- Chàng đã biết? Vậy vì sao còn cố ý giả vờ là không biết ? - Emily nhoẻn miệng cười.
Đưa tay kéo Emily vào lòng, Hàn Thạc ôn nhu nói:
- Ta đã có quá nhiều thê thiếp rồi, không còn ham muốn gì thêm nữa? Quyền thế, sức mạnh, địa vị… ta đã có tất cả. Cũng đã đến lúc phải tu thân dưỡng tính. Hơn nữa tinh lực của ta có giới hạn, không thể có nhiều thời gian ở bên các nàng.
Nhẹ nhàng dựa vào người Hàn Thạc, Emily nở một nụ cười vô cùng đáng yêu:
- Thật không giống với tác phong trước trước kia của chàng. Trong trí nhớ của thiếp, chàng chưa từng cự tuyệt bất cứ ai. Chàng nhìn xem trong phòng có bao nhiêu thê thiếp? Đó đều là kết quả của việc suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt của chàng. Hiện tại như thế nào lại thay đổi tính tình vậy?
" Chà… " Sự thật vốn là như thế cho nên Hàn Thạc chỉ đành cười khổ, không biết phản bác như thế nào. Hắn đành tìm một cái lý do thích hợp cho mình:
- Lúc trước ta phóng túng như vậy là do vũ kỹ của ta lúc đó đang ở vào cảnh giới vô cùng đặc biệt, đây là nguồn năng lượng cần thiết cho tu luyện.
Emily kiều mị,liếc mắt nhìn Hàn Thạc rồi đưa ngón tay chỏ vào ngực hắn, mắng khẽ:
- Chỉ ngụy biện!
Hàn Thạc vừa ra vẻ oan ức, đồng thời tay dùng sức bóp lấy cái nơi đang căng tròn nhựa sống của Emily, cười gian tà nói:
- Mấy nàng đó, nói thật thì không tin chỉ muốn nghe nói dối thôi. Đã làm đại gia ta nổi giận rồi thì mau nhận trừng phạt đi!
- Chàng mau tới đây, thiếp không sợ đâu… - Emily nói ra những lời dụ hoặc đồng thời nhẹ nàng uốn éo cơ thể mình không khác gì một xà nữ.
Chỉ chớp mắt, nửa năm đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Vùng Đất Hỗn Loạn càng thêm hỗn loạn. Đủ mọi lời đồn đại tràn ngập ở Thâm Cốc. Sau khi Thiel và Logue thay mặt cho các đại Quân Chủ truyền ra tin tức liên minh liệp thần giả sắp tấn công vào nơi này thì liền yêu cầu tất cả thế lực lớn nhỏ ở Vùng Đất Hỗn Loạn tạm thời nghe theo sự chỉ huy của bọn họ.
Các thế lực lớn nhỏ ở Vùng Đất Hỗn Loạn cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng lần này, lần lượt kiếm cho mình một vị Quân Chủ thích hợp để nương nhờ. Hy vọng có thể cản được đợt tấn công mạnh mẽ của liên minh liệp thần giả.
Bọn họ đều là tội phạm của mười hai thần vực nên trong lòng đều hiểu Vùng Đất Hỗn Loạn mới là nơi ở thật sự của mình. Vì thế khi Vùng Đất Hỗn Loạn bị liên minh liệp thần giả tấn công, bọn họ chẳng những mất đi nhà cửa mà còn trở thành mồi săn của liệp thần giả, để rồi sau đó thần lực trong cơ thể bị thôn phệ đến chết.
Vốn không phải là người lương thiện nên bọ họ tự nhiên sẽ không hoàn toàn nghe lệnh. Nhưng vì nhận rõ tình hình trước mắt nên chỉ tạm thời đình chỉ chém giết. Một mặt chỉnh đốn lực lượng có trong tay mình, một mặt liên lạc với vài đại Quân Chủ của Vùng Đất Hỗn Loạn.
Hai người Thiel, Logue đều đã ra tay từ trước, hơn nữa ảnh hưởng của họ đối với Vùng Đất Hỗn Loạn rất lớn cho nên những thế lực lớn nhỏ đều lựa chọn nương nhờ dưới trướng hai Quân Chủ này. Vassis và Orthos trong long đều biết nếu nắm trong tay lực lượng càng lớn thì đại chiến trong tương lai sẽ càng có nhiều lợi thế. Cho nên cũng lần lượt đưa ra nhiều lời hứa hẹn thậm chí còn lấy ra một phần tài sản để lôi kéo các thế lực kia.
Trong thời gian này, Thiel, Louge, Vassis, Orthos cùng lúc thi triển mọi thủ đoạn để mời các thủ lĩnh tạm thời về dưới trướng của mình.
Khác với bọn họ, tuy cũng có quyền thu nhận các thủ lĩnh của các thế lực lớn nhỏ nhưng Hàn Thạc không những không hành động mà còn nói rõ rằng, tạm thời không tiếp nhận bất cứ sự quy phục của một phương thế lực nào. Quyết định ngoài dự đoán này của Hàn Thạc ngược lại, làm cho một số thủ lĩnh có thiện cảm với mình. Thậm chí bọn họ còn đích thân tới Ma Ẩn cốc hy vọng có thể cùng Hàn Thạc thảo luận nhưng đều không có ngoại lệ, bị hắn cự tuyệt.
Tứ đại Quân Chủ thi nhau dùng thủ đoạn lôi kéo lòng người, Ma Ẩn cốc Hàn gia thì như ao tù nước động, không có một chút động tĩnh. Trong Thâm Cốc, Thiên Cơ Dược Tề của Hàn gia vẫn kinh doanh bình thường nhưng không có một thành viên nào của Hàn gia xuất hiện. Ma Ẩn cốc từ đầu đến cuối đều được bao phủ trong sương mù dày đặc, không một ai có thể biết rõ tình huống bên trong. Những tin tức này là luôn là đề tài được bàn luận sôi nổi ở khắp Vùng Đất Hỗn Loạn.
Ngay cả người có mối quan hệ mật thiết với Hàn Thạc là Hàn Hạo và thế lực của hắn cũng thần bí biến mất, không có gây loạn ở khắp Vùng Đất Hỗn Loạn nữa. Có rất ít người biết được tung tích của bọn họ.
Ở thời khắc nhạy cảm này, Ma Ẩn cốc khác lạ như vậy đã làm cho tứ đại Quân Chủ và các thế lực lớn nhỏ vô cùng nghi hoặc. Bọn họ đều không biết trong thời khắc mấu chốt này, Hàn gia rốt cuộc đang làm gì. Bởi vì Ma Ẩn cốc có lực lượng phòng ngự cực kì đáng sợ cho nên không một ai có thể đến gần để tìm hiểu tin tức. Tuy bọn họ trong lòng đầy nghi hoặc nhưng lại không thể lý giải được.
Ba tháng nữa vội vã qua đi, gần như cùng một lúc, Thiel, Logue, Vassis, Orthos đều nhận được một tin tức:
"Vùng Đất Hỗn Loạn và biên giới của tứ đại thần vực Vận Mệnh, Thời Không, Tử Vong, Lôi Điện không ngừng xuất hiện bóng dáng của liệp thần giả."
Sau khi thu được tin tức quan trọng này, Thiel lập tức cho người tới Ma Ẩn cốc mời Hàn Thạc ra ngoài bàn bạc. Stratholme lấy lý do Hàn Thạc đang bế quan tu luyện từ chối lời mời.
Tứ đại Quân Chủ một lần nữa tập trung lại một chổ để cùng thảo luận về sự xuất hiện của liệp thần giả ở biên giới của tứ đại thần vực. Hai người Thiel, Logue đều cảm thấy khó hiểu, vào thời khắc nhạy cảm như vậy mà đám người liệp thần giả giống như ăn no không có việc gì làm hay sao, lại đi tập kích những thần linh đi đường.
Bọn họ nghĩ liên minh liệp thần giả nếu muốn tấn công vào Vùng Đất Hỗn Loạn thì cần phải che đậy hành tung của mình kín đáo, tuyệt đối không thể để bại lộ trước khi xuất hiện ở Vùng Đất Hỗn Loạn.
Việc này khiến cho liên minh Vùng Đất Hỗn Loạn không rõ mục đích của liệp thần giả là gì. Thời gian trước hành động của liên minh liệp thần giả tương đối kín đáo, nhưng lần này lại lỗ mãng hành động trên quy mô lớn, rất có thể sẽ phải hứng chịu đòng công kích từ thần vệ ở các thành thị của tứ đại thần vực.
Bốn người này trao đổi hết một ngày nhưng cũng không có kết quả gì, chỉ có thể dặn dò thủ hạ theo dõi kĩ càng những khu vực kia, khi nào có tin tức thì lập tức báo cáo.
Nơi tiếp giáp giữa Vùng Đất Hỗn Loạn và Không Linh Thành của Thời Không Thần Vực, vùng đất không có ai quản lý, vẻ mặt của Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo ngạc nhiên đang nhìn một người tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây.
Weinman mang tất cả thủ hạ từ hẻm núi Ronson cách xa nghìn dặm đến đây, nhìn thấy vẻ mặt đầy ngạc nhiên Hàn Hạo, nàng còn tưởng rằng hắn đang chú ý tới mình, nở một nụ cười đắc ý, khẽ hỏi Hàn Hạo:
- Làm sao vậy ? Ngươi rất bất ngờ phải không?
- Ngươi tới đây làm gì? - Hàn Hạo nhíu mày nói.
Weinman sửng sốt, vẻ mặt kì quái đánh giá Hàn Hạo, nghi hoặc hỏi:
- Không phải ngươi bảo ta tới sao?
Thoáng chút ngỡ ngàng, Hàn Hạo lắc đầu nói:
- Ta không có bảo ngươi tới đây!
Weinman trong lòng đau khổ, nàng hiện giờ đã biết được Hàn Thạc nói dối mình, chỉ có thể nhìn Hàn Hạo mà than khẽ:
- Ta còn tưởng rằng là ngươi kêu ta tới đây, nếu ngươi đã không hi vọng ta đến đây, vậy thì ta nên trở về rồi.
- Ai nói ta kêu ngươi đến đây? - Hàn Hạo trầm lặng một chút, đột nhiên mở miệng.
- Là người đứng đầu của Hàn gia. Hắn khi đi qua hẻm núi Ronson thì liền giết tất cả những thủ lĩnh liệp thần giả ở đây, sau đó trị vết sẹo trên mặt ta còn kêu ta tới Vùng Đất Hỗn Loạn, nói là ngươi muốn ta tới đây.
Weinman một mặt cười khổ, lắc đầu:
- Ta biết mà, việc này không giống với tác phong của ngươi, ngươi trước nay đối với ai cũng không quan tâm, như thế nào lại kêu ta tới Vùng Đất Hỗn Loạn, là do ta tự mình đa tình rồi… - Càng về sau tiếng nói của Weinman càng nhỏ dần, cho đến khi không thể nghe thấy nữa..
Vừa nghe thấy là chủ ý của Hàn Thạc, trong lòng Hàn Hạo bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ cổ quái:
- Phụ thân không phải là đang tìm vợ cho ta chứ? - Ở sâu thẳm trong linh hồn của Hàn Hạo bỗng cảm thấy xúc động, hắn dò xét Weinman trong chốc lát, những ý nghĩ trong đầu chợt trở nên hỗn loạn.
- Ta trở về rồi, ngươi hãy cố gắng bảo trọng. - Dưới ánh nhìn khác lạ của Hàn Hạo, Weinman vô cùng xấu hổ, nàng cảm thấy mình đi ngàn dặm xa xôi chỉ để nói mấy câu này, đúng là một câu chuyện vô cùng buồn cười. Nàng hiện giờ chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, thoát đi khỏi ánh nhìn chăm chú của Hàn Hạo.
- Người đừng đi…- Hàn Hạo vốn trầm lặng đã lâu đột nhiên ôn nhu mở miệng. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Vẻ mặt Weinman kinh ngạc, đôi mắt mở nhìn thẳng Hàn Hạo giống như hai mũi tên. Trong lòng bối rối, lắp bắp hỏi lại:
- Ngươi… ngươi vừa nói cái gì…
- Ta nói ngươi đừng đi nữa… - Hàn Thạc không có thói quen nói chuyện nhẹ nhàng như vậy nên cảm giác không được tự nhiên. Hắn không biết mình bị làm sao, trong lòng bắt đầu cảm thấy không thể hiểu được chính mình.
- Ta… ta chưa bao giờ nghe thấy ngươi nói như vậy! - Weinman hít sâu một hơi, bô ngực cao vút run rẩy, đôi mắt sáng rực lên, toát ra một vẻ đẹp mỹ lệ chấn động lòng người, nàng thở nhẹ nói:
- Có câu nói kia của ngươi, xem ra việc ta mang mọi người từ nghìn dặm xa xôi đến Vùng Đất Hỗn Loạn đã không uổng công rồi!
Sau câu nói vừa rồi, đột nhiên có một loại tình cảm khó giải thích xuất hiện trong lòng Hàn Hạo sau câu nói vừa rồi, hắn bối rối, không biết phải làm sao để nói lên cảm giác trong lòng của mình, hắn không dám đối mặt với "thứ" cảm giác lạ lẫm này. Sau một hồi bỗng nhiên Hàn Hạo khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, vạn năm không thay đổi:
- Ngươi nếu đã tới rồi thì phải nghe lời của ta! Ta kêu ngươi làm gì, ngươi phải làm vậy!
Ở sâu trong nội tâm Hàn Hạo bỗng nhiên cảm thấy không thể thuần phục cô gái này, không thể đối xử với nàng như với thuộc hạ được. Hắn vô cùng khó chịu, lập tức chứng tỏ bản thân mình giống như trước đây luôn chiếm cứ lợi thế tuyệt đối.
Weinman gật đầu như gà mổ thóc, trên khuôn mặt dường như đang tỏa ra hào quang chói mắt, nhẹ giọng nói:
- Ngươi muốn ta làm gì, ta sẵn sàng làm! Cho dù kêu ta chết, ta cũng bằng lòng!
-Rất tốt ! - Hàn hạo vừa lòng gật đầu, lạnh lùng nói: - Ra đây, để cho ta một chút!
Khuôn mặt Weinman trong nháy mắt nhuộm thành màu đỏ, không tin những gì mình nghe thấy, âm thanh run rẩy hỏi lại:
- Cái, cái gì?
- Không rõ vì sao, ta nghĩ hiện giờ ta muốn sờ ngươi một chút ! - Hàn Hạo sờ sờ đầu, dường như hắn không biết vì sao trong lòng mình lại có ý nghĩ này, làm cho trên mặt hắn cũng có chút nghi hoặc.
- Được… - Weinman cúi đầu, trong lòng mắc cỡ lén lút nhìn ra xa, khi thấy tất cả thủ hạ của mình đều đang trố mắt nhìn thì chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui ngay xuống. Ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Hàn Hạo, trong lòng thầm mắng. Hít sâu một hơi, cúi đầu bước tới gần Hàn Hạo.
Đại Ma Vương