Đại Ma Vương

Sau một khắc, Hàn Thạc đang âm thầm tiềm phục đột nhiên cảm thấy mình bị một loại trường lực kỳ lạ bao phủ, người như sa vào đầm lầy, một loại sức mạnh không ngừng xoay tròn vòng quanh thân hắn, làm cho hắn có một loại cảm giác không thể tránh thoát.
Vào lúc này, tiểu cô nương đứng giữa một đống máu me, cặp đồng tử tím băng giá nhìn về phía ẩn thân của hắn - Cây đại thụ cành lá tươi tốt.
Tiểu cô nương đứng giữa máu tươi, trên người cũng nhiễm đầy máu, bộ mặt như búp bê đáng yêu dính những vết máu hồng như một đóa hoa đỏ nở rộ, nhưng khi kết hợp với khí tức băng giá cả người nàng, lại chỉ làm cho người ta có một loại cảm giác rất đáng sợ.
Hàn Thạc quan sát cẩn thận tình huống tiếp theo, căn bản không biết tiểu cô nương đó rốt cuộc sử dụng sức mạnh gì. Cái hắn duy nhất có thể khẳng định là nàng sử dụng tuyệt không phải mười hai hệ đại sức mạnh, hai Trung vị thần trong nháy mắt bị cắt nát thành máu huyết, còn tiểu cô nương chẳng những không úy kỵ một chút nào, còn ra vẻ rất hưởng thụ, nhất thời làm Hàn Thạc cảm thấy nàng có chút quỷ dị.
- Đại ca ca, giữa lá cây có sâu róm đó... - Tiểu cô nương với cặp đồng tử tím đột nhiên sáng ngời, như đột nhiên xuyên thấu tất cả trở ngại giữa hai người, thanh âm lành lạnh mà ngây thơ.
Lòng trầm xuống, Hàn Thạc biết hành tung mình đã hoàn toàn bại lộ dưới mắt nàng, tiểu cô nương mà hắn không thể đánh giá thực lực. Nghĩ ngợi một lát, hắn cười khổ ra khỏi đám lá cây, bảo trì đứng cách nàng một khoảng cách, rồi mở miệng nói:
- Ta và chúng không phải đồng bọn, đừng hiểu lầm!
- Không phải đồng bọn à, hô hô... vậy có gì khác nhau, ai bảo ngươi thấy ta giết người chứ! - Nàng chớp mắt, vẻ mặt nhìn Hàn Thạc rất chân thật, song lời nói thì lạnh như băng!
- Ngươi... tính giết ta sao? - Hàn Thạc sửng sốt, rồi mỉm cười nói.
- Đúng vậy, rất lấy làm xấu hổ! - Tiểu cô nương khẽ khom người, cúi người xin lỗi Hàn Thạc một lễ, sau đó lơ lửng bay về phía hắn.
Một loại trường lực kỳ quái đột nhiên bao phủ cả không gian này. Loại trường lực này khác hẳn với Thần chi lĩnh vực, không thay đổi phân bố nguyên tố khối không gian này một chút nào, chỉ trong khối không gian trống rỗng bỗng hình thành rất nhiều vòng xoáy mắt thường khó thấy được, giữa những vòng xoáy này ẩn chứa sức mạnh kỳ quái, tựa hồ có thể cắn nát tất cả vật chung quanh.
Trường lực vừa hình thành, thần thức nhạy cảm của Hàn Thạc lập tức nhận thấy được không gian chung quanh phát sinh đột biến. Những vòng xoáy chung quanh mắt thường khó thấy, nhưng hắn bằng vào lực cảm ứng kinh người của thần thức đối với vạn vật lại có thể nắm chắc rành mạch vị trí của chúng, cũng hiểu những biến hóa phát sinh.
Tiểu cô nương này căn bản không chịu ảnh hưởng của vòng xoáy, bay lơ lửng về phía Hàn Thạc, thân thể xuyên qua những vòng xoáy mà không bị thương. Song, Hàn Thạc biết những vòng xoáy này ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ. Lúc trước hai Trung vị thần đột nhiên bị cắt nát cũng chứng minh lực sát thương của những vòng xoáy này.
Trường lực thủy chung vẫn tồn tại, hơn nữa những vòng xoáy xoay tròn rất nhanh, chăm chăm bắn về phía Hàn Thạc.
Hàn Thạc chầm chậm nhìn chằm chằm vào những vòng tròn lẳng lặng đến gần, đợi khi phát hiện khu vực mình có thể di động càng ngày càng nhỏ, mày khẽ cau lại, sau đó người hắn bắn ra từng đạo ảo ảnh. Trong một khối khu vực rất nhỏ di động với tốc độ cao, thân thể lúc kéo ra, lúc thu nhỏ lại. Vận dụng Thân biến đến mức tận cùng, không ngừng len vào giữa không gian áp súc.
Hàn Thạc quát khẽ một tiếng, điều chỉnh tâm cảnh mình tới trạng thái tốt nhất. Bắn về phía tiểu cô nương đứng xa xa, tiện tay thu lấy Thần hồn hai Trung vị thần còn chưa tiêu tán vào trong Đỉnh Linh. Sau đó nhìn tiểu cô nương đang kinh ngạc, lạnh lùng nói:
- Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi còn dám ra tay, chúng ta sẽ không chết không dừng tay đó!
Tiểu cô nương đó tựa hồ không ngờ Hàn Thạc có thể dễ dàng thoát khỏi trường lực do nàng chế tạo. Trong khi nhìn Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy trên người hắn có một màn thần bí bao phủ. Nàng hơi cau mày, rồi tựa hồ nghĩ ngợi xem có nên động thủ một lần nữa không, một lát sau, chỉ thấy nàng nhè nhẹ gật đầu, âm thanh lạnh lùng nói:
- Trên người ngươi có một loại sức mạnh bí hiểm. Đó là loại sức mạnh ta chưa bao giờ gặp cả! Ngươi đi đi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông!
Nàng vừa nói như vậy làm Hàn Thạc cả kinh. Không ngờ tiểu cô nương này lại có thể liếc mắt đã nhìn ra ma công hắn che dấu. Lúc này Hàn Thạc càng thêm không dám coi thường vọng động!
- Chủ nhân. Rời khỏi tiểu cô nương này ngay. Nàng còn đáng sợ hơn so với tên gia hỏa tập kích ngài lần trước! - Đột nhiên thanh âm Đỉnh Linh vang lên trong thần thức Hàn Thạc.
Thanh âm Đỉnh Linh vừa vang lên, tuy thần sắc Hàn Thạc vẫn như thường, trong lòng thì dâng lên những cơn sóng gió động trời, nhìn tiểu cô nương đó thật lâu, rồi Hàn Thạc không tiếp tục nói thêm gì nữa, khẽ gật đầu, thân thể ẩn giấu vào trong rừng rậm, lập tức biến mất khỏi chỗ này.
- Tiểu cô nương còn đáng sợ hơn Avery à? - Vừa rời khỏi khu vực này, trong lòng Hàn Thạc vẫn chưa hết kinh ngạc, thầm hỏi Đỉnh Linh.
- Đúng vậy, từ sinh mạng từ trường của nàng ta có thể suy đoán ra, hơn nữa trong cơ thể tiểu cô nương này có một loại gì đó rất kỳ quái, chính là thần khí theo như lời vũ trụ này. Kiện thần khí đó cũng không tệ lắm, năng lượng cũng rất kỳ quái. - Đỉnh Linh trầm mặc trong chốc lát, rồi giải thích cho Hàn Thạc.
Vạn Ma đỉnh chính là ma môn chí bảo, Đỉnh Linh làm hồn Vạn Ma đỉnh. Tuy trong đỉnh bây giờ thượng vạn ma đầu toàn bộ đã mất hết rồi, nhưng cũng có ngạo khí của một ma bảo coi thường tất cả mọi thứ, thế mà đến cả nó cũng nói là kiện thần khí đó cũng không tệ lắm, vậy Hàn Thạc tin rằng thần khí trong cơ thể tiểu cô nương đó nhất định rất bất phàm.
Hàn Thạc lập tức quyết định không trêu chọc nàng, một cường giả thực lực khó dò, hơn nữa rất có thể có một kiện thần khí kinh khủng, không phải là thứ mà hắn lúc này quá quan tâm, nhất là hai người không oán không cừu, hắn càng không cần phải tự tìm phiền toái.
Nguyên hai mục tiêu đã bị tiểu cô nương đó giết chết, Hàn Thạc không thể không đi loanh quanh tìm mục tiêu khác.
Qua hai ngày, Hàn Thạc lại tìm thấy một Liệp Thần giả tu luyện sức mạnh Tử Vong có thực lực Trung vị thần sơ kì. Lần này khi hắn động thủ thì không gặp phải chuyện gì phiền toái. Với thực lực ma công của Hàn Thạc bây giờ, phối hợp ma đầu trong Đỉnh Linh trong diện tích lớn, đột nhiên ra tay tập kích, căn bản không phải là thứ mà Liệp Thần giả đó có thể ngăn cản được.
Rất thuận lợi, Hàn Thạc lại hưởng cảm giác tuyệt vời khi thần lực tử vong từ cơ thể đối phương chuyển sang thân thể mình...
Mặc dù sức mạnh đồng hệ có thể thôn phệ lẫn nhau, song người thôn phệ lại không thể thu được tất cả thần lực trong cơ thể đối phương, thật ra, mười thành thần lực thì người thôn phệ đại khái thu được chỉ có một thành, thậm chí còn ít hơn.
Người khác khổ cực tu luyện thần lực, dù sao chính là của người khác. Thần lực này một bộ phận vĩnh viễn sẽ ở lại trong cơ thể người tu luyện, hòa vào da thịt xương cốt lục phủ ngũ tạng, không phải việc dùng thôn phệ mà có thể thu được.
Còn trong quá trình thôn phệ, người bị thôn phệ cũng bị mất đi rất nhiều thần lực. Bất luận người thôn phệ có kĩ nghệ thành thục bao nhiêu, kể cả khi đối phương không hề có năng lực ngăn cản tùy ý cho ngươi thôn phệ, lúc này cũng chỉ có nghĩa là hắn không thể khống chế thần lực trong cơ thể mình, một bộ phận thần lực này sẽ chảy vào trong cơ thể người thôn phệ, nhưng một bộ phận rất lớn từ thân thất khiếu trên thể hắn, từ tóc, thậm chí mỗi một lỗ chân lông sẽ biến mất giữa thiên địa. Đây là việc bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản.
Cuối cùng người thôn phệ cũng thu được một phần thần lực, lại phải mài dũa lại, thật sự dung hợp với thần lực mình, lúc đó lại còn giảm bớt một bộ phận nữa. Như vậy, người thôn phệ nếu nuốt chửng một Thần đồng cấp, nhiều nhất cũng chỉ có thể tìm được một phần mười thần lực trong cơ thể đối phương mà thôi, không chừng còn ít hơn.
Bởi vậy Hàn Thạc cũng chỉ thu được không đến một thành của thần lực trong cơ thể tên Thần cảnh giới Trung vị thần sơ kì này.
Nhưng đối phương dù sao cũng là một Trung vị thần, chỉ một thành thần lực cũng đủ cho Hàn Thạc là Hạ vị thần sinh ra đột phá, hóa thân ngoại thân này của hắn lại có một Thần hồn Trung vị thần nữa chứ, do đó lần đột phá này cực nhanh!
Hóa thân ngoại thân này một khi phát hiện ra thần lực đậm đặc tới mức có thể biến đổi về chất, lập tức trốn vào Vạn Ma đỉnh, lâm vào một cảnh giới chờ đột phá.
Còn bản thể Hàn Thạc bắt đầu tiếp tục sưu tầm mục tiêu khác - Liệp Thần giả đồng hệ tu luyện sức mạnh Hủy Diệt!
Bảy ngày liên tiếp, Hàn Thạc ở suốt trong đầm Thanh Hỏa, cố gắng tìm kiếm mục tiêu thích hợp là những người tu luyện sức mạnh Hủy Diệt để hóa thân ngoại thân có thể tăng tiến, nhưng kết quả hơi ngoài dự liệu của hắn, rốt cuộc không tìm thấy bất kỳ Liệp Thần giả nào cả!
Hàn Thạc chưa từ bỏ ý định lại tìm kiếm ba ngày nữa trong đầm Thanh Hỏa, một con ma đầu ngẫu nhiên thấy tiểu cô nương thần bí đó giết chết một Liệp Thần giả tu luyện sức mạnh Hắc Ám, hơn nữa nói một câu "hẳn là sạch sẽ rồi". Hàn Thạc lập tức hiểu ra tại sao rốt cuộc không tìm thấy Liệp Thần giả nữa.
Liệp Thần giả đều đã bị nàng giết sạch. Hàn Thạc đương nhiên cũng không cần phải ở lại đầm Thanh Hỏa nữa, đối với những vị Thần hoàn toàn đến vì năng lượng quáng thạch và dược tài thì hắn lại không hạ thủ được, đành phải rời khỏi đầm Thanh Hỏa.
"Nên trở lại Ám Ảnh thành không đây?" - Hàn Thạc thầm nghĩ.
Hai người Cage và Eve vừa mới chết không bao lâu, ở thời kỳ mẫn cảm này mà một khi Hàn Thạc trở lại Ám Ảnh thành, rất có thể trở thành mục tiêu Avery nhằm vào, rồi bị hắn nhân cơ hội giết chết, lúc đó sẽ không có năng lực tự bảo vệ như trước nữa. Do đó, hắn khá do dự. Trước khi đến Chúng Thần đại lục, Hàn Thạc hứa với các cô Emily, Phoebe là một khi ở đây đứng vững được sẽ đưa các nàng đi tới. Sau khi tới nơi này, thấy sự thần kỳ của Chúng Thần đại lục, hắn càng không lúc nào không nghĩ muốn cho các nàng tới đây, nơi này có nguyên tố sung túc, có môi trường tu luyện thành thục nhất, mỗi một vị Thần nếu muốn tiến bộ nhanh thì Chúng Thần đại lục không thể nghi ngờ gì chính là địa điểm tốt nhất.
Ở Ám Ảnh thành, Hàn Thạc nói như thế nào cũng kết giao được với Carmelita, cũng có quan hệ không tồi với gia tộc Sainter, hơn nữa danh khí Thiên Cơ Dược Tề cũng rất có giá. Ở đây hắn rất có thể nhanh chóng đứng vững được, song vì quan hệ với gia tộc Lavers, hắn lại gặp phải hung hiểm thật lớn, do đó điều này làm cho hắn hơi khó xử. TruyệnFULL.vn - http://Janet
Nghĩ ngợi đủ đường, Hàn Thạc vẫn không có được chủ ý tốt, nhưng vẫn đi ra khỏi đầm Thanh Hỏa.
Nửa ngày sau, Hàn Thạc đã đi ra khỏi đầm Thanh Hỏa, lững thững tiến về phía Ám Ảnh thành, trong lòng cũng có chủ ý, tạm thời trước tiên ở ngoài thành một thời gian, điều tra mọi động tĩnh trong thành trước rồi sau sẽ vào thành.
"Hực hực..." - Những tiếng thở hổn hển đột nhiên từ phía sau lưng vang lên.
Hàn Thạc cả kinh quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện ra một điểm trắng nhỏ nhanh chóng tiếp cận mình, ngắn ngủi trong chớp mắt, điểm trắng đó đã biến thành tiểu cô nương thần bí. Chỉ thấy nàng nghiến răng chạy thẳng về phía bên này, trên mặt nàng có vẻ hơi âm độc, làm cho Hàn Thạc lập tức thận trọng như lâm đại địch.
Sát lực của tiểu cô nương này cực kỳ nhạy cảm, khoảng cách giữa hai người vừa tới gần hơn, Hàn Thạc tưởng nàng nhất định phát hiện ra mình, hoặc là mục đích chính là muốn giết chết mình. Chứng kiến sự đáng sợ của tiểu cô nương này, Hàn Thạc lúc này cũng có vẻ hơi hoảng loạn, vội vàng xoay người quay về phía nàng, chuẩn bị liều chết đánh một trận.
Nhưng tình huống lại ngoài ý liệu Hàn Thạc. Thân thể tiểu cô nương đột nhiên lắc lư lảo đảo, cũng xuất hiện thần sắc đau đớn. Vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện trước mặt, nàng có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó kêu một tiếng rồi đột nhiên từ giữa không trung rơi xuống phía dưới.
Chẳng mấy chốc, một tiếng "tõm" từ hải dương dưới chân Hàn Thạc vang lên, một bàn tay nhỏ bé khua loạn dưới màn nước biển, tựa hồ muốn nói cái gì đó.
- Tiểu cô nương này bị trọng thương, ta có thể cảm giác được! - Lúc này Đỉnh Linh lại một lần nữa truyền tấn cho Hàn Thạc.
Hàn Thạc giật bắn cả người, nghe Đỉnh Linh vừa nói như vậy, chẳng những không hề bình tĩnh, ngược lại càng giật mình hơn, lập tức nghi thần nghi quỷ hết nhìn đông tới nhìn tây, vốn mấy con ma đầu vừa bị Đỉnh Linh thu hồi cũng thoáng cái phóng ra ngoài.
Thực lực tiểu cô nương này rất kinh khủng, người có thể đánh nàng thành trọng thương như thế này chẳng phải là càng kinh khủng hơn à?
Biết được việc này, Hàn Thạc lập tức chuẩn bị nhân cơ hội sớm bỏ đi. Tiểu cô nương ở đáy biển đó cũng không thể yếu được, Hàn Thạc thấy nàng giết người như ngóe nên cũng không có gì thông cảm cả, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời xa phiền toái này.
- Cứu... cứu ta... - Đột nhiên, tiểu cô nương phía dưới không ngừng giãy dụa, miễn cưỡng ngoi lên trên mặt nước biển, thò ra cái đầu ướt mem, nhìn Hàn Thạc đang lạnh lùng bàng quan trên đầu, cố hết sức kêu khẽ. Lúc này, nàng có vẻ hoàn toàn yếu đuối vô lực, trông rất đau đớn đáng thương, sớm không có vẻ hung hãn giết người ở đầm Thanh Hỏa.
Hàn Thạc cũng động lòng trắc ẩn, than nhẹ một tiếng rồi phi thân nhảy xuống biển, vươn tay bắt được tiểu cô nương này rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Ầm..."
Từ phương hướng đầm Thanh Hỏa đột nhiên truyền đến từng tiếng ì ầm thật lớn, cho dù cách rất xa nhưng Hàn Thạc vẫn nghe được.
Tiểu cô nương người như xỉu đi, lập tức trở nên kinh hãi, khẩn cấp nói:
- Đi mau, mau một chút, chúng lao ra khỏi kết giới rồi!
Hàn Thạc không biết ai muốn đuổi nàng, nhưng nghe nàng vừa nói như vậy, không dám nghĩ nhiều, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi chỗ thị phi này, lướt qua "Hải thần chi lệ", xuyên qua pháo đài Heiser, lại qua một xóm nhỏ, Hàn Thạc cuối cùng ngừng lại ở một dãy núi.
- Hẳn là... hẳn là không còn bị đuổi theo nữa... - Tiểu cô nương an tĩnh nắm lấy áo Hàn Thạc, cả người dựa vào hắn nhẹ giọng nói.
- Rốt cuộc ai truy sát ngươi?
Hàn Thạc cau mày, cúi đầu nhìn cô bé suy yếu vô lực, hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Chần chờ một chút, nàng đáp khẽ:
- Adelina.
Về phần ai đuổi giết nàng thì vẫn không nói.
- Ngươi tốt hơn chưa, tự mình có thể đi được không?
Tiểu cô nương này quá nguy hiểm, căn bản là một củ khoai lang nóng bỏng tay, Hàn Thạc không muốn bên mình có một người có thể uy hiếp tới tính mạng như vậy, hơn nữa người này lai lịch không rõ ràng.
- Có phải ngươi dự tính bỏ ta lại đây? - Adelina chớp chớp đôi mắt màu tím, hỏi vẻ đáng thương.
- Thực lực của ngươi quá kinh khủng, ta cũng không biết ngươi có lai lịch như thế nào, lưu ngươi bên cạnh, nói không chừng ta lúc nào đó biến thành tàn phế. Ừm, dù sao đã thoát khỏi địch nhân đuổi giết rồi, ta nghĩ chúng ta cũng đã tới lúc phải tạm biệt rồi, ngươi không cần cảm ơn ta, cứ vậy đi... - Hàn Thạc biết tính tình nguy hiểm của tiểu cô nương này, nên muốn vạch rõ ranh giới.
- Nếu ngươi bây giờ bỏ ta lại, không tới ba ngày, ta khẳng định sẽ bị giết chết!
Adelina nhìn Hàn Thạc rất bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Nhưng nếu ngươi dẫn ta tiếp tục đi xa, sau khi thương thế ta lành hẳn sẽ báo đáp ngươi, hơn nữa ta thề sẽ không thương tổn ngươi!
- Rốt cuộc ai truy sát ngươi? - Hàn Thạc trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi.
- Liệp Thần giả, vài tên có thực lực cường đại nhất! - Adelina hơi do dự, nhưng nàng thấy Hàn Thạc có vẻ thận trọng, biết nếu không cho hắn một đáp án, chỉ sợ Hàn Thạc sẽ lập tức buông tay ngay.
- Hử… ngươi không phải là giết sạch mọi Liệp Thần giả ở đầm Thanh Hỏa rồi à? Đào đâu ra nữa chứ? - Hàn Thạc cả kinh.
- Người mới đến đặc biệt vì ta, chúng là thủ lãnh Liệp Thần giả! - Adelina tựa hồ có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì Hàn Thạc lại biết nàng làm những việc gì ở đầm Thanh Hỏa, nhưng vẫn thật thà trả lời.
- Có phải là cấp bậc như Broster không? - Hàn Thạc trầm giọng hỏi.
- Ngươi... Ngươi làm sao biết Broster được? - Adelina kinh hô.
- Ta thiếu chút nữa bị tên đó hại chết, đương nhiên biết tên của hắn. - Hàn Thạc nói.
- Trên người ngươi có tinh tệ chứ? - Adelina không tiếp tục nói về Liệp Thần giả nữa, đột nhiên thay đổi chủ đề.
Hàn Thạc không dễ dàng buông tha nàng như vậy, nhìn chằm chằm Adelina hỏi:
- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.
- Chờ thương thế ta khôi phục sẽ nói cho ngươi, bây giờ ta là một người bệnh bị trọng thương! - Nàng nhìn Hàn Thạc vẻ thương hại, nói rất suy yếu.
Tiện tay lấy ra một bình thuốc, Hàn Thạc lấy ra Hồi Nguyên đan đưa cho Adelina, nói:
- Ăn nó vào, nó có trợ giúp đối với thương thế ngươi đó.
Lắc lắc đầu, Adelina nhẹ giọng nói:
- Không hữu dụng, thân thể ta rất đặc thù, dược tề gì cũng không thể có trợ giúp với ta, này, ngươi có tinh tệ chứ?
Hàn Thạc sửng sốt, tiện tay lấy ra hắc tinh tệ, đại khái mấy chục viên, đưa cho Adelina nói:
- Đã bị thương đến mức này còn cần tinh tệ làm cái gì? Hả... ngươi... ngươi...
Một câu còn chưa nói hết, Hàn Thạc đột nhiên thấy Adelina cầm lấy mấy chục viên hắc tinh tệ lập tức đưa vào miệng, trong những thanh âm "rắc rắc", những viên hắc tinh tệ này đã toàn bộ lọt vào bụng Adelina. Hàn Thạc phát hiện ra sau khi nàng ăn tinh tệ khí sắc có vẻ khá lên một chút.
- Cái đó... còn nữa không? - Adelina lau miệng, một lần nữa cẩn thận hỏi.
- Ặc… có… có! - Vẻ mặt Hàn Thạc rất kinh ngạc, vội vàng lấy từ trong không gian giới chỉ ra một cục hắc tinh tệ vốn rất to đưa cho nàng, đại khái khoảng năm ngàn viên, trong lòng kinh ngạc vạn phần, không ngờ Adelina cần tinh tệ không phải để tiêu xài, mà là ăn nó!
Đại Ma Vương
Quyển 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui