Đại Ma Đầu


Đáng tiếc, mặc dù Lôi Động đã được hưởng dụng nhưng cũng vì đó mà bị Tà Phượng đuổi giết không tha như chó nhà có tang. Cái này cũng có thể xem như là phúc hoạ đồng hành a!

Lúc này, đột nhiên Lôi Động đột nhiên chui vào một cái động vô cùng rộng rãi, trên đầu đầy những thạch nhủ thẳng tắp. Vừa vào đây, Lôi Động nhịn không được biến sắc thầm nghĩ: "Không xong rồi, nếu là nơi nhỏ hẹp còn có cơ may, chỗ này rộng rãi thoáng đãng như vậy thì một chút nắm chắc cũng không có a!"

Đây là một chỗ trống trải, giống như một cái quảng trường ở dưới đáy con sông chẳng rõ sâu bao nhiêu, dựa vào ánh mắt cực kỳ xuất sắc của Lôi Động, chỉ liếc mắt không quay đầu lại. Chỉ có thể dùng thần niệm đảo qua, bất ngờ phát hiện đây là cái đại sảnh rộng hơn trăm dặm, nhưng vẫn trống trải không có gì, không có bất kỳ huyệt động khe nhỏ cho hắn chui ra.

Trong đôi mắt của Lôi Động đầy tơ máu, không chút do dự nào, mở Tu La chi dực ra, tìm cách vạch phá không gian, thuấn di vềphía trước.

Oanh ~ Qua mấy hô hấp sau, Tà Phượng cũng gặp trở ngại tương tự. Trước tiên nàng phát hiện này cực kỳ có lợi, lập tức triển khai tốc độ cao nhất đuổi theo sát, nở nụ cười nói:

- Hảo tiểu tử ngươi, thiên đường có cửa không chịu vào, hết lần này tới lần khác lại xông vào nơi đây.

Tốc độ không giảm, thân hình nhanh như thiểm điện, không ngừng xé rách không gian, trong chớp mắt đã đi hơn mười dặm, nói:

- Đừng chạy, cho dù ngươi có chạy tới tận trời, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ở đây, sẽ là mộ huyệt của ngươi.

Thần niệm của Lôi Động cảm thụ không gian phía sau liên tục chấn động, khóe miệng mang theo nụ cười phát khổ.

Tuy nói lấy tu vi cảnh giới của hắn có thể sử dụng một tia không gian pháp tắc, cộng thêm bảo bối Tu La chi dực là thánh khí không gian, đây là một bảo bối rất tốt. Thế nhưng, hắn có thểsánh ngang với Tà Phượng sao?

Tà Phượng xuất thân từ bộ tộc Minh Phượng, thuộc về một chi hậu duệ của Phượng Hoàng, mà bộ tộc Phượng Hoàng, vừa vặn lại là yêu thú nắm giữ không gian chi lực cực cao. Minh Phượng không cách nào so sánh được với Phượng Hoàng thuần chủng. Bởi vì Phượng Hoàng trời sinh sở trường về không gian pháp tắc ẩn trong huyết mạch, cho nên hậu duệ cũng bảo lưu đa số thiên phú này.


Tà Phượng trời sinh đã dễ dàng nắm bắt không gian pháp tắc vào tay. Mà Lôi Động, chỉ dụa vào một tia không gian pháp tắc trên Tu La chi dực mà tiến hành thuấn di. Hai người so với nhau, chẳng khác nào một trời một vực. Đừng nói dùng Tu La chi dực, cho dù là một Tu La Vương có ở đây, so tạo nghệ đối với không gian pháp tắc, cũng không mạnh bằng Tà Phượng.

- Lẽ nào trời thật sự muốn ta chết?

Lôi Động cảm thụ được gợn sóng không gian phía sau càng ngày càng gần, tuy tâm tính vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong cảm giác của hắn vẫn tràn ngập nguy cơ. Thực sự không nghĩ ra được, bản thân mình dựa vào cái gì có thể thoát khỏi truy sát của ở Tà Phượng tại nơi trống trải thế này?

Tâm của Lôi Động lạnh lại, nhưng tâm tình hối hận lại không cóchút nào, bởi vì hắn biết, cho dù mình sau khi ngắt lấy Hỗn Độn Kim Liên, thành thành thật thật phân cho Tà Phượng một nửa, trên cơ bản nàng chắc chắn không bao giờ bằng lòng. Ở trong cái thế giới nhược nhục cường thực này, tu sĩ đê giai ở trước mặt cường giả cao giai, thủy chung không có cơ hội phân chia công bằng.

Huống chi, dựa vào tính toán và bản tính của Tà Phượng, cho dù nhận được toàn bộ Hỗn Độn Kim Liên từ Lôi Động, thì khả năng cực lớn nàng cũng ra tay giết người bảo trì bí mật. Mặc dù là tồn tại mạnh như Tà Phượng, cũng không hy vọng chính mình cóbảo bối như Hỗn Độn Kim Liên, trong giai đoạn dựng dục nuôi trồng lại bị tu sĩ cùng giai quấy rầy.

Bởi vậy có thể thấy được, mặc kệ bản thân của mình có ăn Hỗn Độn Kim Liên hay không, một khi lọt vào tay của Tà Phượng, thìrất ít có cơ hội còn sống. Cũng vì như vậy, Lôi Động tự nhận còn không bằng thống thống khoái khoái ăn tươi Hỗn Độn Kim Liên. Chí ít, cũng không cho kẻ khác nhận được chỗ tốt từ Hỗn Độn Kim Liên. Bởi vì đường nào cũng phải chết, không bằng mình ăn cho thống khoái?

- Phượng Vũ Cửu Thiên.

Phía sau vang lên một tiếng nói, kì thực cũng ấn chứa một cổ tức giận từ sâu trong cốt tủy. Hàng ngàn hàng vạn linh vũ đen như mực, như mưa rền gió dữ bắn về phía Lôi Động.

Cường giả Hóa Thần ôm uất hận mà xuất thủ, sử dụng Tiên Thiên Linh Bảo vô cùng nổi danh, lấy tu vi của Lôi Động, làm sao ngăn cản được? Sợ rằng mặc kệ Huyền Âm Thuẫn hay là pháp bảo phòng ngự, bị đánh trúng một linh vũ cũng phải mất mạng. Phía sau lưng truyền đến từng đợt lạnh lẽo, một cảm giác lạnh lẽo thấu xương đang tới gần. Làm gì dám dừng lại nửa điểm, sắc mặt trầm trọng như nước, cắn nát đầu lưỡi, phun ra một ngụm bổn mạng tinh huyết, một giọng nói uy nghiêm trầm thấp vang lên:

- Ta nói, ta có liên hệ với không gian. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Chân Ngôn Thuật vừa ra, thân hình của Lôi Động hóa thành một đoàn lờ mờ, mà đoàn lờ mờ này lại rộng tới mười dặm. Hàng ngàn hàng vạn linh vũ bay qua, giống như nước mưa xuyên thấu qua hư ảnh mà thôi, Lôi Động may mắn tránh thoát một chiêu này, nhưng chân nguyên tiêu hao quá mạnh, có những kinh mạch yếu kém bạc nhược không chịu nổi, đứt gãy, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, khuôn mặt cương nghị vô cùng tái nhợt. Thế nhưng, giữa đôi mi của hắn tràn ngập một cổ ngạo ý, đôi mắt bình tĩnh, trong đôi mắt còn ẩn chứa một tia tang thương, thâm thúy và hờ hững quan sát sinh linh.

Vào thời điểm tính mạng bị uy hiếp, rốt cuộc Lôi Động cũng thi triển đệ nhị biến hóa của Thiên Ma Biến, Quân Lâm Thiên Hạ. Khác với đệ nhất biến hóa Thiên Hạ Vô Song bá đạo và cường thế, Quân Lâm Thiên Hạ khiến cho Lôi Động tràn ngập khí thếkhí vũ hiên ngang và cảm giác phiêu dật, khí định thần nhàn, giống như tất cả đều nắm chắc trong tay.


Chân Ngôn Thuật, vốn là pháp thuật bóp méo pháp tắc thiên địa. Lôi Động thi triển ra, đương nhiên chính là Ma Đế Chân Ngôn Thuật được truyền thừa từ Ma Đế, lại phối hợp với trạng thái Quân Lâm Thiên Hạ, thi triển Chân Ngôn Thuật uy lực cũng tăng lên vài phần. Khi thi triển Chân Ngôn Thuật, chính là thể hiện lực lượng ý chí, hao tổn đối với chân nguyên cực nhỏ, bằng không bằng vào trạng thái gần như đèn cạn dầu của Lôi Động hiện giờ, muốn thi triển không gian thuấn di chi thuật, kinh mạch đứt gãy cũng phải tăng lên gấp mười lần.

- Đúng thật là Minh Thần Chân Ngôn Thuật, xem ra ngươi và U Minh lão quỷ có quan hệ không cạn.

Tà Phượng làm gì ngờ được một tu sĩ Nguyên Anh sơ giai nho nhỏ, có thể tránh né một kích mang theo uất hận của mình, hơi sững sờ một chút, không giận mà nở nụ cười:

- Tốt, rất tốt, giết ngươi, nếu giết ngươi chắc chắn U Minh lão quỷ thương tâm gần chết.

Hiển nhiên, Tà Phượng nhìn thấy Lôi Động thi triển Ma Đế Chân Ngôn Thuật, tưởng lầm là pháp thuật trứ danh Minh Thần Chân Ngôn Thuật trứ danh của U Minh Quỷ Đế nhất mạch. Kỳ thực hai pháp thuật này không có gì khác biệt quá lớn, đều là pháp thuật che dấu thiên cơ, mặc dù nhận sai cũng không ngạc nhiên.

Tâm tính của Lôi Động lúc này, từ từ thích ứng với khí thế của Quân Lâm Thiên Hạ, tuy rằng thân thể uể oải bất kham, nhưng biểu tình cũng uy nghiêm mà bình tĩnh, phiêu phù ở không trung, chắp hai tay sau lưng, gương mặt của hắn lúc này cho dù thái sơn sụp xuống cũng không biến sắc một cái, cho nên Tà Phượng mới nói như vậy.

Yên lặng cầm một khối Cực phẩm linh thạch vào trong tay, công pháp chủ tu Huyền Âm Tâm Kinh vận chuyển từ từ, hấp thu linh khí tinh thuần trong Cực phẩm linh thạch, bổ sung hao tổn của chính mình. Nhất thời, linh khí trong Cực phẩm linh thạch như một dòng nước mát, từ trong huyệt vị ở cổ tay, không nhanh không chậm chạy xuôi khắp kinh mạch trong thân thể của mình. Kinh mạch lúc này gần như khô kiệt, hút thu linh khí từ từ, bằng không tình cảnh giống như người cực đói ăn no quá độ, vỡ bụng mà chết, phản thương kỳ thân.

Theo đó, vừa vặn phục dụng một miếng cực phẩm đan dược chữa thương, dược lực ấm áp chảy dọc theo thân thể, giống như xoa bóp ôn nhuận từng tế bào trong thân thẻ, từng giọt từng giọt, từ từ chữa trị các bộ vị và kinh mạch bị tổn thương khắp thân thể.

- Nga, không trốn nữa? Khí chất cũng phát sinh biến hóa?

Tà Phượng mở to đôi mắt thu thủy, giống như mèo vờn chuột xuất hiện cách Lôi Động không xa, cười lạnh nói:


- Ngươi không phải giống như con chuột đang chạy quanh đểkhỏi chết sao? Thế nào, hiện tại không trốn nữa? Có phải là nghĩ thông suốt, chuẩn bị chịu chết à?

Tà Phượng phát hiện hận ý của mình với hắn vượt qua sức tưởng tượng, một kích mang theo uất hận của nàng đánh ra lúc nãy, ngược lại khiến tâm tình của nàng buông lỏng. Nếu cứ như thếmà giết hắn, thực sự quá mức tiện nghi cho tiểu tử này. Vừa nghĩ tới Hỗn Độn Kim Liên bị tiểu tử này đánh cắp, sau đó giống như ăn trái cây nuốt trọn vào bụng, tâm của Tà Phượng không nhịn được mà đau như cắt, hận không thể đem tên tiểu tử vô liêm sỉ này vạn đao lăng trì, sau đó sẽ dùng minh hỏa thiêu đốt Nguyên Anh.

Lôi Động không giận mà cười, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười vô cùng bình tĩnh:

- Tà Phượng tiểu thư thật là có ý tứ, Hỗn Độn Kim Liên là của ngươi sao? Ngươi trồng nó sao? Ta không muốn cãi cọ vô vị với ngươi nữa, nếu ngươi muốn róc xương róc thịt của ta, thì cứđộng thủ đi. Nhưng mà, Lôi mỗ không phải là cá nằm trên thớt, muốn làm thế nào cũng được đâu.

- Chê cười, bằng vào Minh Thần Chân Ngôn Thuật đã làm ngươi nửa sống nửa chết, ngươi có thứ gì có thể giúp ngươi thoát mạng trong tay Tà Phượng ta chứ?

Khóe miệng của Tà Phượng lộ ra nụ cười châm biếm, nói:

- Có phải ngươi xem trọng mình quá mức hay không?

- Sợ rằng ngươi cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi.

Lôi Động cười mỉa một tiếng, cũng dưới tình huống cực xấu chủđộng xuất thủ trước, ngón tay giơ lên, điểm ra hai đạo chỉ kình. Chỉ kình trong suốt, đâm rách không khí, rung động tê tê, tản ra từng trận hàn khí, có một tầng vụ khí không ngừng phiêu đãng.

Sau hỗn độn, thiên địa liền phân âm dương, mà âm thuộc tính, cũng phân chia thành nhất âm, nhị âm, tam âm, cho đến cửu âm, cực âm, thái âm, huyền âm. Từ trên lý thuyết mà nói, huyền âm là thuộc tính cao nhất trong thuộc tính âm. Lôi Động tu luyện chính là Huyền Âm Tâm Kinh, cũng là như thế.

Trên thực tế, tuy nói Huyền Âm Tâm Kinh thuộc về công pháp thượng thừa chính tông cao nhất của thuộc tính âm, nhưng cái gọi là huyền âm, cũng chỉ đại biểu cho một loại nguyện vọng đẹp đẽ mà thôi, có chút vị đạo khoa trương ở trong đó, có thể tu luyện ra lực lượng mạnh nhất của âm thuộc tính, là huyền âm chícao sao?

Nếu như theo phẩm cấp phân chia cấp bậc chân nguyên của Lôi động hiện giờ, chân nguyên của hắn cao nhất chỉ đạt tới lục âm mà thôi. Nhưng chân nguyên sở hữu thuộc tính cũng phân biệt theo chân nguyên mạnh yếu, cũng không có nghĩa là chân nguyên nào cũng giống nhau, cũng so sánh độ thuần túy, cũng phân ra độ mạnh yếu. Cũng không phải là nói, tu sĩ tu luyện Huyền Âm Tâm Kinh, vừa tới Nguyên Âm cũng đạt tới lục âm.

Quả thật, theo tu vi tăng cao, cấp bậc thuộc tính âm cũng biến hóa và tăng lên. Nhưng nếu không có cơ duyên đặc thù, tính chất thuộc tính âm tăng lên biên độ không quá lớn, Lôi Động đánh giá Huyền Âm Tâm Kinh tu luyện tới cực hạn, thuộc tính âm nhiều nhất cũng chỉ đạt tới cửu âm, ngay cả cực âm cũng không tới.


Huyền Âm Chỉ, chính là thứ kích thích chân nguyên thuộc tính âm thuần túy trong cơ thể Lôi Động, lấy phương thức trực tiếp công thúc dục chiêu số. Tên nghe có chút khoa trương, nhiều lắm cũng chỉ có thể xưng là Lục Âm Chỉ. Nhưng vì êm tai, cho nên vẫn gọi là Huyền Âm Chỉ.

Phẩm chất công kích như thế, cho dù tu sĩ Nguyên Anh cao cấp đối mặt cũng không gây được bao nhiêu sát thương, huống chi đây là Tà Phượng Hóa Thần sơ giai, thấy nàng lộ ra nụ cười lạnh, tiện tay bắn ra một đạo ánh sáng. Huyền Âm Chỉ bắn tới, xì xìrung động, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, không đụng tới một sợi lông của nàng.

Lôi Động thấy thế sắc mặt đại biến, nói:

- Điều này không có khả năng, Huyền Âm Chỉ của ta đã tu luyện tới cảnh giới đại thành rồi.

- Tiểu tử, trước khi chết ngươi nên học nghe lời.

Tà Phượng như cũ là cười lạnh liên tục nói:

- Nguyên Anh kỳ cùng Hóa Thần Kỳ, đã khác nhau về bản chất. Nguyên Anh cùng Nguyên Thần cũng khác nhau, giống như hài đồng cùng người trưởng thành. Nắm đấm của tiểu hài tử, làm sao gây tổn thương cho người lớn được chứ? Một chỉ vừa rồi của ngươi, nhiều lắm chỉ đáng xem mà thôi. Nhưng mà, cuộc đời này của ngươi không có cơ hội tấn cấp tới Hóa Thần.

- Không có khả năng, ăn hai chỉ của ta.

Trên mặt của Lôi Động tràn đầy bộ dáng không tin, giống hệt như dân cờ bạc bị thua muốn lật bàn. Tê tê, lại điểm hai chỉ ra, sương trắng vẫn lượn lờ như cũ, khí tức âm lãnh bức người, tốc độ bắn ra, vô cùng nhanh chóng, xì xì rung động.

- Ta cho ngươi chết... Ah ~

Tà Phượng vừa định nói ta sẽ giết ngươi, bỗng nhiên trước ngực bắn ra hai đạo máu tươi. Cơ hồ hai chỉ trước đó, dễ dàng xé rách phòng ngự bằng hàn băng do nàng bố trí trước đó, hung hăng bắn phá cơ thể nàng, mở ra hai miệng vết thương như miệng chén. Hai chỉ vừa rồi, đục hai lỗ trên hộ giáp màu đen của nàng, uy lực khủng bố mà kinh người.

Gương mặt của Tà Phượng hiện ra vẻ vô cùng khiếp sợ, nhưng lại nhìn thấy Lôi Động ở xa xa cười lên như âm mưu đã thực hiện được, hắn lại bắn ra vài chỉ nữa, tê tê tê, từng đạo chỉ kình giống như súng máy bắn về phía của Tà Phượng. Tà Phượng đã ăn thiệt thòi một lần, làm sao dám đón đỡ chỉ kình uy lực kinh người này chứ, lúc này phản ứng vô cùng nhanh chóng, sử dung công pháp độn thuật độc môn của bộ tộc Minh Phượng. Hóa thành từng đạo tàn ảnh Phượng Hoàng, dốc sức liều mạng bỏ chạy. Trên gương mặt thanh tú của nàng. Vẻ khiếp sợ vào lúc này vẫn hiển hiện chứ chưa tiêu tán, không cách nào tin nổi chỉ kình của Lôi Động có thể làm nàng bị thương.

Nàng ta làm sao ngờ được, Lôi Động sử dụng Huyền Âm Chỉ bắn ra để đánh lạc hướng chú ý của nàng, sau đó lại dùng một trong hai tuyệt học công thủ của Ma Đế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận