Hàn Thạc cuối cùng đã đón được Hàn Mộc và Hàn Thủy đã lâu không gặp. Khi hắn từ miệng Hàn Thủy biết mọi việc xấu mà Hàn Mộc đã làm ra thì dở khóc dở cười. Hàn Mộc còn luôn miệng nói là kế thừa phẩm tính tốt đẹp của Hàn Thạc khiến bản thân hắn không biết nên đánh hay là mắng.
Hàn Thạc vốn cảm thấy mình ở phương diện nam nữ đã đủ lợi hại rồi. Hiện tại nghe nói biểu hiện của Hàn Mộc đâm ra hắn tự ti. Có con như thế, Hàn Thạc không biết nên vui mừng hay nên mắng chửi nữa.
- Tóm lại. Sau này kiềm chế một chút cho ta. Chớ dây vào nhiều phiền toái như vậy! Còn nữa, ngàn vạn lần đừng có trêu chọc đàn bà, nhất là những cô giá trẻ đó. Kiểu người này luôn không còn lí trí nữa. Còn có… - Hàn Thạc tận tình khuyên bảo Hàn Mộc.
Hàn Mộc ngồi nghiêm chỉnh, bộ dạng cúi đầu như mình biết sai. Nhưng trong lòng hắn lại oán thầm, ánh mắt gian tà thỉnh thoảng cứ đảo qua đảo lại trên người Rosie, thầm nghĩ "chính bên cạnh người còn có một mỹ nữ, lại còn kêu ta kiềm chết. Quá đáng mà!"
Trong người Ngũ Hành Giáp Thi có bản mệnh tinh huyết của Hàn Thạc, mỗi đứa đều do hắn tự tay luyện chế ra, Hàn Mộc nghĩ cái gì hắn sao lại không biết. Thấy hắn đang tưởng tượng xấu xa chuyện giữa mình và Rosie, mà ý nghĩ càng ngày càng ghê tởm, Hàn Thạc không khỏi chán nản, giận dữ quát:
- Tên tiểu tử hỗn đản này, ngươi nghĩ đi đâu đấy? Chuyện giữa ta và Rosie không dơ bẩn như ngươi tưởng đâu!
Rosie vốn đang hứng thú nhìn Hàn Thạc dạy dỗ, cảm thấy giờ phút này hắn rất thú vị. Rồi Hàn Thạc bỗng gầm to một tiếng như vậy, sắc mặc lập tức trở nên khó coi, ra sức trừng mắt nhìn Hàn Mộc, không rời đi một li.
Hàn Mộc vội vàng nhận lỗi với Rosie:
- Xin lỗi, thực có lỗi. Biểu hiện của cô với phụ thân ta luôn nhất quán nên khó tránh ta hiểu sai. Cô đừng nóng giận nha.
- Là ngươi suy nghĩ xấu xa.
Rosie càng giận sôi lên.
- Ta và hắn ở cùng một chỗ lâu như thế, hắn đều không làm loạn. Có đâu như những lời kinh khủng ngươi vừa nói.
- Làm sao có thể?
Hàn Mộc kinh ngạc, nhìn Hàn Thạc vẻ dung tục rồi dè dặt hỏi:
- Phụ thân. Có phải là do nữ nhân đã quá nhiều nên phương diện kia không còn được tốt?
Gãi gãi đầu, hắn đầy vẻ nghi ngờ, lầm bầm:
- Không có khả năng đâu. Phụ thân lợi hại lắm mà. Thế này không đúng lắm.
Rosie mặt đỏ ửng, buông một câu rồi bỏ đi.
- Xú tiểu tử ngươi càng ngày càng lớn mật rồi đó!
Nghe Hàn Mộc nói hươu nói vượn, Hàn Thạc tức giận hét lớn:
- Từ hôm nay trở đi, không được ra khỏi Thiên Cơ dược tề!!!
- Không được đâu. Thiên Cơ dược tề không có mỹ nữ giống nữ nhân của phụ thân. Cái này sao được? - Hàn Mộc vừa nghe bị giam lỏng, lập tức tỏ vẻ đáng thương cầu khẩn, lặp đi lặp lại tỏ vẻ mình nhất định sẽ nghe lời, sẽ không làm càn nữa.
Hàn Thạc phất tay dặn dò Tiểu Khô Lâu.
Hàn Hạo hờ hững gật gật đầu, mắt quét lên người Hàn Mộc, nói:
- Ngươi có nề nếp chút đi!
Hàn Mộc biết Hàn Thạc vô cùng yêu thương chúng nên cũng không sợ hắn lắm. Nhưng Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo ở Vong Linh giới dạy dỗ bọn họ từ trước tới nay vô cùng nghiêm khắc. Cho nên hắn sợ Tiểu Khô Lâu hơn. Vừa nghe Hàn Hạo nói như vậy, hắn tức khắc không hé răng nữa, chỉ trương cái vẻ mặt đau khổ nhìn qua nhìn lại, hi vọng đám Hàn Thủy, Hàn Thổ có thể cầu xin giúp mình.
Hàn Thủy, Hàn Thổ như hả hê trên nỗi đau khổ của Hàn Mộc. Hàn Thạc, Hàn Hạo đều nói như vậy rồi, hai người bọn họ tự nhiên biết điều.
- Thế nào? - Sau khi đã răn dạy Hàn Mộc, Hàn Thạc ôn hòa hỏi Tiểu Khô Lâu. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Đến. Chắc chắn tên kia sẽ lấy được thần thể McKinley trong tay Baum. Phụ thân yên tâm đi. Hắn mặc dù hám lợi, nhưng đích thực có chút thủ đoạn. Hắn dám đáp ứng, hơn nữa đã lấy tiền ứng trước chỗ chúng ta, hẳn đã nắm chắc rồi. - Hàn Hạo trả lời.
- Mục đích thành thì phải thay đổi người. Hắc. Ban đầu ta còn dự định chờ các ngươi tập trung đông đủ rồi mới đi Vùng Đất Hỗn Loạn. Hiện tại cứ chờ trước đã. - Hàn Thạc cười nói.
- Phụ thân. Người đi Vùng Đất Hỗn Loạn làm gì? - Tiểu Khô Lâu lần đầu tiên nghe được mục đích chính của Hàn Thạc, kinh ngạc hỏi.
Ở đây không có người ngoài, Hàn Thạc không phải cố kỵ gì, liền nói ra dự định của mình với bọn họ, rằng hắn ở Ám Ảnh thành bị người gạt bỏ. Nơi đó cũng không phải ở lâu.
Nghe Hàn Thạc nói xong, Tiểu Khô Lâu trầm mặc một chút rồi nói:
- Phụ thân, nếu như người thích ở lại Ám Ảnh thành, chúng ta trở về giúp phụ thân giết người. Người có mấy chúng con trợ giúp, thì việc giành lấy cả Ám Ảnh thành không thành vấn đề!
- Đúng vậy. Xá gì Ám Ảnh thành hay U Mạc thành, chúng ta còn sợ việc không thành sao?
Hàn Hỏa lập tức đồng ý, hét lớn:
- Lão khốn Wallace kia lại tự tìm chết. Dứt khoát quay lại giết tất cả bọn chúng, đưa phụ thân làm Ánh Ảnh thành chủ.
Hàn Hạo, Hàn Hỏa vừa nói như vậy, mấy tiểu tử khác cũng đều lập tức đồng ý, bộ dạng như chỉ sợ thiên hạ không loạn. Xem ra qua nhiều năm như vậy, bản tính ham chém giết đã ăn vào cốt tủy bọn họ, nó không những không giảm mà ngược lại ngày càng nặng thêm.
Cười khổ lắc lắc đầu, Hàn Thạc giải thích:
- Phương pháp này không thể được. Wallace mặc dù với ta có tâm nghi kỵ, nhưng những người khác của Sainter gia tộc lại có quan hệ không tệ với ta. Ta không thể không nghĩ tình cũ. Còn nữa, tiểu Mộc, tiểu Thủy tu luyện loại lực lượng khác biệt, ở Hắc Ám thần vực rất khó có chỗ đứng!
Dừng một chút, hắn mỉm cười, tiếp lời:
- Quan trọng nhất là ta cảm thấy Ám Ảnh thành quá nhỏ. Hàn gia chúng ta cần phải có không gian phát triển lớn hơn. Hắc hắc. Vùng Đất Hỗn Loạn so với Ám Ảnh thành, Không Linh thành thì lớn hơn nhiều. Trong đó cao thủ nhiều như mây, đó mới là nơi mà Hàn gia chúng ta nên tới!
Đối với những lí do trước thì bọn Hàn Hạo không đặc biệt quan tâm. Nhưng khi Hàn Thạc nói lên lí do Ám Ảnh thành quá nhỏ thì, ngoài ánh mắt Hàn Hạo rạng rỡ, ngũ hành giáp thi đều mỉm cười gật đầu, cực kỳ tán thành ý kiến của cha mình.
- Tốt! - Hàn Hạo gật đầu không nói thêm gì nữa.
- Ừm, năm người các ngươi không dễ dàng mới tụ tập cùng một chỗ, hãy diễn luyện Thiên Thi Ngũ Hành đại trận dưới lòng đất cho ta xem! - Hàn Thạc dặn dò. Thiên Thi Ngũ Hành đại trận có thể đề cao lực công kích của năm giáp thi lên nhiều lần. Thực lực chúng càng tăng tiến thì sức mạnh của trận pháp càng mạnh. Sau năm mươi năm, năm người bọn họ thực lực đều tiến bộ rất nhanh, Hàn Thạc tin tưởng Thiên Thi Ngũ Hành đại trận một khi thi triển, Thượng vị thần mà bị vây vào bên trong e rằng khó tránh khỏi cái chết.
…
Qua mười ngày, Hàn Thạc đang lặng lẽ tu luyện, bỗng nhiên thông qua ma đầu phát hiện Baum tiếp kiến một Thượng vị thần.
Khẽ động tâm thần, Hàn Thạc gọi Tiểu Khô Lâu đang trông chừng Ngũ Hành Giáp Thi ở dưới lòng đất lên. Đến khi Hàn Hạo đi vào tu luyện trường, Hàn Thạc lập tức miêu tả cho hắn tướng mạo vị Thượng vị thần kia.
- Hắn là thủ hạ của Polo. Nhất định là đến bàn bạc với Baum về chuyện thần thể McKinley. - Tiểu Khô Lâu vừa nghe là khẳng định luôn.
Vẻ mặt chấn động, Hàn Thạc cười nói:
- Cuối cùng đến rồi!
Không nhiều lời với Tiểu Khô Lâu nữa, hắn tập trung chú ý, cẩn thận dùng một ma đầu nhìn trộm động tĩnh trong phủ thành chủ.
Người kia sau khi tới phủ thành chủ được Baum hạ lệnh dẫn vào mật thất có kết giới phòng ngự mạnh mẽ xung quanh. Trong đó Không gian pháp tắc hình thành kết giới vô cùng thần kỳ. Mặc dù là ma đầu luyện chế từ Thượng vị thần đều không có khả năng im hơi lặng tiếng lẻn vào bên trong.
Tuy nhiên Hàn Thạc cũng không sốt ruột. Hắn biết người kia nhất định sẽ đem thần thể McKinley ra. Chỉ cần thần thể kia rời khỏi phủ thành chủ, Hàn Thạc dùng ma đầu theo dõi hắn, không sợ không đoạt được.
Để ma đầu quan sát hồi lâu, Hàn Thạc cảm ứng được không gian ba động rất mạnh từ trong mật thất. Rất rõ ràng, Baum chắc đang xé rách một không gian nào đó giấu thần thể McKinley để lấy nó ra ngoài.
Hàn Thạc từng sử dụng ma đầu theo dõi rất nhiều lần ở phủ thành chủ mà không phát hiện dấu vết của thần thể Mạch Kim Lời. Sau đó hắn nghĩ đi nghĩ lại mới suy đoán Baum nhất định đã giấu nó ở một khe hở không gian độc lập nào đó. Bởi vì lão tu luyện Không gian pháp tắc nên có thể làm được điều này, đây cũng là cách làm bảo đảm nhất.
Sự thật chứng minh Hàn Thạc suy đoán hoàn toàn chính xác. Qua một lát, chấn động không gian bên trong mật thất dần dần ngừng lại. Đại khái mười phút sau đó, tên thủ hạ Thượng vị thần của Polo mang theo một cái túi lớn từ cửa sau phủ thành chủ rời đi.
Baum qua cửa sổ công trình cao nhất trong phủ thành chủ lặng lẽ nhìn người kia rời đi, trông lão dường như khá lo lắng.
- Hắn sẽ lập tức rời thành. Đâu đâu trong thành cũng có tháp năng lượng, không tiện trực tiếp bắt người. Chúng ta cũng ra khỏi thành đi. - Hàn Thạc nói với Tiểu Khô Lâu.
- Phụ thân. Nếu thần thể McKinley ở trong tay chúng ta và người kia chết, Polo nhất định biết là chúng ta làm!
Tiểu Khô Lâu nhìn Hàn Thạc, nói:
- Liệp thần giả cũng có quy tắc. Chúng ta tương lai nếu muốn tới Vùng đất hỗn loạn thì Polo còn có giá trị lợi dụng.
Hàn Thạc ngạc nhiên, cười ha ha:
- Xem ra ngươi không giống mấy tên chết bầm kia. Có ngươi, ta hoàn toàn yên tâm rồi!
Tiểu Khô Lâu một phen chứng minh hắn tuyệt không phải người lỗ mãng. Xem ra những năm gần đây hắn có thể vươn lên ở Tử Vong thần vực trong thế giới Liệp thần giả quả nhiên không phải dựa vào vận khí. Có con trai như vậy mới thực sự àm Hàn Thạc yên tâm. Hắn đang suy nghĩ sau này có chuyện gì thì cứ giao hết cho Hàn Hạo làm.
- Con sẽ quản lí mấy tên kia thật tốt. Phụ thân cứ yên tâm! - Được Hàn Thạc khen ngợi như vậy, Tiểu Khô Lâu vẫn hơi xấu hổ, nở nụ cười nhẹ nhàng có phần không tự nhiên, rất giống nụ cười hàng ngày của Hàn Thạc.
Đại Ma Vương