Âm thanh có chút khàn khàn, nói:
- Chúng ta lui đi.
Càng làm cho hắn an lòng là, lần này Thiên Quỷ Vương chắc chắn bế quan thuận lợi, rốt cục đột phá tới trung kỳ, Ma Long Vương tuy lợi hại, nhưng hai bên kém nhau một cấp bậc. Huống chi, với quan hệ giữa hắn và Thiên Quỷ Vương, Thiên Quỷ Vương không có chuyện mạo hiểm tính mạng đi cứu Lôi Động. Cho nên từ suy đoán, hoàn toàn có thể cho rằng Thiên Quỷ Vương có nắm chắc.
Đồ Lôi cũng cắn răng một cái, chỉ huy chiến hạm, nhất tề bay nhanh vào trong tầng mây.
Cùng lúc đó, phía sau truyền tới âm thanh tức giận của Ma Long Vương. Thiên Quỷ Vương cười nhạt, tiếng nổ mạnh mẽ, uy lực kinh khủng đụng vào nhau.
Rất nhanh, chiến hạm đã biến mất trong tầng mây, sau khi chạy đi mấy canh giờ, mọi người mới giải trừ nguy cơ. Từng người, giống như hư nhược ngồi xuống bong tàu.
Thần sắc của Đồ Lôi có chút buồn bực, nói:
- Chẳng phải nói đầu Ma Long Vương mái kia ra ngoài tìm thuốc sao? Làm sao có thể trở về đúng lúc như thế? May mà Quỷ Vương đại nhân cho Thiên Quỷ Lệnh, đúng lúc chạy tới cứu mạng mọi người. Cũng không biết Quỷ Vương đại nhân có chuyện gì không?
- Yên tâm, Thiên Quỷ tiền bối không phải người lỗ mãng, tất nhiên sẽ có cách thoát thân.
Lôi Động nói lời này, có chút thối tha. Nhưng trong lòng, lại vô cùng cảm kích Thiên Quỷ Vương. Ba phen mấy bận hỗ trợ, gần như xuất tận lực. Nhất là lần này, nếu không có Thiên Quỷ Vương thủ ước xuất hiện, thay bọn họ chặn Ma Long Vương, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Lấy tính tình của Lôi Động, hắn suy nghĩ phải chăng Thiên Quỷ Vương có mục đích gì. Nhưng trên thực tế, Lôi Động tự đánh giá mình chẳng có gì khiến cho Thiên Quỷ Vương mưu đồ cả. Nghĩ đến đây, có lẽ tính tình của lão nhân gia không tệ, thích dìu dắt hậu bối.
Nếu có cơ hội, phải báo đáp thật tốt. Lôi Động từ trước đến nay đều như vậy, ai tốt với hắn, hắn sẽ trả lại mười lần. Ai nếu muốn hại hắn, vậy thì hắn sẽ trả lại gấp trăm lần.
Đồ Lôi cũng là người thông minh, và Lôi Động nghĩ tới đây. Sắc mặt cũng dễ chịu hơn chút ít, nhưng vẫn rầu rĩ không vui, dù sao hắn là thống lĩnh thân vệ, lần này thương vong không ít. Lôi Động vừa nói an ủi một lát, tâm tình của hắn lúc này mới tốt hơn đôi chút.
Cũng cùng lúc đó, Đinh Uyển Ngôn cứu tỉnh Thích Phỉ Phỉ lại, đáng tiếc chính là, hai bản mạng quỷ bộc liên tiếp bị giết, cho dù Thích Phỉ Phỉ tỉnh lại, cũng nguyên khí đại thương. Không điều dưỡng thời gian dài, sợ rằng khó mà khôi phục thực lực. Cũng may nàng còn trẻ, cộng thêm cực phẩm đan dược của Lôi Động còn nhiều, cuối cùng cũng có thể bảo trụ cái mạng của nàng.
Mắt thấy thần thái đáng thương của nàng, trong lòng của Lôi Động cũng hổ thẹn với nàng ta. Uyển Ngôn lúc này, cũng biểu hiện cực kỳ rộng lượng, nói chuyện riêng với Lôi Động một chút.
Trên thực tế, mấy tháng nay tiến vào Minh vực. Lôi Động làm việc cực kỳ cẩn thận, ngày thường chỉ ở chung với Uyển Ngôn, có phần không quan tâm Thích Phỉ Phỉ.
Nhưng mà, Thích Phỉ Phỉ cũng không quan tâm chuyện đó, ngược lại ở chung với Đinh Uyển Ngôn có phần hòa hợp, tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn vô cùng thân thiết, hoàn toàn nhu thuận, giống như thiên lôi của Uyển Ngôn, sai đâu đánh đó.
Lôi Động cũng ở chung lâu, nhìn vào con mắt Thích Phỉ Phỉ thật sâu, một lúc lâu, hắn mới thở dài nói:
- Phỉ Phỉ, ngươi hối hận không?
Thích Phỉ Phỉ bởi vì thần hồn bị thương rất nặng, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, hư nhược yếu ớt. Nghe vậy, trong ánh mắt cũng lộ ra quang mang kiên định, thấp giọng nói:
- Lôi Động, từ lúc bị ngươi chế trụ, ta có chút hối hận. Nhưng sau khi tiếp xúc với ngươi càng lâu, càng hiểu ngươi, ta cảm nhận ngươi khác với người khác. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Phỉ Phỉ đã hoàn toàn bị chinh phục, trong lòng suy nghĩ, nhớ kỹ, đều là ngươi, Lôi Động. Ta yêu ngươi, chỉ yêu ngươi. Dù cho bị ngươi vứt bỏ, dù cho bị ngươi ghét bỏ, Thích Phỉ Phỉ ta, cũng không oán không hối.
Lôi Động có chút trầm mặc, nhưng biểu tình trên mặt, cũng chậm rãi hòa tan rất nhiều.
Lại thở dài một hơi, cúi người xuống cầm bàn tay lạnh giá của nàng, thấp giọng nói:
- Phỉ Phỉ, ta là ngươi không am hiểu tình cảm, ta...
- Lôi Động...
Thích Phỉ Phỉ nắm chặt tay, sau đó che miệng của Lôi Động lại, trên mặt có chút đỏ ửng, thấp giọng nói:
- Ngươi không cần phải nói, ta đều hiểu. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi không cần hổ thẹn. Vì ngươi, cho ta có làm gì, cũng không bao giờ hối hận cả.
- Phỉ Phỉ ~
Trong con mắt của Lôi Động có chút xúc động, sau đó nhìn nàng thật sâu, trong lòng có một cảm giác run sợ không hiểu, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, sau đó thở một hơi thật dài, nói:
- Ngươi là nữ hài tử cực kỳ ưu tú, nếu như nói Lôi Động ta không có chút động tâm với ngươi, vậy khẳng định là giả. Cũng bởi vì Uyển Ngôn rộng lượng, không tính toán chi li với ta. Bằng không, ta rất khó an lòng. :
- Lôi Động, Uyển Ngôn tỷ tỷ là nữ nhân tốt nhất trên đời, ngươi nhất định phải quý trọng nàng thật tốt.
Thích Phỉ Phỉ lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác được Lôi Động vuốt ve mái tóc của nàng, trong ánh mắt xuất hiện một tia thần thái thoải mái, ôn nhu nói:
- Phỉ Phỉ cũng không cần danh phận gì, cho dù suốt đời giấu ở sau lưng của ngươi, yên lặng nhìn ngươi, Phỉ Phỉ cũng đã hài lòng.
Thích Phỉ Phỉ, giống như nhìn thấy dã tâm của Lôi Động. Theo thực lực của hắn, càng ngày càng mạnh. Giống như, dã tâm của năng đã tăng cao. Rất mạnh mẽ, nóng cháy. Hay là, chính loại dã tâm này, khiến cho loại nữ nhân như Thích Phỉ Phỉ, cũng bị hắn bắt làm tù binh.
- Ân, ngươi nên dưỡng thương cho tốt.
Lôi Động nhỏ giọng cổ vũ vài câu, hắn cũng không dám quấy rầy nàng quá nhiều, đi ra khỏi buồng nhỏ.
***
Thời gian vội vã, chiến hạm vừa đi, mọi người vừa chữa thương. Hơn mười ngày sau.
Đồ Lôi nhận được tin tức của Thiên Quỷ Vương, lão nhân gia ngài thuận lợi thoát hiểm, đồng thời cũng làm cho Ma Long Vương không nhận ra. Tin tức này, khiến tất cả mọi người đều thở ra một hơi. Dù sao Thiên Quỷ Vương, đã cứu bọn họ, ai cũng không muốn lão nhân gia cứ như vậy mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau đó tốn hao một đoạn thời gian, cuối cùng là đã hữu kinh vô hiểm trở về thành Thiên Quỷ. Lôi Động dắt thê tử Đinh Uyển Ngôn, đi vào bái tạ Thiên Quỷ Vương. Lúc này mới ở lại trong lữ quán của Bối Diệp Na, tiếp tục chữa thương, nghĩ ngơi và hồi phục những tổn thất trong khoảng thời gian này.
Về phần Thích Phỉ Phỉ bị tổn thương thần hồn nặng nề, được dốc lòng chăm sóc, tin tưởng nhiều nhất hơn một năm, nàng sẽ khôi phục lại như ban đầu. Thậm chí, lực lượng thần hồn sau khi chữa trị xong, cùng tiến thêm một bước. Dù sao, có đôi khi thần hồn bị thương quá nặng, vào ngày khôi phục lại như cũ, sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Đám người Lôi Động an tâm chữa thương ở Minh vực, cũng không biết, Khang Châu bởi vì Lăng Tiêu Cửu Tử đến, mà xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.
Các đại tông phái, đối với Lăng Tiêu Cửu Tử Lý Diệu thất tung, trước nay nhất trí chưa từng có, biểu thị Lý Diệu đã sớm rời khỏi Khang Châu, về phần đi địa phương nào, vậy thì có trời mới biết.