Đại Mạc Lãng Tử Đao

Du Mộng Điệp nói đầy ẩn ý: "Cô ấy đã bỏ đi ba năm rồi, chẳng lẽ Thất ca còn không thể quên được cô ấy sao?”

Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp rồi lại cúi đầu, chậm rãi nói: "Có những người, có những việc, không phải nói quên là quên đựơc ……"

Dưới ánh trăng, Du Mộng Điệp ngẩng đầu nhìn Phương Thất, nhìn thật lâu rồi chậm rãi nói: "Tại sao có một số việc rõ ràng vừa nghĩ đến là cảm thấy đau khổ mà lại không thể quên được? Tại sao nên quên đi lại không thể quên được? Tại sao nên nhớ thì lại không thể nhớ? Tại sao nhìn không thấy thì luôn nghĩ đến nó? Tại sao ở ngay trước mắt thì lại nhìn không thấy?” Nàng chậm rãi nói, hình như là đang nói với Phương Thất, hình như là đang lẩm bẩm một mình .

Dưới ánh trăng, có thể thấy trong hai mắt của Du Mộng Điệp nước đã tràn ra.

Phương Thất cúi đầu chậm rãi đi tới, yên lặng không nói gì, hắn lúc này thật không biết nên nói gì nữa.

Có lẽ đây là tình yêu khắc cốt ghi tâm và nỗi nhớ nhung thấm sâu vào xương tủy, nó đã trở thành một bộ phận của tính mạng và cũng đã biến thành dấu ấn không thể tách rời, bất luận là có đi tới nơi nào đi nữa thì cũng không thể trốn tránh và loại nó ra khỏi đầu óc.

Có những thời gian sống bên người rất vui vẻ, rất ngọt ngào, thậm chí rất sung sướng và hạnh phúc nhưng khi mất đi người rồi thì sẽ cảm thấy cô đơn, buồn bã và khổ đau và nó sẽ luôn hiện lên trong đầu, hiện ra trước mắt, những khi nhớ lại những chuyện vui vẻ, ngọt ngào, sung sướng và hạnh phúc ấy thì nó tự nhiên sẽ biến thành nỗi đau đớn không thể nói nên lời.

Khi buồn bã và đau khổ không nói nên lời thì lúc thất thần không hay không biết, nước mắt sẽ không tiếng động chảy xuống khuôn mặt.

Có lẽ đúng là bởi vì quá đau khổ cho nên mới nỗi nhớ nhung mới tăng thêm.

Có lẽ bởi vì đau khổ rơi lệ cho nên mới không có cách nào quên được.

Du Mộng Điệp đột nhiên gọi: "Thất ca."

Phương Thất đáp: "Gì hả muội?."

Du Mộng Điệp đột nhiên lại im lặng.

Phương Thất quay đầu lại nhìn Du Mộng Điệp, đôi mắt đầy nước mắt của nàng đang nhìn hắn.

Phương Thất miễn cưỡng cười hỏi: "Muội sao thế?"

Du Mộng Điệp dịu dàng đáp: "Muội hơi sợ ……"

Sa mạc hoang vu, màn đêm yên tĩnh, hai người buồn bã cô đơn ……

Phương Thất lại miễn cưỡng cười hỏi: "Muội sợ gì vậy?"

Du Mộng Điệp trả lời: "Ca có thể nắm tay của muội không?”

Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp, dưới ánh trăng nàng có vẻ quá cô đơn.

Có lẽ nàng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như thế và cũng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn trong chốn sa mạc hoang dã này, bên người mặc dù có một người nhưng dường như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người, làm tăng thêm nỗi cô quạnh không lời.

Phương Thất khẽ thở dài, cúi đầu không nói.

Du Mộng Điệp đột nhiên lớn tiếng nói: "Ca xem thường mụôi vậy sao? Ca đi đi, muội không đi nữa”

Phương Thất cười khổ nói: "Huynh nào có dám …… dám xem thường muội đâu? Du muội muội của huynh băng tuyết thông minh, xinh đẹp đáng yêu, ngu huynh nơi nào dám xem thường muội chứ”

Du Mộng Điệp nói: "Có phải vậy không? Những lời ca nói có thật không? Vậy tại sao ca lại không chịu nắm tay muội?”

Phương Thất nói lắp bắp: "Huynh …… huynh ……"

Du Mộng Điệp lại nói: "Ca không cần nói nữa, trong mắt của ca, ngọai trừ Trầm Tuyết Quân là phụ nữ thì không có ai đáng để lọt vào mắt cả”

Phương Thất cười khổ nói: "Chuyện đó …… chuyện đó …… thì có liên quan gì nào?"

Du Mộng Điệp lạnh lùng hỏi: "Không có liên quan thật sao?”

Phương Thất khẽ thở dài, đáp: "Không phải."

Du Mộng Điệp hỏi tiếp: "Tại sao không?”

Phương Thất cúi đầu đáp: "Ngu huynh …… ngu huynh ……"

Du Mộng Điệp đột nhiên bước lên hai bước, vương tay ra nắm lấy khuỷu tay của Phương Thất, tiếp đó đầu nhẹ nhàng tựa vào vai hắn.

Phương Thất ngẩn ra, thân thể hơi run, ngoại trừ Trầm Tuyết Quân, cho tới bây giờ hắn không có cùng với người phụ nữ khác có cử chỉ thân mật như thế. Hắn thật không nghĩ tới Du Mộng Điệp lại hành động như vậy.

Phương Thất thở dài, nhẹ nhàng gọi: "Du muội muội ……"

Du Mộng Điệp không nói gì.

Phương Thất nói: "Du muội muội, ngu huynh ……"

Du Mộng Điệp đột nhiên lớn tiếng: "Gọi muội là Mộng Điệp hay Điệp nhi, cha của mụôi cũng gọi muội như thế, muội thích ca gọi muội như thế”

Phương Thất cười khổ nói: "Nhưng…… nhưng …… ngu huynh ……"

Du Mộng Điệp lại lớn tiếng: "Muội mặc kệ, dù sao cô ấy đã rời khỏi ca lâu rồi, muội thích ca, muội muốn cùng sống chung với ca”

Phương Thất thở dài, nói: "Sao mụôi lại tự tìm khổ như vậy? Có rất nhiều người tốt thích muội ……"

Du Mộng Điệp nói: "Những người đó ở trong mắt muội đều là bọn ruồi quấy rầy cả, người muội thích chính là ca, có khổ hay không là chuyện của muội, ca không cần xen vào”

Phương Thất cúi đầu, nhìn Du Mộng Điệp, đầu của nàng đang tựa vào vai hắn, mái tóc dài đang tỏa ra mùi thơm ngát. Phương Thất khẽ thở dài, ánh mắt lại nhìn về phía xa xăm.

Ở nơi quê nhà xa xôi, người mẹ già bây giờ không biết ra sao? Có còn thầm rơi lệ lúc không người hay không? Tình hình của tứ ca có trở nên tốt hơn không? Tứ tẩu vẫn còn bên cạnh giường khóc hết nước mắt hay không?

Cuộc sống vốn rất lạ kỳ, những việc không nên nhớ thì lại nhớ hoài, còn những việc nên nhớ thì lại hết lần này tới lần khác nhớ không nổi.

Trăng đã lên cao.

Gió cũng ngừng thổi, những ngôi sao trên bầu trời đêm có vẻ sáng hơn mọi ngày.

Ánh trăng chầm chậm trôi trên bầu trời, yên lặng quan sát tất cả diễn biến nơi thế gian.

Du Mộng Điệp đột nhiên dịu dàng gọi: "Thất ca"

Phương Thất cũng nhẹ giọng đáp lại: "Gì hở?"

Du Mộng Điệp dịu dàng hỏi: "Ca đang suy nghĩ gì thế?"

Phương Thất chậm rãi nói: "Huynh đột nhiên nhớ tới mẹ của huynh, còn có tứ ca và tứ tẩu nữa."

Du Mộng Điệp dịu dàng nói: "Thất ca yên tâm, lần này chúng ta đến nơi đây, nhất định có thể báo thù cho tứ ca"

Phương Thất không nói, chỉ khẽ gật đầu.

Du Mộng Điệp nói: "Muội đột nhiên cũng muốn đến Thần Long Sơn Trang thăm mẹ của ca, và tứ ca tứ tẩu nữa."

Trong lòng Phương Thất đột nhiên lại đau đớn.

Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Trước kia mỗi khi muội muốn ra ngòai chơi thì cha luôn lo lắng, và không cho phép đi”

Phương Thất miễn cưỡng cừơi nói: "Lão nhân gia cũng vì muốn tốt cho muội thôi, giang hồ hung hiểm, muội thân con gái sẽ rất nguy hiểm "

Du Mộng Điệp hỏi: "Ca cũng lo lắng cho muội à?”

Phương Thất ngẩn ra đáp: "Huynh …… huynh ……"

Du Mộng Điệp đột nhiên nở nụ cười, gắt giọng: "Sau này muội nhất định sẽ khiến ca luôn lo lắng cho muội, như vậy ca mới có thể ……" Du Mộng Điệp đột nhiên không nói tiếp nữa, thẹn thùng cúi đầu thấp xuống.

Phương Thất âm thầm thở dài, một lời cũng không thốt, vẫn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Du Mộng Điệp thấy thế liền lên tiếng: "Thất ca, nghe nói Thần Long Sơn Trang nằm tại dãy núi Phượng Minh Sơn, bên cạnh Ẩm mã hồ, quanh năm mặt trời chiếu sáng, cảnh tượng nhất định là rất đẹp phải không?”

Phương Thất gật đầu, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ mỉm cười, nói: "Đúng vậy, rất đẹp, đó là nơi đẹp nhất ……"

Một người lãng tử phiêu bạt giang hồ, bất cứ lúc nào cũng nhớ tới cố hương của mình cả, luôn rất hoài niệm về gia môn và người thân, trong trí nhớ của họ, cố hương luôn là nơi xinh đẹp nhất khiến hồn luôn mơ mộng.

Du Mộng Điệp hỏi: "Tại sao ngọn núi lại có tên là Phượng Minh Sơn?”

Phương Thất mỉm cười nói: "Trong Thi kinh đại nhã, quyển a có viết: 'Phượng Hoàng Minh Hĩ, Vu Bỉ Cao Cương, Ngô Đồng Sanh Hĩ, Vu Bỉ Triều Dương (1)', truyền thuyết nói rằng thật lâu trước kia có một con Phượng Hòang ngũ sắc cất tiếng hót tại đây, từ đó về sau thiên hạ thái bình, dân chúng an bình, nên nó mới có tên là Phượng Minh Sơn”

Du Mộng Điệp liền hỏi tiếp: "À, thì ra là thế. Vậy có phải cây ngô đồng (2) sẽ mọc đầy dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi không?”

Các cô gái khi yêu luôn nghĩ ra những câu hỏi thoạt nghe thì rất ngu ngốc nhưng nghĩ kỹ thì lại là rất đáng yêu.

Phương Thất mỉm cười đáp: "Ừm, gần như vậy, Phượng Hoàng là loài chim thần trong truyền thuyết, phi ngô đồng bất tê (Chim phượng hoàng không có cây ngô đồng không đậu), trên núi thật sự có rất nhiều cây ngô đồng mọc đầy dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, còn buổi sáng sớm đứng ở đỉnh núi có thể thấy được cảnh mặt trời mọc, thời khắc đó nhìn một là không thể quên đâu, rất đẹp và tráng lệ, thật không cách nào dùng lời nói mà hình dung được, cho nên ngọn núi mới có tên là Triều Dương Phong"

Du Mộng Điệp nói: "Đợi mọi chuyện giải quyết xong hết thì ca phải dẫn muội đi ngắm mặt trời mọc đó, ca có đồng ý không?"

Phương Thất đột nhiên không cười nữa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, chỉ cần lúc đó huynh vẫn còn sống thì huynh sẽ dẫn muội đến tham quan và làm khách tại Thần Long Sơn Trang"

Du Mộng Điệp dịu dàng hỏi: "Chỉ là khách thôi sao?”

Phương Thất cúi đầu không đáp, sau một lúc chậm rãi nói: "Chúng ta hãy mau trở về đi, Cửu Công chắc đang nóng lòng chờ hai người mình đó”

Du Mộng Điệp ngẩng đầu nhìn Phương Thất, tiếp đó gật đầu.

Không gian lại trở nên yên tĩnh.

Trời đất đột nhiên cũng trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng bước chân bước đi.

Hai mắt của Phương Thất đang nhìn về phương xa, nhìn vào nơi chân trời xa xôi và bầu trời đêm đầy những ngôi sao lấp lánh.

Du Mộng Điệp đột nhiên lên tiếng hỏi: "Thất ca, Ẩm Mã hồ tại sao lại có tên như thế? Có phải là nơi đó có rất nhiều ngựa mỗi ngày đến uống nước và tắm trong hồ không?”

Phương Thất cười cười, trả lời: "Nơi đó không có nhiều ngựa đâu, trong nhà của huynh cũng chỉ có hơn mười con thôi. Ẩm Mã hồ cũng có một truyền thuyết về nó."

Du Mộng Điệp liền hỏi: "Là truyền thuyết gì vậy? Ca kể cho muội nghe đi."

Phương Thất mỉm cười nói: "Truyền thuyết rất đơn giản, nghe nói trước kia có một vị khai quốc hoàng đế đang chinh chiến thiên hạ, có một lần mang binh qua nơi này, thấy Triều Dương Phong mờ ảo trong mây, phong cảnh tú lệ, hồ nước xanh xanh hữu tình nên đã hạ lệnh nghỉ ngơi tại đây và cho ngựa uống nước và tắm ngựa trong hồ Ẩm Mã, cho nên mới có tên gọi là Ẩm Mã hồ”

Du Mộng Điệp nói: "Thì ra là thế, vậy mà muội còn tưởng nơi đó có rất nhiều ngựa nữa chứ?! Thất ca có biết bơi không? Khi còn bé có thường xuyên tắm trong hồ không?”

Phương Thất cười khổ nói: "Lúc huynh được năm tuổi thì ngày nào cũng ở trong hồ cả”

Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Muội cũng biết bơi đấy, khi còn bé muội rất muốn xuống nước chơi nhưng cha luôn không cho, nên muội đã lén trốn đi, cả cha cũng không có biện pháp ngăn cản. Sau đó lớn hơn một chút thì không chơi nữa”

Phương Thất cười lớn nói: "Đó là đương nhiên, muội hiện tại đã là đại cô nương rồi, nếu để cho ngừơi khác nhìn thấy thật không tốt đó”

Du Mộng Điệp khẽ gật đầu.

Từng cồn cát vàng kéo dài vô tận, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào sa mạc làm cho nó tăng thêm vẻ hoang vu khôn cùng. Ban đêm trong sa mạc, lạnh đến thấu xương.

Du Mộng Điệp đột nhiên run rẩy nói: "Thất ca, muội …… muội hơi lạnh ……"

Note:

(1): Thi Kinh Viết:

鳳凰鳴矣、于彼高岡。

梧桐生矣、于彼朝陽 。

Phiên âm:

Phượng hoàng minh hĩ, vu bỉ cao cương

Ngô đồng sinh hĩ, vu bỉ triều dương

Dịch nghĩa:

Chim phượng chim hoàng cất tiếng, âm thanh vang trên sườn núi cao

Ngô đồng mọc lên, sum suê nắng sớm

Dịch thơ:

Phượng hoàng cất tiếng,

Trên ngọn đồi cao,

Ngô đồng sinh sôi,

Trong ánh sáng mai (Sưu tầm)

Cát vàng, trăng bạc, bầu trời đầy sao sáng.

Sa mạc mênh mông, trống trải, hoang vu, yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi truyền vào bên tai.

Đây là đêm tối của sa mạc, nếu cho ngươi lúc này bước đi trong hoàn cảnh yên tĩnh, trống trải của sa mạc hoang vu thì thử hỏi trong lòng ngươi có cảm thấy cô độc và sợ hãi không?

Ban ngày thì mặt trời chói chan nóng bỏng thiêu đốt đại địa, còn ban đêm thì lại lạnh thấu xương.

Người chưa từng đi qua sa mạc thì đối với nó thật sự không thể nào mà tưởng tượng ra, tuy nhiên ngay lúc này ngươi có thể nhìn thấy một cô gái và một chàng trai trẻ mặc quần áo mỏng mang đi trong màn đêm của sa mạc.

Quần áo của Phương Thất và Du Mộng Điệp rất mỏng manh.

Khi Du Mộng Điệp nói lạnh thì Phương Thất đột nhiên cũng có cảm giác hơi lạnh.

Phương Thất nhìn thoáng qua Du Mộng Điệp, tiếp đó cởi nút áo.

Du Mộng Điệp liền hỏi: "Ca muốn làm gì?"

Phương Thất nhẹ giọng nói: "Muội hãy mặc luôn áo của huynh đi”

Du Mộng Điệp dịu dàng hỏi tiếp: "Ca không cảm thấy lạnh sao?”

Phương Thất đáp: "Huynh không lạnh."

Du Mộng Điệp nhẹ nhàng nói: "Không lạnh mới là lạ đó!"

Phương Thất cười cười, tiếp tục cởi áo của hắn.

Du Mộng Điệp gắt giọng: "Muội không mặc áo của huynh đâu, mặc vào khó coi muốn chết!"

Phương Thất cười khổ nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?”

Du Mộng Điệp đột nhiên nói: "Ca ôm muội đi……"

Phương Thất đột nhiên cúi đầu, trầm mặc không nói.

Du Mộng Điệp liền nói: "Thế nào? Muội cũng đã ôm ca rồi mà”

Phương Thất lại nhớ tới đêm đó trong khu rừng phía nam, bản thân hắn hôn mê và Du Mộng Điệp đã ôm hắn mang trở về.

Phương Thất âm thầm thở dài, hắn thật không thể nào tưởng tượng ra một Du Mộng Điệp nhìn có vẻ nhu nhược thế mà có thể trong tình thế cấp bách ôm cả thân thể nặng nề của mình quay trở về. Hắn đột nhiên rất cảm động!

Du Mộng Điệp kéo tay Phương Thất, rồi liếc nhìn hắn một chút.

Phương Thất vẫn cúi đầu không lên tiếng.

Du Mộng Điệp đột nhiên xoay gục đầu vào trong lòng ngực của Phương Thất, hai tay nàng ôm chặt eo hắn, thân thể nhỏ nhắn của nàng đang run run nhẹ trong lòng ngực của hắn.

Cả người Phương Thất chấn động, tay buông thỏng, đầu thì ngẩng lên nhìn vào bầu trời đầy trời, vẫn không nhúc nhích.

Hắn không đành lòng đẩy cô gái xinh đẹp và đáng yêu này ra, không đành lòng đẩy ra người đã từng hai lần cứu hắn.

Cả người Du Mộng Điệp khẽ run rẩy, dịu dàng nói: "Thất ca …… ôm muội đi ……"

Phương Thất vẫn im lặng, một hồi lâu mới lên tiếng: "Huynh …… huynh không thể ……"

Nước mắt của Du Mộng Điệp đột nhiên chảy ra ướt đẫm cả ngực Phương Thất.

Phương Thất vẫn ngơ ngác đứng đó, không hề nhúc nhích.

Du Mộng Điệp đột nhiên lại mỉm cười, nói : "Ca thật sự là người đàn ông rất si tình, rất tốt! Trầm Tuyết Quân kia thật sự là quá ngốc mà!"

Tâm tư của phái nữ thật sự là làm cho người ta nắm bắt không được, nàng khóc ngươi không biết tại sao nàng khóc, còn cười cũng chả biết tại sao nàng cười, thậm chí còn không biết là nàng đang khóc hay cười nữa đấy chứ.

Phương Thất đột nhiên lại nhớ tới Trầm Tuyết Quân, nhớ tới lần đầu gặp gỡ trong tình cảnh nàng bị đuổi giết, nhớ tới lần đầu tiên hắn ôm nàng, nhớ tới những thời gian hắn cùng nàng thân mật, nhớ tới việc Trầm Tuyết Quân đột nhiên bỏ đi, nhớ tới bức thư nàng đã để lại cho hắn, nhớ tới ba năm phiêu bạt giang hồ, nhớ tới đêm đó Trầm Tuyết Quân đột nhiên xuất hiện tại quán trọ Duyệt Lai, nhớ tới Trầm Tuyết Quân cẩn thận từng ly từng tí giúp hắn lau rửa thân thể, nhớ tới nụ cười của nàng, nhớ tới việc nàng lại đột ngột bỏ đi ……

Nước mắt của Phương Thất lại tràn ra.

Trầm Tuyết Quân trong lòng hắn đột nhiên trở thành một câu hỏi bí ẩn, một câu hỏi mà hắn vừa muốn biết đáp án lại vừa không muốn.

Nước mắt đàn ông rơi chẳng nhẹ chút nào, chỉ bởi vì quá thương tâm mới rơi lệ thôi.

Chuyện có thể làm cho nam nhi đau đớn, buồn bã và thương tâm thì dường như cũng chỉ có tình yêu quá sâu đậm mà thôi.

Yêu càng sâu thì đau khổ và buồn bã cũng càng nặng.

Phương Thất vì chuyện này đã chảy không biết bao nhiêu nước mắt.

Lúc đàn ông rơi lệ thì chính là lúc thương tâm nhất của họ và cũng là lúc mà họ cảm thấy cô độc nhất.

Cái có thể giải quyết vấn đề này đối với một người lãng tử như Phương Thất thì thường cũng chỉ có rượu mới làm được thôi, cho nên chúng ta thường xuyên chứng kiến một số người cảm thấy cô đơn hay uống cho đến say mèm dưới ngọn đèn hiu hắt.

Có lẽ ngươi sẽ nói đây là chuyện làm rất ngu xuẩn, rượu chỉ có thể tạm thời giúp cho người ta say thôi nhưng không thể vĩnh viễn giải trừ được đau khổ.

Đúng vậy.

Tuy nhiên trên thế gian này có cái gì có thể vĩnh viễn giải trừ đau khổ đây?

Chỉ có cái chết.

Chết là hết, cái gì cũng không còn nữa, đau khổ không, sung sướng không, cô đơn không, buồn bã cũng không, ngay cả cái chết cũng không nữa mà.

Tuy nhiên chúng ta sinh ra trên thế gian này có rất nhiều chuyện cho tới bây giờ đều không phải do chính bản thân mình quyết định. Việc bản thân sinh ra không phải do bản thân khống chế, ngay cả cái chết có đôi khi cũng không phải do bản thân quyết định nữa.

Đây là sự bất đắc dĩ của nhân sinh, thật không thể tránh né được, vô vọng ……

Có nhiều người không phải là không có dũng khí để chết mà là còn có rất nhiều chuyện đang chờ đợi họ giải quyết, đây thường là những chuyện họ không muốn nhưng vẫn phải làm.

Một người sinh ra trên thế gian nhất định sẽ có một vận mệnh theo họ cả đời, nhất định có rất nhiều chuyện không như mong muốn, tuy nhiên không làm thì không được.

Cũng có rất nhiều người hay khoe khoang lý tưởng vĩ đại của mình như muốn tạo phúc cho loài người, tạo phúc cho xã hội, tuy nhiên lý tưởng vĩ đại này tới một lúc nào đó thì sẽ không còn nghe nhắc đến nữa.

Trung, hiếu, nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, chỉ hai chữ 'Hiếu' và 'Nghĩa' thôi cũng đã đủ để cho chúng ta bận rộn cả đời.

Mỗi người ai cũng là người có máu có thịt, mỗi ngừơi ai cũng có cha mẹ và thân nhân. Khi cuộc sống của chúng ta tới một thời điểm bế tắc thì cái duy nhất mà chúng ta có thể dựa vào đó là chính bản thân và gia đình của mình.

Vì thân nhân của mình ngươi phải sống, đôi lúc cũng phải cố gắng làm ra bộ dáng vui vẻ trước mặt họ.

Việc này cũng giống như đang hóa trang.

Nếu ngươi không vui vẻ thì thân nhân của ngươi sẽ không vui theo, sự đau khổ của ngươi so với niềm vui vẻ, hạnh phúc của người thân thì cái nào quan trọng hơn đây?

Nếu chúng ta vẫn còn là một “Người” thật sự thì đáp án tự nhiên sẽ hiện ra trong lòng mỗi người.

Vì thân nhân thì chính bản thân ngươi phải làm một cái gì đó.

Ngoại trừ cô nhi. Cô nhi đương nhiên là bất hạnh rồi.

Tuy nhiên có đôi khi là một cô nhi cũng không phải là điều bất hạnh bởi vì không có gì ràng buộc cả, rất tự do tự tại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui