Nơi này không giống Minh vực, có rất nhiều địa phương nguy hiểm chưa mở ra. Những địa phương nguy hiểm, tuy cũng ít ai tới lui, yêu trùng hoành hành, nhưng chí ít trong Minh vực vẫn có ghi lại. Nhưng tại đây, chỉ sợ đến người cực nhỏ. Nếu không, ở phiến u ám hư không này, không có chút ấn ký nào của Minh vực, có, cũng chỉ là một mảnh thế giới nguyên thủy mà thôi.
Nhưng ở địa phương này, lại có một trận pháp tuyệt thế tiên tiến, cường đại.
Sau khi chuẩn bị đại lượng công việc, thậm chí Tà Phượng còn cócảm giác mình không thể chờ được, muốn biết có cái gì ở phía sau màng hào quang này, rốt cuộc ẩn dấu thứ gì? Rốt cuộc là thủ bút của vị đại năng nào trong lịch sử? Tuy nói trong dòng sông lịch sử, có rất nhiều vị tiền bối đại năng không lưu danh lại. Nhưng Tà Phượng tin tưởng, tiền bối có thể làm ra thủ bút này, tất nhiên không thể nào là người bừa bãi vô danh. Cho nên, mỗi đoạn lịch sử, cũng có ghi lại cường giả nổi bật nhất của thời đó.
Oanh, oanh, oanh.
Mười hai cờ xí hắc sắc hình thành nên một trận pháp kỳ lạ, không tuân theo quy luật nao mà xoay tròn. Mỗi một cờ xí hắc sắc, đều đón gió lớn lên, hình thái các hình thái Hắc Phượng Hoàng, hình dáng rất thật, giống như vật còn sống. Từng đoan hỏa diễm trong miệng phượng phun ra, từng đoàn từng đoàn thiêu đốt hừng hực trong hư không, lớn nhỏ giống như quả bóng rổ, không ngừng oanh kích lên điểm yếu nhất của trận pháp. Minh diễm ngưng tụ cường độ cao, oanh kích vòng bảo hộ bên ngoài, có thể tạo thành tiếng nổ vang dội trời đất, tất cả sóng xung kích, lan ra ngoài hơn vài dặm, chấn đắc không gian xuất hiện gợn sóng rung động, tản ra bốn phía.
Rất rõ ràng, đây là trận pháp công kích khó có được, trong Cửu Châu lục vực, cũng xem như có danh tiếng, được xưng là trận pháp mạnh nhất của Minh vực, tên là Minh Diễm Hắc Phượng Kỳ, uy lực trận pháp này rất lớn, bên trong mười hai lá cờ này phong ấn Nguyên Thần của mười hai con Hắc Phượng Hoàng, đều dùng minh diễm của mình tác chiến, cũng có thể liên hợp tất cả minh diễm lại, hình thành uy lực công kích cực lớn. Mà pháp trận của trận kỳ này, miễn cưỡng có thể xem là Tiên Thiên Linh Bảo. Có thể thấy được truyền thừa của Minh Phượng nhất tộc, nội tình cũng vô cùng thâm hậu.
Đương nhiên, tuy uy lực của minh diễm vô cùng mạnh mẽ, nhưng giá trị của nó vẫn kém xa Tiên Thiên Linh Bảo U Minh Hắc Sát Trận. Dù sao Minh Diễm Hắc Phượng Kỳ này, khỏi động trận pháp vô cùng chậm chạp, đối chiến với người ta, hoặc tác chiến tiểu đoàn đội, hiệu dụng không tốt, khó coi, còn không bằng cảU Minh Hắc Sát Trận có công hiệu phòng ngự cường đại.
Nhưng nếu chiến tranh cỡ lớn, Minh Diễm Hắc Phượng Kỳ này cóuy lực vô cùng đáng sợ, sử dụng cưỡng ép bài trừ hộ sơn đại trận cực tốt, mười hai minh diễm trong trong trận kỳ phát ra, uy lực kinh người đến mức tận cùng. Nhưng đủ loại thiếu hụt, khiến bài danh của nó không bằng U Minh Hắc Sát Trận, được xung làtrận pháp phòng ngự mạnh nhất, cũng không phải là đồ vật bình thường,
Mặc dù trận pháp không biết tên thời Viễn Cổ này, dù Minh Diễm Hắc Phượng Kỳ có mạnh hơn nữa, cũng phải không ngừng công kích suốt một tháng, hào quang chỗ bạc nhược yếu kém nhất, mới bị oanh kich thành cái lỗ nhỏ bảy tám trượng. Hơn nữa chỗ thần kỳ chính là, sau khi hào quang phòng ngự bị phá, năng lượng từ nơi khác không ngừng thuyên chuyển tới, tự hình tu bổ nơi này thành nguyên trạng. Trận pháp kỳ diệu như thế, cũng làm cho Tà Phượng mở rộng tầm mắt, cũng càng khâm phục viễn cổ đại năng không biết tên kia.
Thừa dịp trận pháp bị oanh kích, Tà Phượng lập tức khốn g chếtàu cao tốc, tiến vào trong lổ hỏng. Mà Cực Âm Thiên Lôi cường hãn ngưng tụ trên bầu trời, oanh kích về phía tàu cao tốc. Cơ hồ cungc lúc đó, toàn bộ trận pháp phòng ngự trên tàu đã mở ra, ngạnh kháng sấm sét. - .
Lực trùng kích cực mạnh, đánh trúng tàu cao tốc như mưa to gió lớn, giống như con thuyền độc mộc đi trong biển dữ, liên tục nhấp nhô lên xuống quay cuồng. Huyền Xà thân là cường giảHóa Thần kỳ, đối mặt với Cực Âm Thiên Lôi vô cùng dày đặc bên ngoài hào quang của tàu cao tốc, sợ đến mức sắc mựt trắng bệch, đây chính là bệnh chung của yêu thú chưa khai hóa, đối với các loại thiên lôi, ở sâu trong nội tâm, không cách nào kiềm chếsợ hãi. Khác với Tà Phượng đứng ở đầu thuyền, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt bình tĩnh, thầm nghĩ đúng là đồ thiếu dạy dỗ, nhất thời khó chịu dâng cao trong lòng.
Tà Phượng thân là một trong tứ đế, của cải nội tình của Minh Phượng nhất tộc thâm hậu, cho nên tọa giá tư nhân là dị bảo khó có được, miễn cưỡng chịu đựng được. Mà đây là điểm yếu của trận pháp, cho nên mới miễn cưỡng lắm, vượt qua đoạn đường tử vong này, vừa mới xuyên qua lổ thủng, bỗng nhiên Cực Âm Thiên Lôi dày dặc dừng lại, một đạo hào quang nhu hòa hiện ra trong mắt. Giống như mưa to đã dừng lại, lộ ra ánh sáng mặt trời đã lâu không thấy, làm cho người ta an lòng.
Tuy sớm biết ở phía sau hào quang bảo vệ này, có lẽ sẽ có mộtít đồ vật bất phàm, nhưng Tà Phượng vừa ổn định tâm thần, vẫn bị đồ vật to lớn trước mắt làm kinh ngạc tới ngây người. Đó làmột tòa cung điện lớn tới mức khoa trương, yên lặng huyền phù trong hư không. Với nhãn lực Hóa Thần kỳ của nàng, thấy cung điện ở khoảng cách xa như thế, lại chỉ có thể nhìn thấy một góc của cung điện mà thôi.
Vô ý thức, thần niệm của nàng tìm kiếm. Cho dù nàng là Hóa Thần sơ giai, thần niệm vẫn mạnh hơn bình thường, quét qua phạm vi vài dặm. Nhưng nàng vận dụng thần niệm, quét qua phạm vi này, lại không phát hiện điểm cực hạn của cung điện này nằm ở đâu cả.
Rung động, Tà Phượng đã bị rung động thật sâu. Thân là một trong Minh vực tứ đế, Tà Phượng cũng có thân gia xa xỉ, là thếhệ kiến thức uyên bác. Cho dù là tinh xảo, hoặc là công trình kiến trúc hùng vĩ, cũng đều nhìn thấy qua. Nhưng nhìn cung điện ở trước mặt này, nàng thấy cũng chưa từng thấy qua bao giờ. Từtrong tầm mắt và trong thần niệm dò xét mà phán đoán, vẻn vẹn chỉ là một góc của băng sơn, mà tòa cung điện này tối thiểu cũng phải lớn hơn mấy ngàn dặm.
Quang Minh vực Thiên Không Thành khá lớn? Nhưng Thiên Không Thành bình thường, cũng chỉ có đường kính hơn mười dặm. Cho dù là Thiên Không chủ thành, cũng chỉ lớn hơn cái bình thường vài dặm mà thôi. Mà như thế đã được người ta khen nức nở, cũng là đồ vật khiến cho Dực Nhân Tộc tự hào khoe khoang.
Trong cả tam giới, công trình kiến trúc hùng vĩ như thế này, tại sao không có người nào biết? Dù sao mà thông đạo truyền tống trong tam giới đã bị Vạn Linh Chi Mẫu chặt đứt, cũng bố trí thiên địa đại trận ngay cả bà ta cũng không phá được. Mà Cửu Châu lục vực được gọi là hạ giới, trừ phi có thể đạt tới cấp bậc Luyện Hư kỳ trong truyền thuyết, mới có thể phá vỡ thông đạo truyền tống và đi ngược dòng, tùy ý đi xuyên thẳng qua tam giới.
Nhưng điều kiện này, có chẳng khác gì là không có. Trong Cửu Châu lục từ khi cuối thời Thượng Cổ, đến nay đã vài vạn năm, hỗn độn linh khí sau một trận chiến đã tiêu hao gần hết, cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào tu luyện tới Hợp Đạo Kỳ chứđừng nói tới Luyện Hư kỳ, phi thăng đến thượng giới.