Đại Ma Đầu


Lúc này, một đầu lệ quỷ Kim Đan khác, phối hợp với Quỷ Tướng, giết về phía hắn.

Mặc cho hắn đau khổ cầu xin tha thứ và chống cự thế nào, cuối cùng nhất vận bị Quỷ Tướng chém thành hai đoạn, sinh hồn bỏ trốn, cũng bị Lôi Động dùng U Minh Quỷ Trảo bắt lại, sinh hồn vô hùng hoảng sợ mà giãy dụa.

Lôi Động hơi động thần niệm một chút, đầu lệ quỷ Kim Đan sắp bị Phá Hồn Chùy đánh tan, phiêu hốt xuất hiện trước mặt hắn, hình dáng và tướng mạo vô cùng ảm đạm, làm gì còn nửa điểm phong phạm của lệ quỷ Kim Đan. Chỉ sợ một cơn gió hơi lớn, cũng có thể thổi nó tan biến. Lôi Động nhìn sinh hồn của Độc Giác thiếu chủ, nói:

- Nếu như ngươi làm nó bị thương, vậy ngươi phải phụ trách đi a.

Dứt lời, Lôi Động ném nó đi. Con lệ quỷ cấp Kim Đan hoan hô một tiếng, cuốn nó vào bên trong, ăn như hổ đói.

Thánh nữ bên kia, cũng nhanh chóng chữa trị cho Thiên Lôi Thú thỏa đáng. Đạm Đài Băng Vân gia nhập chiến đoàn, thực lực của hai nữ nhân này không tầm thường. Cho dù Minh Vô Tà biến hóa thành Độc Giác Cuồng Ma có lực lượng không tầm thường, cũng không ngăn cản nổi, liên tiếp bại lui. Rốt cục, bị Thanh Liên Kiếm Khúc của Đạm Đài Băng Vân tạo thành phi kiếm, chém bay đầu.

Lôi Động cũng thu hồi kiện Phá Hồn Chùy nằm bất động cách Độc Giác thiếu chủ không bao xa, nhặt kiện Phá Hồn Chùy này lên, hắn cảm thấy thế nào đây cũng là bảo bối vô thượng.

- Đa tạ Lôi huynh, Đạm Đài muội muội xuất thủ tương trợ.


Thánh nữ thấy Thiên Lôi Thú không có việc gì, chỉ cần điều dưỡng một thời gian ngắn là có thể khôi phục, thần sắc cũng trầm tĩnh lại, thu hồi nó vào trong túi đại linh thú, khách khí hành lễ với Lôi Động và Đạm Đài Băng Vân.

- Thánh nữ tỷ tỷ khách khí.

Đạm Đài Băng Vân đáp lễ nói:

- Với thực lực của thánh nữ tỷ tỷ, nếu như bất kể hậu quả, đối phó hai tên Độc Giác tộc này, vẫn có thể làm được.

- Thì ra các ngươi đã sớm quen biết nhau từ trước.

Lôi Động cười híp mắt, nói:

- Kể từ bây giờ, ba chúng ta trong thần miếu này, chỉ sợ có thể quét ngang.

- Lôi Động, ngươi đừng hiểu lầm. Ta cũng mới quen Thánh Nữ gần đây thôi.

Đạm Đài Băng Vân cười nhẹ, nói:

- Khi đó ngươi bị Bạch Cốt lão ma truy kích, ta lo lắng ngươi gặp chuyện không may, cho nên ta đi sát phía sau. Không nghĩ tới, ngươi một mình có thể ứng phó với lão ma. Cũng từ khi đó, ta quen biết thánh nữ.

Lôi Động cười nhạt một tiếng, cũng không so đo chuyện trước kia quá nhiều. Ngược lại nhìn Đạm Đài Băng Vân trấn an, truyền âm nói:

- Ngươi làm rất đúng, muốn quay về Khang châu, mới là mục đích lớn nhất của chúng ta. Có địa đầu xà ở sa mạc này hỗ trợ, tỷ lệ thành công tăng lên rất nhiều.

Nhưng trong nội tâm hắn suy nghĩ thế nào, Đạm Đài Băng Vân lại không được biết.


- Hai vị đều là thanh niên tài tuấn của Khang châu.

Thánh Nữ khách khí nói ra:

- Thực lực phi phàm, có các ngươi tương trợ. Có lẽ trong thần miếu này cũng không quá khó khăn.

- Thánh Nữ, nghe ý trong lời của ngươi, chẳng lẽ ngươi rất quen thuộc hoàn cảnh trong thần miếu sao?

Lôi Động lơ đãng lạnh nhạt hỏi.

- Trong tộc thật sự có điển tích ghi về thần miếu, nhưng mà, tộc của chúng ta là người thủ hộ nó, cũng vì thủ hộ mà tồn tại. Nhưng đủ loại hoàn cảnh trong thần miếu này, cũng không được ghi lại trong điển tịch.

Thánh nữ nhíu mày, có chút u sầu, nói:

- Ta thì lại biết rất rõ, năm vạn năm trước kia. Mỗi cách mấy chục năm, trong tộc của chúng ta sẽ cho mấy chục người trẻ tuổi, tiến vào trong thần miếu lịch lãm rèn luyện, một khi thành công thông qua, sẽ một bước lên trời, trở thành hộ vệ thánh chủ, được phụng dưỡng. Nhưng khi đó, tuy trở thành thủ hộ thánh chủ, người của chúng ta thập phần cường đại, nhưng phương diện linh trí...

Không cần thánh nữ nói rõ, Lôi Động cũng biết tên thánh chủ khi đó chơi chính sách ngu dân.

Ba người thương thảo một phen, bắt đầu phá quan đi vào. Lôi Động hiện giờ, cũng là thế hệ có thực lực không tầm thường. Tuy thời gian trong thần miếu không quá lâu, chuyện xấu gia tăng không ít, thực sự ba người hiệp lực với nhau, hữu kinh vô hiểm vượt qua.


Có lẽ ở trong thần miếu này, hoang phế đã vài vạn năm, các kỳ trân dị quả sinh trưởng ở trong đây nhiều vô số kể. Mọi người một đường đánh tới, cũng thu được không ít kỳ trân dị quả mà tu sĩ Kim Đan kỳ ở bên ngoài đánh nhau phá đầu để tranh đoạt. Trong trữ vật thủ trạc của Lôi Động, cũng thu được những bảo bối khó có được. Nhưng mà, Hồn Quả quan trọng, lại không phát hiện ra.

Ngoài ra, mọi người cũng cởi bỏ mấy phong ấn hồn nô, nhưng không có ngoại lệ, trong những hồn nô này không có phong ấn thứ gì. Sau khi cân nhắc cả buổi, căn cứ vào đủ loại tin tức, đoán chừng Ma Đế Tông bắt những hồn nô này, trong thời gian dài dằng dặc, cũng đã biến mất, mà bắt hồn nô cũng không phân chủng tộc. Cho dù là Dực Thần Tộc, là một trong số ít chủng tộc trường thọ, mặc dù không tu luyện, thọ nguyên cũng có hơn một ngàn năm. Hơn nữa sau khi hồn nô bị phong ấn lại, tuy tấn cấp rất khó, nhưng thọ nguyên lại gia tăng rất nhiều, cộng thêm hiệu quả phong ấn, cho dù là Dực Thần Tộc cũng phải chết. Mà những hồn nô khác, cũng không có vận mệnh tốt hơn.

Từ đủ loại yêu thú du đãng, nhưng chỉ là các loại hậu duệ yêu thú mà thôi. Năm vạn năm trước, đám yêu thú tổ tiên đã chết rồi. Việc này, lại làm cho Lôi Động vô cùng vui mừng. Dù sao, Dực Không chẳng nói, mỗi một người, chỉ có thể có được một hồn nô. Cho dù những hồn nô bị phong ấn, hồn nô nhiều hơn nữa, cũng chỉ là tiện nghi cho Đạm Đài hoặc và thánh nữ mà thôi.

Ba người liên thủ với nhau, cho dù trong thần miếu, các loại yêu thú Trúc Cơ đỉnh phong nhiều vô số kể. Cũng không ngăn được bước chân của bọn họ.

Đến khi đi xuyên qua một ngôi sao (điểm truyền tống), rốt cuộc mọi người đi tới trước một cung điện to lớn cao vút tận mây. Cổ xưa mà trầm trọng, khổng lồ nguy nga, đứng sừng sững trong phiến không gian kỳ dị này, đã không biết bao nhiêu năm, cho nên mang theo khí tức phong trần cổ xưa, cũng giống như thần miếu. Lôi Động vừa nhìn thấy cung điện trong thần miếu này, cũng cảm giác được một cổ khí tức uy áp vô cùng cường đại ập tới, mà ở mặt tiền của nó, một cổ sùng kính, rung động tâm cang, cảm giác sợ hãi từ sâu trong nội tâm sinh ra.

Bộ dáng nhân loại, đứng trước một tòa công trình kiến trúc vĩ đại mà phức tạp thế này, giống như một hạt cát trong sa mạc mà thôi. Lôi Động rung động không gì sánh kịp. Hắn cũng là người trong hai thế giới, kiến thức rộng rãi. Nhất là trong kiếp trước, khoa học kỹ thuật phát đạt, có rất nhiều công trình kiến trúc cao lớn. Nhưng so với cung điện ở trước mặt, giống như một nhà cao tầng và một nhà mái ngói thấp lè tè mà thôi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Lôi Động không cách nào tưởng tượng nổi, cần bao nhiêu lực lượng, mới có thể mở ra cái không gian này, kiến tạo ra một tràng cảnh giống như thần tích thế này. Càng làm cho Lôi Động khó tiếp nhận là, thần điện này tràn ngập khí tức bàng bạc, nhưng chỉ là một phân bộ của Ma Đế Tông mà thôi. Dùng để lừa gạt người Man tộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận