nhất thời ở trong lòng Lôi Động chợt bùng lên một ngọn lửa vô danh. Ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ lạnh lẽo, cười lạnh một cái.

- Nói tiếp.

Người trung niên thư sinh kia cả người run rẩy, gian nan nuốt một ngụm nước miếng nói.


- Bị bất đắc dĩ, cô gái câm kia đành phải bán cá cho đám khốn nạn lòng tham vô đáy kia. Càng về sau đám người này càng trở nên tệ hại. Bọn chúng cướp không số cá mà cô gái câm kia bắt được mỗi ngày. Nếu như có một ngày nào đó nàng trở về tay không thì bọn chúng sẽ đánh cho nàng một trận. Không những như thế, tiểu nhân còn nghe nói qua những người đó đã từng bắt cô ta nói ra kỹ xảo bắt Kim Linh Ngư. Nhưng mà không biết là cô ta dùng biện pháp gì mà có thể lừa dối được bọn chúng. Khiến cho những người đó chưa đến mức lấy mạng của cô ta.

Phảng phất như là đã biết được Lôi Động đang tức giận, trong lời nói của hắn cũng đã bắt đầu đem đám người kia trở thành kẻ thù chung. Nhưng sắc mặt của hắn chợt nghiêm nghị, cảnh cáo nói.

- Nhưng đại nhân đừng khinh thường. Đám người này câu kết với rất nhiều du côn lưu manh, cũng rất có tổ chức. Hơn nữa dường như còn có liên hệ với thượng tiên, nghe nói có người còn tận mắt nhìn thấy thượng tiên tới chỗ của bọn chúng.

- Không sao, đêm nay ngươi hãy dẫn ta đi đến cái hải vực kia để bắt cá.

Lôi Động thản nhiên nói một câu. Nhưng mà trong lòng cũng thầm suy tính. Đến bây giờ cũng không biết là cái hải vực này có còn nằm ở bên trong khu vực Quần Tinh Đảo của Đông Hải hay không? Thiếu đi sự trợ giúp của tông phái, cẩn thận thì vẫn phải có. Nếu như đối phương quá lợi hại, vậy thì chờ sau khi thương thế của mình khỏi hẳn rồi nói sau. Nhưng nếu như đối phương chỉ là một gia tộc lụi bại, vậy thì cũng đừng trách Lôi mỗ tâm ngoan thủ lạt.

Lôi Động hận nhất chính là có người dám khi dễ người thân của chính mình. Mặc dù nói đối phương căn bản là không hiểu được ở phía sau lưng cô gái câm này hiện tại đã có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ làm chỗ dựa. Nhưng không biết cũng không có nghĩa là đám con buôn và cái gia tộc tu tiên đứng ở phía sau lưng này không cần phải trả giá thật lớn.

Ở trên thế giới này, muốn phân rõ phải trái thì phải dựa vào nắm đấm. Nắm đấm lớn chính là có đạo lý. Đây cũng chính là thứ mà Lôi Động học được từ trên người Thiên Ma.


Hắn giữ tên trung niên thư sinh kia lại, để tránh cho hắn có cơ hội đi thông báo tin tức.

Lôi Động đả tọa nghỉ ngơi một phen chờ tới đêm khuya. Cô gái câm kia lại rời bến đi đánh cá. Nàng bất chấp vết thương chồng chất ở trên người, hơi có chút gian nan điều khiển một con thuyền chỉ cao vài trượng. Chiếc thuyền nhỏ rách rưới hướng về biển lớn mà đi.

Trong lòng của nàng đang tính toán một chút. Hôm nay nhất định phải bắt được hai con cá mới được. Một con thì cầm đi đưa cho đám người kia, một con thì để lại cho người nọ ăn. Để cho hắn sớm khôi phục. Trên khuôn mặt của nàng hoàn toàn không có vẻ đau khổ gì cả, trái lại là thần sắc hết sức kiên định.

Không đợi đến khi cô gái câm kia rời bến được hai ba dặm, một đạo quỷ khí màu đen chợt cuốn qua, khiến cho cô gái câm kia rùng mình một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận