Mười bảy thanh phi kiếm bay đến trước người Rosie đột nhiên dừng lại, mũi kiếm lạnh lẽo chĩa thẳng vào nàng ta. Khí lạnh thấu xương bức nhân, thân thể Rosie cứng lạnh như băng, trong lòng thấp tha thấp thỏm.
Tay cầm Lục Ma Phong, Hàn Thạc vẻ mặt lạnh lùng đi về phía Rosie, bước chân từ tốn, đôi mắt chằm chằm nhìn nàng ta lạnh nhạt hỏi:
- Ta nên tin ngươi như thế nào?
Đội năm Thần Vệ đang thiếu người, cao thủ cấp Thượng vị thần lại càng hiếm có, loại cường giả cấp bậc giống Rosie này là đối tượng mà bất kỳ thế lực nào cũng sẽ hết sức lôi kéo. Hiện nay cao thủ Thượng vị thần của Hàn gia chỉ có một mình hắn, vừa đúng lúc đang thiếu người, nếu như Rosie thực sự đầu hàng, thực lực Hàn gia tất nhiên sẽ tăng cao cực kỳ.
Giữa hắn và nàng ta thực sự có thù oán, nhưng nghĩ kỹ lại Rosie cũng không thật sự làm hại tới hắn và người thân. Ngược lại là trong lúc hai người đánh nhau Hàn Thạc liên tục chiếm ưu thế.
Đối diện với khí thế sắc bén lạnh lẽo của mười bảy thanh phi kiếm, dưới cái nhìn chòng chọc hùng hổ dọa người của Hàn Thạc, sắc mặt của Rosie khá lo lắng, hấp tấp cất giọng trong trẻo lành lạnh:
- Giữa chúng ta cũng không có thù sâu oán nặng gì không thể giải quyết được, chỉ vì một chuyện nhỏ ở vị diện cấp thấp, không cần thiết phải ồn ào đến mức không chết không thôi!
- Ta làm thế nào tin tưởng ngươi đồng ý làm nô bộc, thật lòng thật dạ làm việc cho ta? - Hàn Thạc cầm Lục Ma Phong cùng chĩa vào Rosie đang đối diện với mười bảy thanh phi kiếm, lạnh nhạt nói một câu nói rất không hợp tác, lập tức có ý đại khai sát giới.
Rosie lập tức biết mình căn bản không có lựa chọn, nếu như không thể cho Hàn Thạc một câu trả lời thuyết phục, nàng ta hôm nay khó tránh khỏi cái chết! Trong lòng nàng ta nhanh chóng nghĩ cách, do dự một chút rồi nói:
- Ta nguyện lấy tên của Hắc Ám chủ thần ra thề!
- Ta không tin lời thề!
Hàn Thạc lạnh lùng quát, rồi nói:
- Cho một đề nghị có tính thực tiễn chút đi!
Gương mặt loài người diễm lệ của Rosie đau khổ, ủ rũ nói:
- Ngươi bảo nên làm sao bây giờ?
- Buông lỏng thần hồn ra, chúng ta ký kết khế ước chủ nô! - Hàn Thạc trầm lặng một lúc rồi đột nhiên quát.
Sắc mặt Rosie kinh hãi, khế ước chủ nô nhất thiết phải có một bên thả lỏng toàn bộ thần hồn, mặc cho đối phương xâu xé mới có thể ký kết thành công. Khế ước vừa thành lập, thân phận chủ nô liền được xác nhận, chỉ cần trong lòng chủ nhân niệm một cái, hoàn toàn có thể dùng khế ước chủ nô lấy đi tính mạng của nô bộc. Khế ước này một khi đã hoàn thành Rosie quả thật không gian trá được gì nữa.
- Hoặc là chết, hoặc là buông lỏng toàn bộ thần hồn ra, mặc cho ta tiến thẳng vào, ký kết khế ước chủ nô với ta! - Hàn Thạc thấy Rosie do dự, biết nàng ta cũng không thành tâm thành ý đầu hàng. Trong lòng sát khí lại nổi lên, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn. Ánh sáng của Lục Ma Phong trong tay và phi kiếm lấp lánh, dần dần bức lại gần Rosie.
Cùng với việc phi kiếm và Lục Ma Phong bức lại gần từng tấc một, sự kinh hãi trên mặt của Rosie càng ngày càng trầm trọng, nàng ta đột nhiên cảm nhận được không gian xung quanh hơn bao giờ hết giống như bị đông lại. Mười bảy thanh phi kiếm đó phóng ra sức mạnh tuyệt diệu, đang chặt đứt từng chút một hy vọng chạy trốn của Rosie.
Bình thường Thượng vị thần chắc hẳn đều chuẩn bị cho mình một vài thủ đoạn chạy trốn. Đương nhiên một khi loại thủ đoạn này phát huy nhất định sẽ có chút tổn thương đối với bản thân người phóng thích ra, hoặc là bị thương, hoặc là hao phí một kiện thần khí cực tốt. Hàn Thạc tin tưởng Rosie chắc hẳn cũng sẽ có loại thủ đoạn này.
Rosie thà rằng giả bộ đầu hàng cũng không muốn thi triển thủ đoạn đó, rõ ràng một khi phóng thích ra nhất định tổn thương rất lớn đối với nàng ta! Hàn Thạc từng bước tiến lại gần, ngấm ngầm thôi thúc sức mạnh của mười bảy thanh phi kiếm thi triển ra trói buộc, làm không gian giữa mười bảy thanh phi kiếm tràn ngập sức mạnh hỗn loạn, chính là để cho Rosie không có cơ hội chạy trốn.
Cảm nhận được chấn động kỳ lạ của không gian xung quanh, Rosie đột nhiên có cảm giác tự chui đầu vào rọ. Nàng ta vốn dĩ muốn giả bộ đầu hàng, sau đó tìm cơ hội khác tiêu diệt Hàn Thạc, không ngờ tới hắn thâm độc như vậy, lại nhân cơ hội cắt đứt từng chút một hy vọng chạy trốn của nàng ta, tạo thành tình cảnh vô kế khả thi như hiện tại.
- Rosie, ngươi không cần uổng công suy tính, bất luận ngươi có thủ đoạn ẩn giấu gì, bây giờ cũng vô dụng rồi!
Giọng Hàn Thạc âm u lạnh lẽo, dửng dưng nói:
- Lúc ngươi hao phí tâm tư kéo dài thời gian với ta, đường lui của ngươi đã bị ta chặt đứt từng chút một, bây giờ ngươi thật sự chỉ có hai con đường! Hoặc là bị ta chém giết, thần hồn mất đi, hoặc là thả lỏng toàn bộ thần hồn ra, mặc cho ta chủ đạo, chúng ta ký kết khế ước chủ nô.
Rosie có thứ cảm giác khóc không ra nước mắt, nghe lời nói bình thản của Hàn Thạc, cảm nhận được sát ý trên người hắn, nàng ta lúc này thoáng chốc hoảng loạn thật sự.
Nàng ta không muốn bị người khác ép buộc, một khi ký kết khế ước chủ nô, Rosie sẽ vĩnh viễn không có tự do, thành công cụ trong tay Hàn Thạc. Chỉ là nếu hôm nay không tham sống sợ chết, nàng ta biết chỉ có một con đường chết, lựa chọn gian nan xảy ra trước mắt, khiến Rosie tiến thoái lưỡng nan. Lặng lẽ chăm chú nhìn Rosie, Hàn Thạc sử dụng mười bảy thanh phi kiếm phong tỏa triệt để đường chạy trốn của nàng ta, Lục Ma Phong trong tay đâm từng chút một về hướng nàng ta, quát lớn:
- Thật muốn tìm chết?
Tiếng quát to này chói tai vô cùng, ma công Nhiếp hồn ma âm được Hàn Thạc sử dụng ma âm có sức mạnh mê hoặc lòng người rất kỳ diệu, thoáng chốc xâm nhập vào trong lòng và thần hồn của Rosie.
Đổi lại là lúc khác, Nhiếp hồn ma âm có thể không có cách nào tác dụng đến Rosie, nhưng nàng ta đang tâm trí thất thủ, đối với tình trạng tâm tư hoảng loạn kiểu này Nhiếp hồn ma âm lập tức phát huy tác dụng.
Rosie vẫn còn đang khó xử do dự không quyết định, bỗng chốc bị năng lực mê hoặc của Nhiếp hồn ma âm ảnh hưởng đến, lập tức hoảng loạn rít lên:
- Ta đầu hàng!
Tiếng nói vừa dứt, dưới ảnh hưởng của Nhiếp hồn ma âm Rosie đã giải phóng thần hồn, hoàn toàn mất đi khả năng nắm bắt ý chí của bản thân, không có một chút ngăn cản, mặc cho thần thức Hàn Thạc thần tốc tiến vào trong thần hồn của nàng ta, ký kết khế ước chủ nô không công bằng nhất với nàng ta.
Ánh sáng hắc ám lấp lánh chợt lóe lên trong đôi mắt của Rosie rồi biến mất, mắt của Hàn Thạc và nàng ta đối diện nhau, một lát sau, khế ước chủ nô đã ký kết xong, hình thành một đạo ấn ký bên trong thần hồn của nàng ta. Đường ấn ký đó và thần thức của Hàn Thạc tương ứng lẫn nhau, chỉ cần tâm thần hắn động một cái thì có thể quyết định sinh tử của Rosie.
- Ta, ta…
Khế ước chủ nô đã hoàn thành, Rosie lập tức ý thức được có gì đó không ổn thỏa, khuôn mặt nàng ta đầy hoảng sợ nhìn Hàn Thạc, hét lớn:
- Ngươi, ngươi vừa rồi đã làm gì với ta?
Nhún nhún vai, trên mặt Hàn Thạc đầy nét cười nói:
- Ký kết khế ước chủ nô với ngươi.
Mười bảy thanh phi kiếm cũng ào ào quay về trong tay hắn, tỏ vẻ mình đã xóa bỏ thái độ thù địch đối với nàng ta.
"Á!"
Rosie gào lên đau khổ. Từng cái móng vuốt sắc nhọn như lưỡi đao điên cuồng huơ loạn, dường như trong nhất thời có phần không thể chấp nhận sự thực này.
Hàn Thạc chăm chú nhìn Rosie đang thất thế, móng vuốt sắc nhọn điên cuồng khua lên chặt đứt những cây cổ thụ trên núi. Cả khu vực này cát đá mù mịt, nàng ta thân nhện mặt người to lớn nhô lên hạ xuống. Chỗ này thiếu chút nữa đã bị san thành bình địa.
Hàn Thạc từ đầu đến cuối mỉm cười nhìn Rosie, khế ước chủ nô một khi đã thành, nàng ta không có năng lực xoay chuyển trời đất. Từ hôm nay trở đi là nô bộc trung thành của Hàn gia, trong tay bỗng chốc thêm một nô bộc Thượng vị thần, hắn không vui mừng mới lạ đó.
Rosie điên cuồng một trận xong rồi, dần dần hồi phục lại. Dưới sự mỉm cười nhìn chăm chú của Hàn Thạc, thân hình nàng ta từ từ co rút lại, từng cái móng vuốt sắc nhọn thu vào bên trong cơ thể, thân thể từ từ xảy ra biến hóa. Thân nhện chậm rãi thu nhỏ lại, một thân hình phụ nữ loài người mềm mại cao lớn chầm chậm hình thành.
Chỉ mấy mươi giây, khuôn mặt của nữ thần nhện Rosie không có biến đổi, nhưng thân hình lại biến thành hình dáng của một phụ nữ trẻ tuổi có đôi chân dài thon đẹp. Thân nhện rút đi, thêm vào một thân người mới cho khuôn mặt diễm lệ kia. Nữ thần nhện Rosie bỗng chốc trở nên xinh đẹp rung động lòng người, toàn thân còn có một luồng khí chất yêu mị tà dị, vô cùng hấp dẫn người khác.
Bộ y phục màu đen sẫm ôm sát toàn thân, có hoa văn thần bí làm nổi bật đôi chân xinh đẹp thon dài. Rosie thân thể mềm mại, đường cong hoàn mỹ, hấp dẫn người khác nhất là mái tóc bạch kim dài, sáng bóng như tơ lụa, nhìn thế nào cũng giống tơ nhện.
Rosie xinh đẹp ngạo nghễ, đứng thẳng tắp như vậy trước mặt Hàn Thạc, hắn làm thế nào cũng không thể liên tưởng nàng ta với hình dáng con nhện mặt người vừa nãy.
- Ngươi, ngươi vừa nãy làm gì ta? - Đôi mắt Rosie vẫn u ám lạnh lẽo như vậy, rất oán hận trừng mắt nhìn Hàn Thạc.
- Chậc… chỉ là ký kết khế ước chủ nô mà thôi!
Nhìn thấy hình dáng Rosie thay đổi lớn, Hàn Thạc thất kinh một trận, lắc lắc đầu nói:
- Sau khi biến thành người, xém chút nhận không ra!
- Ý ta là nói trước khi ký kết khế ước chủ nô.
Rosie nhìn Hàn Thạc không cam tâm, giọng nói trong trẻo lạnh lùng:
- Ngươi nhất định đã làm gì đó với ta! Nếu không ta sẽ không ký kết khế ước chủ nô với ngươi dễ dàng như vậy, sau khi ký kết khế ước chủ nô với ngươi xong, ta đột nhiên sinh ra một thứ cảm giác không ổn cực kỳ mãnh liệt!
Thượng vị thần dù sao cũng là Thượng vị thần, mặc dù trong tình trạng không giữ được tâm trạng vẫn duy trì được tinh thần cảnh giác đáng sợ. Nhiếp hồn ma âm nếu không phải nhờ tình huống đó, nhất định không thể nảy sinh hiệu quả với Rosie. Nàng ta tỉnh lại cũng lập tức nhận thấy không ổn, nhìn dáng vẻ là nhận ra được Hàn Thạc đã động tay động chân không sạch sẽ. :
- Sau này phải nhớ kêu chủ nhân!
Lạnh lùng quát một tiếng, Hàn Thạc nói:
- Khế ước chủ nô đã hoàn thành, từ hôm nay trở đi ngươi chính là nô bộc của ta, xưng hô quy củ một chút cho ta!
Khế ước chủ nô không những có thể cho chủ nhân nắm giữ sinh mệnh của nô bộc, mà còn có thể hình thành một mối liên hệ kỳ diệu giữa hai người. Rosie tức giận bất bình nhìn Hàn Thạc. Hắn cũng không hề khách khí lạnh lùng nhìn đối lại nàng ta. Rosie giống như sắp bại trận tới nơi, tuy không cam lòng cuối cùng vẫn khẽ kêu một tiếng:
- Chủ nhân.
- Ừ!
Hàn Thạc gật gật đầu nói:
- Thân là nô bộc không được có bất kỳ chất vấn nào đối với chủ nhân, đi thôi, cùng ta rời khỏi Ác Ma phong. Từ hôm nay trở đi, Rosie nhà ngươi không còn là nữ thần nhện nữa, mà là nô bộc trung thành của Hàn gia, ngươi sớm quên thân phận ban đầu của ngươi đi cho ta!
Đôi mắt âm u lạnh lẽo sáng ngời nhìn Hàn Thạc chăm chú, đôi môi đầy đặn gợi ảm của Rosie khe khẽ nhếch lên, xem chừng vẫn rất không cam chịu thân phận của bản thân, theo bản năng cũng có chút kháng cự đối với danh xưng nô bộc hèn mọn này.
Bao năm tháng dài dằng dặc nàng ta luôn ở tuốt trên cao, cho dù đối diện với mấy Thượng vị thần lợi hại hơn Hàn Thạc cũng chưa từng chịu qua loại đối xử áp bức và lăng nhục này. Đột nhiên từ thần đàn tuốt trên cao bị đánh xuống phàm trần, còn biến thành nô bộc của một tên tiểu thần ở vị diện cấp thấp đã từng thấy chướng mắt. Loại cảm giác này nghĩ lại cũng cảm thấy vô cùng uất nghẹn.
Nhất là Rosie còn vô cùng cao ngạo, lại càng khó chấp nhận thân phận mới này, một cách bản năng bắt đầu bài xích thân phận nô bộc.
Hàn Thạc thu vào trong đáy mắt biểu cảm thay đổi trên mặt Rosie, biết rằng muốn làm cho Thượng vị thần này thật tâm thần phục trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể, may mà khế ước chủ nô đã thành, hắn có thời gian cho nên cũng không đặc biệt để ý.
- Đúng rồi, ta rất tò mò về kỹ năng chạy trốn của người, nếu như ta không dùng vùng không gian đó giam cầm, ngươi sẽ làm như thế nào? - Khi bước vào cứ điểm Berglas, Hàn Thạc quay đầu lại nhìn Rosie đang theo sát phía sau, dửng dưng hỏi.
Rosie bỗng nhiên khẽ uốn éo vặn vẹo, con mắt né tránh sự chú ý của Hàn Thạc, không nhìn tới hắn, thấp giọng nói:
- Ta có thể không nói được không?
- Không thể! - Hàn Thạc quát.
Tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thạc, Rosie nói:
- Ta có thể sử dụng mái tóc dài chạy trốn, nhưng sau đó thần lực sẽ thụt lùi, quan trọng nhất là tóc sẽ rụng hết toàn bộ, ta sẽ biến thành người hói đầu!
Lúc Rosie nói tới bản thân sẽ biến thành người hói đầu, vẻ mặt kinh hãi, dường như chuyện này so với việc thần lực thụt lùi còn đáng sợ hơn.
Hàn Thạc yên lặng, dở khóc dở cười hỏi:
- Ngươi quan tâm thần lực thụt lùi hay là biến thành người hói đầu?
- Đương nhiên là không có tóc càng đáng sợ!
Rosie lập tức trả lời, lạnh lùng nhìn Hàn Thạc nói:
- Nếu như không phải không có tóc thật sự rất khó coi, ta làm sao lại có thể bị ngươi khống chế, suy bại đến mức như bây giờ.
"Phụ nữ cuối cùng cũng là phụ nữ, mặc dù là người dị tộc nhưng cũng không thoát được bản tính đàn bà!"
Hàn Thạc lắc lắc đầu, thật sự cảm thấy nửa cười nửa mếu, chỉ vì mái tóc dài đó mà chần chừ không dám manh động, cuối cùng lâm vào tình thế biến thành nô bộc của mình, suy nghĩ của phụ nữ quả nhiên vô cùng kỳ quái!
Nhưng mà, Rosie ngoài đôi chân thon đẹp thẳng tắp ra, mái tóc dài trắng như tuyết cũng vô cùng đẹp mắt. Trượt theo mái tóc dài trắng như tuyết mềm mại sáng bóng đến tận ngọn, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ, cho người ta một vẻ đẹp tà dị rung động lòng người.
- Ngươi muốn dẫn ta đến chỗ nào? - Rosie đi phía sau Hàn Thạc, qua một lát mở miệng hỏi.
- Cứ điểm Berglas. - Hàn Thạc quay đầu liếc nhìn nàng ta, dửng dưng đáp.
- Ta có thể không đi được không?
Rosie nhíu mày một chút, nhỏ giọng nói:
- Ta không thích chỗ đông người!
- Ngươi nhất định phải đi theo ta!
Hàn Thạc mỉm cười nói:
- Thói quen có thể thay đổi, từ giờ trở đi ngươi phải bắt đầu phải thay đổi thói quen ban đầu đi! Đi theo sau ta, ngươi đừng nói nhảm, ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, nếu như ngươi làm ta vừa lòng, sau một trăm năm, ta sẽ giải trừ khế ước chủ nô với ngươi, đến lúc đó đi hay ở tùy ngươi.
Ngay từ đầu vẻ mặt Rosie rất không bằng lòng, nhưng sau đó nghe Hàn Thạc nói sau một trăm năm đi hay ở tùy nàng ta, đôi mắt Rosie sáng rỡ, giọng nói rõ ràng có chút kích động, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi nói thật chứ? Sau một trăm năm sẽ giải trừ khế ước chủ nô với ta?
Đối với loại thần như Rosie mà nói, thời gian một trăm năm quả thật rất ngắn ngủi, vừa nghe bản thân có hy vọng tự do, hy vọng trong lòng Rosie bùng cháy mạnh.
Gật gật đầu, Hàn Thạc mỉm cười nói:
- Vậy phải xem biểu hiện của ngươi, nếu trong một trăm năm chuyện ngươi làm khiến ta vừa lòng, ta nhất định tuân thủ lời hứa.
- Được, ta sẽ theo ngươi đến chỗ đông người, chỉ hy vọng người tuân thủ lời hứa! - Trong lòng Rosie lại có hy vọng rồi, cũng không so đo mấy chi tiết nhỏ nữa, lập tức thành thật trả lời lại.
- Yên tâm đi, sau một trăm năm ta sẽ cho ngươi tự do! - Hàn Thạc nghiêm mặt cam đoan, một trăm năm đối với Rosie rất ngắn nhưng đối với hắn mà nói lại đủ làm rất nhiều chuyện. Sau trăm năm cho dù Rosie tự do rồi, phỏng chừng cũng đi không khỏi Hàn gia, trong lòng hắn thầm cười.
Đại Ma Vương
Quyển 5