Đại Ma Vương

Đến lúc mờ mờ sáng, hai người Andrey và Hắc Thiên động thủ liên tiếp phá vỡ bảy tầng kết giới rốt cục tìm được thông đạo đi thông xuống đất. Đám Thần Vệ của hai người mang đến lao vào thông đạo ngầm như lũ sói đói, chẳng mấy chốc bắt được mười lăm tên luyện dược sư luyện chế độc dược. Những tang chứng vừa chuyển dời tới đương nhiên cũng bị tịch thu.
Có cả nhân chứng vật chứng, bây giờ thì Stiles có trăm miệng cũng không ăn thua. Hắn tự biết khó thoát chết, không nói một lời nào nữa.
- Hóa ra là các ngươi làm chuyện tốt, phá hỏng tình hữu nghị giữa ta và Bryan tiên sinh, các ngươi tội đáng chết vạn lần! - Groucy lạnh lùng nhìn Stiles, nghiến răng nói.
Chính là vì sự hãm hại của Thần Trạch dược tề khiến cho Hàn Thạc có ấn tượng rất xấu về gia tộc Keysan. Bây giờ Hàn Thạc đã chứng minh được mình lợi hại hơn bất kỳ dược tề sư nào, rốt cuộc không ai dám hoài nghi hiệu quả của Thiên Cơ dược tề nữa. Trong khi mọi người đều muốn tranh đoạt thuốc của Thiên Cơ dược tề, Groucy lại vì Thần Trạch dược tề mà đắc tội với Hàn Thạc, lửa giận trong lòng hắn quả thực không thể áp chế được. Nếu không có hai người Andrey và Hắc Thiên ở đây chỉ sợ bây giờ Groucy đã động thủ giết chết Stiles rồi.
Những người đến đây quan vọng đều là những người trong đại gia tộc, ai nấy đều có một cảm giác ghê sợ. Đến khi họ thấy những thùng thủy tinh đóng băng từ hầm ngầm dưới đất được lấy lên, ai nấy sắc mặt rất khó coi. Thần Trạch dược tề ở ngay dưới mắt họ dám làm loại sự tình nhân thần đều phẫn nộ này. Trong đó bốn đại gia tộc mỗi một nhà đều có một người Thần Vệ trưởng, việc này quả thực rất mất thể diện của ngũ đại gia tộc.
- Stiles, bây giờ thì ngươi còn có gì để nói nữa? - Andrey âm trầm nhìn hắn, quát lạnh.
- Việc đã đến nước này, ta không có chuyện có thể nói nữa! - Stiles biết khó thoát chết. Vươn tay lấy ra chủy thủ hàn quang lấp lánh, run rẩy chuẩn bị tự vẫn đương trường. Nguồn: http://Janet
"Choang!"
Ngón trỏ Andrey bắn ra, một đạo u quang hiện lên, chủy thủ trong tay Stiles bắn ra khỏi tay.
- Trước khi sự tình chưa hoàn toàn biết rõ, ngươi muốn chết cũng không dễ dàng như vậy!
Andrey hừ lạnh một tiếng, quát to:
- Chế trụ hắn, giam vào tử lao!
Hắc Thiên cũng phất phất tay, đám Thần Vệ đội ba lao ra, chẳng những khống chế những tên luyện thuốc độc, mà những người của Thần Trạch dược tề đi tới đây cũng toàn bộ đều bị bắt.
- Bryan, lại nợ ngươi một cái ơn! - Thấy tất cả người trong Thần Trạch dược tề bị khống chế, Andrey vẻ mặt dãn ra, cười nói với Hàn Thạc.
- Đâu có gì. Thần Trạch dược tề đầu tiên ra tay đối phó với ta, ta cũng không hề để bụng, ai biết chúng lại dám làm loại việc khốn nạn như thế này!
Hàn Thạc tâm tình rất vui, Thần Trạch dược tề xong đời rồi, còn hắn lại nhân cơ hội này đưa thanh danh mình bay khắp nơi. Từ nay về sau trong Ám Ảnh thành, những đại gia tộc tự nhiên sẽ phân biệt rõ tình thế, biết cửa hàng thuốc nào là tốt nhất.
- Các vị. Sự tình cũng đã rõ ràng, tất cả mọi người mời trở về đi.
Andrey mỉm cười nói với mọi người một tiếng, rồi thấp giọng nói:
- Ngươi chờ một chút. Lát nữa ta sẽ nói chuyện với ngươi.
Hàn Thạc cũng không hiểu lão sẽ nói gì, khẽ gật đầu vẻ nghi hoặc, rồi lần khần ở lại.
Nghe lệnh của Andrey, những người trong các đại gia tộc ở Ám Ảnh thành, đều thay nhau mỉm cười nhìn hắn cáo từ. Những người này xem ra rất tôn sùng về cấp bậc luyện thuốc của Hàn Thạc, trước khi đi ai nấy cũng muốn xây dựng quan hệ tốt với hắn, đến khi Hàn Thạc hứa là khi làm mẻ thuốc mới sẽ bán cho họ, họ mới vừa lòng ra về.
- Cái này... Bryan, việc này chúng ta hiểu lầm. Thật sự là rất xin lỗi! Đại nhân không chấp nhặt kẻ tiểu nhân. Việc này... - Groucy vẻ mặt xấu hổ đi tới bên cạnh Hàn Thạc, xoa xoa tay cười nói.
- Mặc dù ta không phải là một người thích ghi nhớ thù hận. Nhưng lúc trước xảy ra việc như vậy quả là không dễ chịu gì, bây giờ tâm tình vẫn chưa tốt. Xin lỗi, ta tạm thời không có hứng thú làm ăn với gia tộc ngươi! - Hàn Thạc nhún vai, nheo mắt ngạo mạn, chẳng khách khí một chút nào.
Groucy cũng biết những việc thế này phải từ từ mới được, ban ngày hắn đắc tội với Hàn Thạc, bây giờ thì Hàn Thạc khẳng định vẫn còn tức giận chưa tiêu, xem ra không thể khẩn cấp trong nhất thời được. Nghĩ như vậy, Groucy chỉ có nước giữ khuôn mặt tươi cười, nói ngọt nhạt một chút rồi dẫn người rời đi.
Hai người Diana và Deville ở lại cuối cùng, đợi cho mấy người kia lần lượt ly khai, Diana mới nhìn Hàn Thạc muốn nói lại thôi. Lần khần một chút, Diana rốt cục không nói gì để vãn hồi quan hệ giữa hai người, nàng nhìn hắn hít một hơi, rồi cùng Deville đi khỏi.
Hàn Thạc hiểu Diana còn hoài nghi hắn đã động thủ giết chết hai người bọn Cage, trong lòng chỉ biết than nhẹ, không nói thêm gì nữa. Nhưng Deville từng vô cùng cao ngạo với hắn, trước khi đi lại nhìn về phía hắn mỉm cười khẽ gật đầu, tựa hồ muốn tỏ ý thân mật với hắn, thật làm cho Hàn Thạc có chút kinh ngạc.
- Hắc Thiên, giải toàn bộ những người này về tử lao đội ba trước đi. Ta và Bryan nói mấy câu rồi về. - Andrey nói với Hắc Thiên.
Hắc Thiên khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh Hàn Thạc vỗ vỗ vai hắn, nói nhỏ:
- Tiểu tử ngươi rất thú vị!
Nói xong, Hắc Thiên dẫn Thần Vệ giải đám người của Thần Trạch dược tề rời khỏi chỗ này.
Hắc Thiên mặc dù coi như là người của gia tộc Sainter, nhưng không phải là đệ tử gia tộc Sainter, cũng không có quan hệ huyết thống với Wallace và Andrey, hắn là cường giả mà Wallace bằng vào thực lực và thủ đoạn của mình chiêu mộ được. Ở Ám Ảnh thành Hắc Thiên coi như là một phương hào hùng, nhưng nói trắng ra cũng chỉ là Thần Vệ cao cấp của gia tộc Sainter, mặc dù hắn chỉ báo cáo cho Wallace, nhưng vẫn phải để ý đến sự phân phó của Andrey.
Chẳng mấy chốc, Hắc Thiên dẫn một đám Thần Vệ giải những người Thần Trạch dược tề rầm rầm rộ rộ ly khai. Những Thần Vệ vốn theo Andrey từ gia tộc Sainter đi tới đây cũng chia ra một bộ phận ra về, còn lại ba mươi mấy người đóng ở các nơi, âm thầm bảo vệ cho Andrey.
- Andrey đại nhân, lưu ta lại có việc gì thế? - Trong lòng Hàn Thạc hơi nghi hoặc, dò hỏi.
- Ngươi hai lần cứu Carmelita, lần này lại giúp chúng ta tìm được tội chứng của Thần Trạch dược tề, ta vẫn chưa tìm được cơ hội tạ ơn ngươi, lần này cuối cùng đã có một cơ hội rồi! - Andrey mỉm cười, nói vẻ ôn hòa.
Hàn Thạc sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu, cười nói:
- Andrey đại nhân sao lại nói những lời như vậy, ta có thể phát triển Thiên Cơ dược tề ở Ám Ảnh thành nhanh như vậy, còn không phải nhờ vào sự hỗ trợ nhiệt tình của Andrey đại nhân và Carmelita tiểu thư hay sao. Có một số việc cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ nhớ, đại nhân không nên nói cảm ơn như vậy!
- Phải nói chứ!
Andrey cười nói, suy nghĩ một chút rồi tiếp lời:
- Việc này qua đi, Thần Trạch dược tề đã hoàn toàn tiêu đời rồi, dựa theo quy củ, nhà cửa và sản nghiệp này của Thần Trạch dược tề đều sẽ bị tịch thu. Cơ nghiệp Thần Trạch dược tề ở Ám Ảnh thành xem như bị hủy, nhưng những tòa nhà và khí tài luyện dược này cũng rất có giá trị, cả trăm tòa nhà cùng với hàng ngàn khí tài luyện dược, còn có vô số sách vở luyện thuốc, những thứ này là một tài nguyên khổng lồ đối với một cửa hàng thuốc đó!
Trong lòng Hàn Thạc cuộn lên. Khó có thể ức chế kích động trong lòng, kinh hô:
- Ý của Andrey đại nhân là...
Khẽ gật đầu, Andrey nói:
- Gia tộc Sainter không biết luyện dược, những tài nguyên này có thu về cũng không có công dụng gì, sớm muộn gì cũng sẽ bán đấu giá cho những nhà thuốc khác. Cuối cùng cũng tiện nghi cho người khác, chi bằng tiện nghi cho ngươi còn hơn. Huống chi danh khí Thiên Cơ dược tề của ngươi rất cao. Chỉ cần nhận thêm tài nguyên của nguyên Thần Trạch dược tề, ta nghĩ Thiên Cơ dược tề tương lai sẽ trở thành cửa hàng thuốc lớn nhất Ám Ảnh thành là một việc rất hợp logic. Ngươi cảm thấy thế nào?
Hàn Thạc rốt cục gặp được cảnh "đại thụ bị đốn hạ thì đường quang", Thần Trạch dược tề mặc dù hoàn toàn tiêu rồi, nhưng Thần Trạch dược tề lại chiếm tài nguyên khổng lồ ở Ám Ảnh thành. Chẳng những là Ám Ảnh thành, mà rất nhiều pháo đài và thành trấn trực thuộc Ám Ảnh thành đều có Thần Trạch dược tề, một khi Hàn Thạc chuyển tên nó trở thành Thiên Cơ dược tề, trong một đêm Thiên Cơ dược tề của hắn có thể trở thành nhà thuốc to nhất Ám Ảnh thành.
Thiên Cơ dược tề lấy được tất cả tài nguyên của Thần Trạch dược tề, điều này có nghĩa là gì, căn bản là rắn ăn voi!
Nếu dựa theo phương thức bình thường, nếu Hàn Thạc muốn phát triển Thiên Cơ dược tề đạt tới bước của Thần Trạch dược tề ở Ám Ảnh thành, phỏng chừng phải mất mười năm, thậm chí cả trăm năm. Nhưng có sự trợ giúp của Andrey, thời gian này ít nhất đã giảm đi mười đến trăm lần, Hàn Thạc há có thể không hưng phấn?
- Việc này... việc này... quá quý trọng... - Hàn Thạc xoa xoa tay, không biết nói cái gì cho tốt.
- Ai bảo ngươi đứng trước những tên gia hỏa này chứng minh là ngươi lợi hại hơn tất cả luyện dược sư! Ngươi chờ xem, sau khi những tên gia hỏa trở về lập tức sẽ đem sự tình tối nay truyền bá cả Ám Ảnh thành, đây là một tuyên truyền tốt nhất. Thanh danh của Thần Trạch dược tề hoàn toàn tiêu rồi, cũng chỉ có ngươi tiếp nhận Thần Trạch dược tề thì tài nguyên này mới có thể phát triển mạnh nhất! - Andrey cười nói.
- Andrey đại nhân đã nói như vậy, ta cũng không khách sáo, cám ơn! - Hàn Thạc không khách sáo gì, khom người vái một lễ.
- Ta trở về nói với đại ca một tiếng, khi sắp xếp mọi việc xong xuôi sẽ thông báo cho ngươi một tiếng. Ngươi chuẩn bị một khoản tinh tệ, chúng ta sẽ phải thu một chút tinh tệ, miễn cho nội bộ gia tộc chúng ta có người bàn tán.
Andrey suy nghĩ một chút, nói tiếp:
- Không cần quá nhiều, mấy vạn hắc tinh tệ đưa trước cũng được, sau này từ từ nói sau!
Mấy tòa nhà của Thần Trạch dược tề, ít nhất trị giá một trăm vạn hắc tinh tệ, hơn nữa những tư liệu làm thuốc và chi nhánh rải rác các nơi ở ngoài Ám Ảnh thành, tổng giá trị sẽ không thấp hơn năm trăm vạn hắc tinh tệ! Nhưng theo ý của Andrey thì nhất định sẽ không bắt Hàn Thạc phải bỏ ra quá nhiều tiền, việc này quả thực quà từ trên trời rơi xuống mà!
- Hiểu rồi! - Hàn Thạc cười hỉ hả gật đầu.
- Còn nữa, hôm nay ngươi đắc tội với hơn phân nửa dược tề sư ở Ám Ảnh thành, luyện dược sư của Thần Trạch gia tộc sẽ càng hận ngươi tới xương tủy. Những luyện dược sư không liên quan tới việc này, mặc dù cũng sẽ được phóng thích, nhưng phỏng chừng cũng sẽ không làm việc cho ngươi, còn cơ nghiệp to lớn của Thần Trạch dược tề, ngươi chỉ bằng một người thì căn bản không làm gì được, ngươi cần phải có rất nhiều nhân tài, điểm này ngươi phải tự mình giải quyết! - Andrey nhắc nhở.
Nghe hắn nói thế, Hàn Thạc lập tức cười khổ không thôi, bắt đầu đau đầu.
Chuyện hôm nay chắc chắn truyền khắp cả Ám Ảnh thành, đại bộ phận những người trong Thần Trạch dược tề cũng không tham dự vào việc luyện chế độc dược, những người này tất nhiên sẽ không bị gia tộc Sainter trừng phạt. Song đối với rất nhiều người trong số họ, Hàn Thạc chính là địch nhân của Thần Trạch dược tề, để những người này tương lai làm việc cho hắn thì quả là một nan đề lớn.
Cơ nghiệp Thần Trạch dược tề rất lớn, có rất nhiều dược tề sư và các loại nhân tài, nếu Hàn Thạc không thể thu được những người này, cho dù thu được tất cả tài nguyên của Thần Trạch dược tề, hắn chỉ bằng một mình chỉ huy đơn độc cũng đừng mơ phát triển được Thần Trạch dược tề.
Đau đầu quá... Hàn Thạc đã không còn ngập trong vui sướng nữa, bắt đầu vắt hết óc nghĩ biện pháp.
Vỗ vỗ vai Hàn Thạc, Andrey cười nói:
- Phương diện này chỉ có tự mình nghĩ biện pháp thôi, ta cũng không giúp được ngươi đâu, ai bảo ngươi hôm nay phản ứng quá nhanh, nhất thời đắc tội với tất cả luyện dược sư. Tiểu tử này cái gì cũng tốt, có mỗi một việc là không biết nhịn nhục thôi!
- Ta nào biết ngươi sẽ giao cơ nghiệp của Thần Trạch dược tề cho ta chứ, biết sớm như vậy ta nhất định sẽ nhẫn nhịn! - Hàn Thạc cười khổ thở dài.
- Được rồi, ta đi trước đây, đối với việc luyện dược sư ta thật sự không giúp được gì cho ngươi. Dù sao chúng ta không có cách nào khác cưỡng cầu họ làm việc này, ngươi bỏ công ra một chút là được, nhiều lắm là làm từ từ, tự mình bồi dưỡng luyện dược sư, bằng vào thủ đoạn của ngươi còn sợ không ai nguyện ý tới học tập sao!? - Andrey cười ha ha, rồi dẫn một đám Thần Vệ rời đi.
Ta cố mà hiểu được luyện dược thuật mới được. Trong lòng Hàn Thạc rên rỉ, bắt đầu cảm thấy sầu não về đại cơ nghiệp.
- Bây giờ thì ngươi phát đạt rồi! - Khi không còn người ngoài, Adelina nãy giờ im thin thít không nói gì, khi tất cả mọi người ly khai, nàng lập tức cười khanh khách chúc mừng Hàn Thạc.
- Phát đạt thì phát đạt, nhưng cũng phải làm cho tốt mới có thể chính thức phát đạt được. Bằng không, có tài nguyên khổng lồ mà không ai làm việc thì có phát đạt cũng như không! - Hàn Thạc cười tươi roi rói, hắc hắc nói, trong lòng hắn rất hưng phấn. Cứ lời theo kiểu rắn nuốt voi này làm sao mà không vui cho được.
- Ngươi rất đáng tự hào, quả là ta nhìn không ra!
Adelina vẻ mặt khinh khỉnh, cười khanh khách nói vẻ hưng phấn:
- Bây giờ thì ngươi có nhiều tiền rồi, sau này có phải ta không cần lo lắng việc không đủ tinh tệ để ăn không?
Trầm mặt xuống, Hàn Thạc vội nói:
- Vẫn phải khống chế, ngươi ăn tinh tệ bao nhiêu cũng không đủ mà! Nhưng ta có thể cam đoan, sẽ cho ngươi ăn nhiều hơn bây giờ, điều kiện tiên quyết là ta phải có đủ tinh tệ mới được!
- Hì hì. Ta tin ngươi. Xem ra ta đã theo đúng người rồi! - Adelina cao hứng nói.
Sắc trời hoàn toàn sáng, hai người Hàn Thạc và Adelina vừa nói vừa đi, chẳng mấy chốc về tới Thiên Cơ dược tề.
Vừa vào nhà, vì hắn rất vui, lại nhìn thấy Thiên Cơ dược tề chỉ có ba tầng, Hàn Thạc nhìn tới nhìn lui thấy nó quá nhỏ, vừa nghĩ tới sắp có tài nguyên khổng lồ hắn lại cảm thấy hưng phấn.
Năm ngày sau, cả Ám Ảnh thành đều nói về việc xảy ra vào buổi tối nọ, thanh danh của Hàn Thạc không có gì bất ngờ đã vượt qua tất cả dược tề sư, trở thành dược tề sư đệ nhất Ám Ảnh thành, có rất nhiều người biết sự tích về hắn.
Thần Trạch dược tề tạm thời bị niêm phong, tất cả luyện dược sư đều bị nhất nhất thẩm tra. Andrey bắt một vài người, thả một vài người, rất nhiều người luyện dược sư đến Ám Ảnh thành để tham gia hội nghị bị Hàn Thạc làm nhục một phen, đều thi nhau ly khai khỏi Ám Ảnh thành.
Còn lúc này, Hàn Thạc bắt đầu lo chiêu mộ luyện dược sư. Dưới sự trợ giúp của Anita, những quyển trục chiêu mộ được dán khắp những khu vực dễ thấy nhất của Ám Ảnh thành, được mọi người chú ý. Song vì Hàn Thạc cơ hồ thoáng cái đã đắc tội với tất cả những luyện dược sư của Ám Ảnh thành, những quyển trục chiêu mộ này đã treo được vài ngày nhưng không có lấy một người tiến đến, luyện dược sư của Thần Trạch dược tề tự nhiên càng ghét Hàn Thạc hơn, ai nấy đều truyền lưu việc hắn tự cao tự đại, trong mắt không có ai, làm việc chiêu mộ của Hàn Thạc gần như không có ai tham dự.
Cũng có vài người có hứng thú với luyện dược thuật, đi tới Thiên Cơ dược tề hy vọng bái Hàn Thạc làm thầy, nhưng Hàn Thạc chẳng hiểu gì về luyện dược thuật cả, khẳng định không dạy được ai, nói không chừng còn có thể lộ bí mật, do đó ai cũng bị hắn cự tuyệt.
Thời gian qua thêm vài ngày, vẫn không có lấy một luyện dược sư có nghề nào tiến đến, Hàn Thạc bắt đầu đau đầu.
- Đừng khẩn cấp, đợi lát nữa đi, luôn luôn có người nguyện ý tới. - Adelina cũng rất chú ý tới việc này, cũng chỉ vì nàng có thể được ăn nhiều tinh tệ hơn, mấy hôm rồi cũng bận rộn đi theo Anita dán quyển trục chiêu mộ khắp nơi, thấy Hàn Thạc lo nghĩ bèn khuyên nhủ.
- Chỉ trách ta mau miệng, bằng không cũng không đắc tội với nhiều dược tề sư như vậy, thật là xui xẻo!
Hàn Thạc vô cùng đau đầu, có loại cảm giác gặp phải núi vàng nhưng lại không mang theo không gian giới chỉ. Mắt thấy Andrey sắp xử lý sự tình về Thần Trạch dược tề xong, tài nguyên khổng lồ của Thần Trạch dược tề đã sắp lọt vào tay hắn, thế mà trong tay lại không có ai, nên lại càng cảm giác rất oan uổng.
Ackerly cũng chú ý tới sự tình của Hàn Thạc, đáng tiếc hắn chẳng giúp gì được về những việc thế này, chỉ biết đưa ra ý kiến ép buộc thử một vài dược tề sư, bị Hàn Thạc mắng vài câu, thật thà an phận ngay rồi mặc kệ Hàn Thạc muốn làm gì thì làm.
- Như vậy không phải biện pháp đâu! - Hàn Thạc một lần nữa thở dài.
Hàn Thạc chỉ biết luyện chế thuốc men, nhưng một mình hắn thì năng lực có hạn, thêm nữa toàn bộ thuốc men đều là vật rất quý, không bao nhiêu người có thể mua được, do đó thuốc bình thường của Thần Trạch dược tề trước kia mới là mấu chốt kiếm tiền. Hắn sớm đã biết tới điểm này, bởi vậy không thể không có những luyện dược sư rành nghề được.
- Khục khục... - Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm, sau đó Cổ Lệ tính tình cổ quái chầm chậm bước vào.
Vốn trong lòng Hàn Thạc đang rất vui vẻ, vừa thấy người đến là Cổ Lệ, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh mặt nói:
- Ngươi tới làm gì?
Hàn Thạc gần đây tâm tình không tốt lắm, không có hứng thú đấu khẩu với Cổ Lệ, đứng lên chuẩn bị đuổi mụ đi.
- Ngươi không phải chiêu mộ luyện dược sư à? - Cổ Lệ chỉ chỉ vào bản chiêu mộ trước cửa, hỏi vẻ nghi hoặc.
- Đúng vậy, nhưng mắc gì tới ngươi? - Hàn Thạc hầm hừ nói.
- Ngươi xem ta có được không? - Cổ Lệ hỏi rất cẩn thận.
Hàn Thạc sửng sốt, hơi mù mờ, hỏi thử:
- Ngươi nói là ngươi muốn làm cho Thiên Cơ dược tề chúng ta?
- Đúng vậy, sự tình lần trước ta đã nghe nói rồi, ngươi quả nhiên là một luyện dược sư lợi hại, cho ta xin lỗi về sự lỗ mãng lúc trước, ta cũng cám ơn ân cứu mạng của ngươi! Ta tới đây là hy vọng có thể học tập của ngươi một vài luyện dược thuật, hy vọng ngươi thành toàn cho! - Cổ Lệ khom người vái một lễ, nghiêm trang nói.
- Việc này, cơ nghiệp của ngươi không phải là ở Ảo Ảnh thành sao? Nghe nói ngươi còn có rất nhiều đồ đệ, ngươi nguyện ý ở lại Ám Ảnh thành à? - Trong lòng Hàn Thạc chợt nhảy lên, dò hỏi vẻ không chắc chắn lắm.
- Chỉ cần có thể học được nhiều tri thức luyện dược, ta nguyện ý nỗ lực trả giá đắt! Về phần những đồ đệ đó, nếu ngươi không chê, họ cùng gia nhập Thiên Cơ dược tề có được không? - Cổ Lệ hỏi.
- Được, sao lại không được! Được quá đi chứ! - Hàn Thạc đang buồn không tìm thấy người, nghe vậy quá mừng, khẩn cấp nói. Mặc dù có chút đau đầu là làm sao mà dạy được luyện dược thuật cho Cổ Lệ, nhưng lúc này thì hắn cũng không quản nữa, miệng hứa hẹn liên tục.
Đại Ma Vương
Quyển 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui