Nhưng đôi khi, loại chuyện vận khí này lại thực sự kỳ quái như vậy. Không dốc sức truy cầu, vận khí lại thường thường phủ xuống bất thình lình.
Cũng lui tới giống như mọi khi, Đinh Uyển Ngôn vừa nhớ lại một số chuyện thú vị cùng với Lôi Động, vừa giám định từng con âm hồn, cho dù tất cả đều là một giám liệt quỷ, nàng cũng vẫn kiên trì không thôi.
Bỗng nhiên, bên trong Dưỡng Hồn Tháp tỏa ra một mảnh kim quang khiến nàng chói mắt. Một con âm hồn không thu hút cho lắm, nhìn cũng giống bình thường, dưới giám định thuật của Dưỡng Hồn Tháp, quân thân lại nổi lên một vầng quang mang màu vàng thuần khiết mà lóng lánh, một chút linh quang thuần màu trắng, thuần trắng xoay tròn chung quanh thân thể nó, càng khiến cho nó trở nên cao quý mà thần bí.
Lúc mới đầu, Đinh Uyển Ngôn còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác. Đợi đến khi bình tĩnh trở lại, giám định thêm một lần nữa, phiến kim quang kia vẫn rực rỡ chói mắt như trước, quanh thân trên dưới, phảng phất như không có nửa điểm tỳ vết nào, rực rỡ mà mỹ lệ.
- Đây là linh quỷ thượng phẩm sao?
Phản ứng đầu tiên của Đinh Uyển Ngôn chính là như vậy, nhưng rất nhanh nàng phủ định ý nghĩ này. Cho dù là linh quỷ thượng phẩm, làn kim quang kia cũng không thể nào có khả năng bao trùm tòa bộ thân thể mà không xuất hiện chút tỳ vết nào như vậy. Sau khi đưa ra kết luận này, cho dù với tu vi cùng thực lực bậc này như Đinh Uyển Ngôn, trái tim cũng đều nhịn không được nhảy lên kịch liệt, cực phẩm linh quỷ.
Trên khuôn mặt vẫn luôn băng hàn như sương của Đinh Uyển Ngôn lộ ra biểu tình vui sướng mà chờ mong, phảng phất như nghĩ đến khi Lôi Động nhận lấy phần lễ vật này của mình, không biết sẽ hài lòng tới mức nào? Trong toàn bộ Khang Châu, cực phẩm linh quỷ nổi danh mọi người đều biết, vẻn vẹn chỉ đếm được trên ngón tay của hai bàn tay. Mà trong Âm Sát tông, vốn đã độc chiếm ba vị trí. Sư tôn Vạn Quỷ Lão Tổ của Đinh Uyển Ngôn chính là người có được một con linh quỷ cực phẩm.
Hai con linh quỷ cực phẩm còn lại, phân biệt đều nằm trong tay hai Thái thượng trưởng lão Nguyên Anh kỳ, có người nói, chúng đều có xuất xứ từ trong Âm Sát Quỷ Vực này.
Từ đầu đến cuối, quả thực Đinh Uyển Ngôn chưa bao giờ từng nghĩ tới, bản thân mình sẽ sử dụng con linh quỷ cực phẩm này, trong đầu đều chỉ nghĩ tới đủ loại phản ứng của Lôi Động khi có được thứ này. Phệ Hồn Ảnh Hổ dường như cũng cảm nhận được sự hài lòng của chủ nhân, tiến lại gần cọ sát làm nũng. Đầu Ảnh Hổ này, cho dù là một đầu hổ cái, thân hình cũng đã vượt qua bốn trượng, nặng quá nghìn cân. Nhưng nó vẫn giống y như hồi bé, vô cùng thân thiết với Đinh Uyển Ngôn.
Bất quá Đinh Uyển Ngôn cũng không biết rằng Lôi Động đã trở về, đồng thời càn quét trên diện rộng số lượng linh quỷ cực phẩm trong toàn bộ Khang Châu.
Dường như không đúng cho lắm, Đinh Uyển Ngôn khẽ nhíu mày, nàng đã từng được nhìn qua tư liệu của linh quỷ bên trong ngọc giản, hình tượng của linh quỷ cực phẩm trong đó dường như cũng không có linh quang màu trắng quanh thân. Để tránh nhận lầm mà mừng hụt một phen. Đinh Uyển Ngôn liền lấy ra ngọc giản, điều khiển thần niệm thâm nhập vào đó, cẩn thận kiểm tra các tư liệu liên quan đến linh quỷ cực phẩm.
Càng xem lại càng thấy không đúng, dường như hình tượng của linh quỷ cực phẩm bên trong ngọc giản, so với con của mình có khác biệt rất lớn. Đầu tiên, tuy rằng đều là kim quang bao phủ toàn thân, nhưng so với con của mình thì vẫn còn kém hơn một bậc. Thứ hai, chính là linh quang màu trắng quanh quẩn kia, nàng đã xác nhận lại vài lần, linh quỷ cực phẩm không hề có một tia linh quang nào.
Chẳng lẽ...
Đinh Uyển Ngôn có phần không dám tin vào ý niệm vừa chợt lóe qua trong đầu mình, vội vàng lật xem tư liệu về thiên linh quỷ mà mình chưa từng lưu ý bao giờ. Thế nhưng, có lẽ là do thiên linh quỷ quả thực quá mức thưa thớt, vùng đất Khang Châu cả nghìn năm cũng chưa từng xuất hiện một con, Thế cho nên trong phần tư liệu này, giải thích về thiên linh quả cực kỳ mơ hồ đơn giản.
Chỉ nói là, thiên linh quỷ chính là con cưng của trời, chẳng những có được tiềm lực khổng lồ không gì sánh được, phương diện linh trí so với nhân loại thông minh cũng chẳng kém hơn bao nhiêu. Trong tư liệu chỉ đơn giản thuật lại một chút, khi giám định thiên linh quỷ, kim quang tỏa ra thậm chí còn nhiều hơn so với linh quỷ cực phẩm, còn có thể xuất hiện linh quang vờn quanh, dị thường tôn quý.
Kế tiếp đó, chính là một đoạn lớn miêu tả truyền thuyết về thiên linh quỷ. Cơ hồ là chủ nhân của mỗi một thiên linh quỷ, về sau đều trở thành tồn tại uy phong một cõi, danh chấn một phương.
Vẻn vẹn chỉ nhìn vào những miêu tả khi giám định thiên linh quỷ, cũng đã khiến cho Đinh Uyển Ngôn bị kinh sợ tại chỗ. Nàng không thể nào dám tin, vận khí của mình dĩ nhiên lại tốt đến trình độ này, trực tiếp bắt được một con thiên linh quỷ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết. Cho dù là tồn tại cấp bậc như nàng, thân hình cũng có chút kích động lung lay sắp đổ. Những năm gần đây, các loại lệ khí do giết chóc lưu lại, đã bị tâm tình vui sướng đánh tan rất nhiều.
Đinh Uyển Ngôn vô cùng vui vẻ, cũng không phải vì vận khí tốt bắt được một con thiên linh quỷ mà vui vẻ. Chẳng qua vừa nghĩ tới khi Lôi Động nhìn thấy thiên linh quỷ, sẽ lộ ra biểu tình khả ái như thế nào, Đinh Uyển Ngôn liền không nhịn được cười rộ lên. Dáng vẻ tươi cười hồn nhiên tựa như thiếu nữ này, nếu để cho bất kỳ người nào biết rõ danh tiếng của Huyết Tu La Đinh Uyển Ngôn, sợ rằng sẽ kinh hãi tới mức rớt cả hàm ra mất.
- Uyển Ngôn, có chuyện gì mà cười hài lòng vậy?
Vừa vặn có một thanh âm nam tử ôn nhu, tràn ngập từ tính vang lên. Cùng lúc đó, Lý Diệu một thân trang phục công tử ca phú quý, phe phẩy cây quạt xếp, lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía trước Đinh Uyển Ngôn ở ngoài mười trượng. Khuôn mặt khẽ cười, tràn ngập phong độ.
Dáng vẻ tươi cười trên mặt Đinh Uyển Ngôn lập tức trở nên cứng ngắc. Đủ loại thích thú vui sướng khi bắt được thiên linh quỷ nhất thời hoàn toàn tan vỡ, biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa, có còn cũng chỉ là một mảng tâm tình phiền muộn. Gia hỏa này, thực đúng là âm hồn không tiêu tán.
Vì tránh bị hắn dây dưa không dứt, lần này Đinh Uyển Ngôn đã phải tiến vào Âm Sát Quỷ Vực tu luyện, không hề nói cho ai biết, chỉ muốn ở nơi này tu luyện mấy năm, nói không chừng lúc đi ra thì kẻ này đã trở lại Đại Càn Châu rồi. Chí ít, Đinh Uyển Ngôn cũng hiểu rõ, kẻ này có nhiệm vụ trên người, không có khả năng ở lại Khang Châu quá lâu.
Có lẽ, Lý Diệu này trong mắt một ít thiếu nữ chính là một bạch mã vương tử, tuổi trẻ tuấn lãng, phong độ ngời ngời, thực lực xuất chúng, thiên tư tung hoành, hơn nữa còn xuất thân từ một tông phái mạnh mẽ của Đại Càn Châu. Bạn đang đọc truyện được tại
Thế nhưng Đinh Uyển Ngôn đối với hắn lại mười phần chán ghét. Loại chán ghét này cũng hoàn toàn không hề có lý do gì. Khi mới bắt đầu, đối mặt với sự theo đuổi của hắn, Đinh Uyển Ngôn chỉ dùng phương thức uyển chuyển cự tuyệt, cũng đã nói rất rõ ràng cho hắn biết rằng mình đã thành thân.