Đại Mạc Lãng Tử Đao

Bầu trời đã tối đen như mực.

Một vầng trăng tròn sáng không biết khi nào đã xuất hiện trên bầu trời xa xôi.

Ngoài cửa sổ bóng đêm nặng trịch bao trùm, trên bầu trời cao đầy những ngôi sao chiếu lấp lánh.

Phương Thất trầm giọng nói: "Tất cả họ đều chết hết phải không?"

La Nhất Đao gật đầu, than thở: "Đúng vậy, tại hạ lúc ấy chỉ nghĩ là cái chết của bọn họ chắc chắn còn có nguyên nhân khác”

Du Mộng Điệp hừ nhẹ nói: "Bọn chúng đều là kẻ đáng chết, tên Thiết Kim Cương gì đó dám hai lần trêu chọc ta ……, còn cái tên lùn kia nữa, tướng mạo đã xấu mà tâm địa còn xấu hơn, tất cả mọi chủ ý đều là do hắn mà ra!"

La Nhất Đao thở dài nói: "Thiết Kim Cương thuờng ngày rất hay gây chuyện, tại hạ cũng không bằng lòng nhưng dù sao hắn cũng là huynh đệ tốt của tại hạ, còn Đỗ lão lục kia thì quả thật là không tốt, võ công không bằng ai nhưng lại thường xuyên đứng sau lưng giựt giây cho Thiết Kim Cương với nhiều chủ ý xấu xa. Tuy nhiên chỉ có Diêu Nghiễm Tú là được thôi. Thiết Kim Cương và Đỗ lão lục chết thì cũng không oan uổng nhưng đối với Diêu Nghiễm Tú thì tại hạ cũng thấy có chút thương tiếc. Lão tiền bối và Phương huynh chắc là cũng nhận thấy điểm này”

Phương Thất gật đầu, cười khổ nói: "Ngươi đừng khách sáo nữa, gọi ta là Phương Thất được rồi."

La Nhất Đao gật đầu, kính nể đáp lại: "Được, Phương Thất quả nhiên rất giống Tiểu Thần Long Phương đại hiệp, rất sảng khoái và không câu nệ tiểu tiết"

Phương Thất cười khổ nói: "Ta làm sao mà có thể bì được với tứ ca, ngươi hãy tiếp tục kể đi”

La Nhất Đao nói: "Khi tại hạ đến được khu rừng và tiến vào thì thấy xác của ba người bọn họ nằm đó, lúc ấy trong đầu tại hạ liền cảm thấy mọi chuyện không ổn rồi, nhất định là do tổ chức thần bí kia ra tay, nói không chừng …… , tiếp đó tại hạ lập tức chạy tới ngôi tiểu viện tại phía tây thành mà người thân đang ở, và phát hiện mọi người cũng đã …… đã ……"

Giọng nói của La Nhất Đao đột nhiên trở nên nghẹn ngào, nói không ra lời nữa.

Hiên Viên Hoằng thở dài, nói: "Người chết sao có thể sống lại đựơc, ngươi đừng quá thương tiếc nữa"

La Nhất Đao gật đầu, rưng rưng nói: "Mẹ già và vợ con tại hạ đã bị hạ độc thủ, tại hạ lúc ấy đau khổ đến nỗi không muốn sống nữa, nhưng chợt nghĩ tới tổ chức kia cũng có thể xuống tay với các huynh đệ và người thân của họ tại Hắc Phong Trại thì tại hạ lập tức muốn chạy trở về đó ngay, cho dù biết rõ mình không phải là đối thủ của chúng, dù chết đi nữa thì tại hạ cũng muốn chết cùng bọn họ ……"

Hiên Viên Hoằng gật đầu, tán thưởng: "Ngươi quả là người có nghĩa khí, người sống trong giang hồ phải luôn nhớ tới một chữ ‘Nghĩa’ này”

La Nhất Đao cười khổ nói: "Lão tiền bối quá khen, tuy nhiên ngay lúc tại hạ định trở về Hắc Phong Trại thì đột nhiên gặp phải phục kích”

Du Mộng Điệp liền nhíu mày, nói: "Tổ chức này quả là ghê ghớm thật, mọi kế hoạch đều không bỏ sót một chi tiết nào”

La Nhất Đao nói: "Đây là chỗ đáng sợ nhất ở bọn chúng, tại hạ vừa xoay người lại thì đã có một thanh khoái kiếm đâm tới tại hạ, thấy thế tại hạ liền vội nghiêng người né tránh nên thanh kiếm chỉ đâm trúng vào ống tay áo trái của tại hạ, vì vậy nên không có thương tích gì, người nọ cả kinh lại trở kiếm tiếp tục tấn công, tại hạ lợi dụng ngay thời cơ đó, một đao xuất ra đã đâm vào ngay bụng của hắn”

Du Mộng Điệp giật mình hỏi: "Ngươi không phải …… là đã….?"

Ánh mắt của La Nhất Đao đột nhiên lóe sáng, nói: "Các vị có điều không biết, lúc Phương đại hiệp còn ở chỗ này, do thương cảm tại hạ mất đi cánh tay trái nên đã chỉ điểm cho tại hạ mấy chiêu, tại hạ được Phương đại hiệp chỉ điểm và trải qua mấy tháng khổ luyện nên cũng có chút tiến bộ, tuy nhiên cánh tay phải của tại hạ vẫn chậm hơn so với tay trái trước kia."

Du Mộng Điệp nhìn La Nhất Đao rồi chậm rãi gật đầu.

La Nhất Đao cười khổ nói: "Nhưng đối với chuyện cầm đũa ăn cơm và làm các việc lặt vặt khác thì vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm”

Du Mộng Điệp gật đầu hỏi: "Sau đó thế nào?”

La Nhất Đao nói: "Tại hạ đoán là bọn chúng cho rằng tay trái của tại hạ đã mất nên việc giết tại hạ rất dễ dàng, vì thế nên không phái nhiều người đến, tại hạ giết chết tên đó xong thì lập tức chạy trở về Hắc Phong Trại ……"

Du Mộng Điệp đột nhiên ngắt lời La Nhất Đao, nói: "Nhưng sao chúng ta không gặp ngươi trên đường đến đó?"

La Nhất Đao mỉm cười nói: "Chắc là cô nương đi đường lớn nên mới không gặp, tại hạ vốn cũng muốn đi đường lớn nhưng sợ trên đường gặp phải người của bọn chúng nên đã đi đường khác về Hắc Phong Trại"

Du Mộng Điệp gật đầu, mỉm cười hỏi tiếp: "Thì ra là thế, dù sao ngươi cũng là người nơi đây nên hiểu rõ đường đi nước bước. Tiếp đó ra sao?”

La Nhất Đao than thở: "Khi tại hạ về đến Hắc Phong Trại đã là nửa đêm, chỉ thấy Hắc Phong Trại quá im ắng, và tại hạ biết là mọi việc đã xong rồi, chỉ nhìn thấy được thi thể của đám huynh đệ đã bị thiêu thành tro, tại hạ lúc ấy có cảm giác rất khó hiểu"

Du Mộng Điệp thở dài, hỏi: "Khó hiểu chỗ nào?”

La Nhất Đao nhíu mày nói: "Nếu người của Hắc Phong Trại bị bọn chúng ra tay trừ khử, ngay cả già trẻ bé lớn đều không tha, chuyện tàn nhẫn như vậy thì chỉ có tổ chức thần bí kia làm thôi, tuy nhiên nếu là bọn chúng ra tay sao có thể giúp hỏa thiêu xác người chết được, đáng lẽ bọn chúng phải mặc kệ chứ? Tại hạ lúc ấy thật sự là suy nghĩ không ra"

Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi: "Muốn biết tại sao không?”

La Nhất Đao nói: "Tại hạ nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ tới hai người đã ra tay giáo huấn bọn Thiết Kim Cương tại tửu lâu, có thể hai người họ đã nghe lão chủ mập của tửu lâu nói về Hắc Phong Trại hoành hành tác ác nơi đây, nói không chừng cũng đã biết chuyện tại hạ gặp Phương đại hiệp, hai vị nghe xong nhất định sẽ tới Hắc Phong Trại tìm tại hạ, bọn chúng vì sợ tại hạ tiết lộ tin tức nên nhất định sẽ ra tay cản trở hai vị trước rồi tới diệt Hắc Phong Trại và tại hạ sau, tuy nhiên chắc là bọn chúng đã dùng con đường khác lên núi nên khi tại hạ đi đường lớn vào thành cũng không có gặp chúng, thật là may mắn”

Hiên Viên Hoằng uống tiếp một chén rượu , chậm rãi gật đầu nói: "Ngươi nói rất có lý"

La Nhất Đao nói tiếp: "Tuy nhiên sau khi bọn chúng giết hết người tại Hắc Phong Trại thì nhất định sẽ không làm ra việc hỏa thiêu xác kia, cho dù bọn chúng muốn hủy thi diệt tích thì cũng không có thời gian, cho nên tại hạ nghĩ tới nghĩ lui, và đoán chắc chắn mọi việc là do hai vị đây làm"

Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Đúng vậy, là ta và Thất ca giúp hỏa táng bọn họ”

La Nhất Đao gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích, nói: "Tại hạ đây xin đa tạ hai vị, bọn họ khi còn sống là cướp, vậy mà sau khi chết đi còn có thể được hai vị giúp hỏa táng, thật là …… thật là cũng đã mãn nguyện ……"

Phương Thất thở dài nói: "Người chết như đèn đã tắt, vạn sự như không, chuyện thiện hay ác khi còn sống đừng nên nhắc tới nữa”

La Nhất Đao chậm rãi gật đầu, than thở: " Tại hạ xem như cũng có lời giao phó với họ ……"

Phương Thất hỏi tiếp: "Sau đó thế nào nữa?”

La Nhất Đao đáp: "Tại hạ lúc ấy nghĩ tới nghĩ lui, và chỉ có một ý nghĩ đó là có khả năng nhất, vì vậy tại hạ đã xuống núi vào thành với quyết tâm tìm đến Phương Thất, thứ nhất là đem chuyện của Tiểu Thần Long Phương đại hiệp báo cho, thứ hai là …… nói cho các người biết một số tình huống của tổ chức thần bí này, với hy vọng các người có thể tiêu diệt bọn chúng, giúp báo thù cho Phương đại hiệp, và cũng giúp cho Hắc Phong Trại …… báo thù ……"

Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Cho nên vì vậy ngươi mới giả trang thành tên ăn xin kia?”

La Nhất Đao cười khổ nói: "Tại hạ thật sự là bất đắc dĩ mà làm thế vì không thể trực tiếp đến quán trọ tìm các người, sợ bọn chúng phát hiện và giết tại hạ diệt khẩu, chỉ có giả trang thành như vậy mới không để mọi người chú ý, tuy nhiên cũng bị bọn chúng phát hiện ra ……"

Du Mộng Điệp gật đầu, ánh mắt hướng nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên im lặng.

Phương Thất cũng ngẩng đầu nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ hồ xa xăm.

Hiên Viên Hoằng uống tiếp một hớp rượu, mỉm cười nhìn Tiểu Hổ.

Tiểu Hổ nằm trên giường ngáp dài, Liễu Thanh Thanh thì ngồi bên giường trông chừng.

Du Mộng Điệp chậm rãi quay đầu, hỏi: "Ngươi còn nhớ rõ tin tức lần cuối cùng ngươi thông báo cho tứ ca là gì không?”

La Nhất Đao nói: "Nhớ rõ, ngày đó có hai sự kiện xảy ra, một là lão Chu mập chủ của Hồng Tân Lâu mang đến một số bạc lớn nộp vào Đại Thông Tiền Trang, hai là phát hiện ra một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đang ở tại một tiểu viện ở phía tây thành. Cả hai việc này tại hạ đều đã nói cho Phương đại hiệp"

Du Mộng Điệp hỏi: "Ngươi có còn nhớ nơi ngươi đã đưa người nhà đến không?”

La Nhất Đạo nói: "Đương nhiên tại hạ nhớ kỹ."

Phương Thất đột nhiên lên tiếng: "Có nhớ kỹ cũng vô dụng, hiện tại dám chắc nơi đó đã bỏ hoang rồi"

Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Không sai, nếu thật sự biết là nơi có đầy người chết thì còn ai mà dám lãng vảng ở đó”

La Nhất Đao gật đầu nói: "Vãn bối cũng nghĩ như vậy."

Du Mộng Điệp chậm rãi hỏi: "Ngươi nói lão Chu mập kia có phải là người của tổ chức thần bí không?”

La Nhất Đao lắc đầu nói: "Không biết, nhưng hắn mỗi tháng đều đến Đại Thông Tiền Trang nộp bạc vào, hơn nữa số lượng cũng không phải ít."

Phương Thất gật đầu, nói: "Điều đó có thể chứng minh ít nhất là hắn cũng bị tổ chức kia khống chế"

La Nhất Đao chậm rãi gật đầu.

Phương Thất hỏi: "Đại Thông Tiền Trang kia có lai lịch ra sao?"

La Nhất Đao trả lời: "Đại Thông Tiền Trang này được mở vào hơn mười hơn trước, ông chủ là người Sơn Tây, nghe nói khắp cả nước đều có chi nhánh cả."

Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Thật sự là kỳ lạ, tại sao chỉ có người nộp bạc vào mà lại không thấy ai lấy ra cả?”

Phương Thất nói: "Vấn đề này có thể dễ dàng giải thích, bọn chúng có thể đến một nhánh nào đó lấy bạc ra, hoặc là ……"

Phương Thất đột nhiên không nói.

Hiên Viên Hoằng cười to, nói: "Hoặc là Đại Thông Tiền Trang cũng nằm trong vòng khống chế của bọn chúng phải không?”

Phương Thất nói: "Rất khó nói, thế lực của bọn chúng có lẽ khống chế không được Đại Thông Tiền Trang, nhưng nếu là muốn khống chế một chi nhánh nào đó cũng không phải là việc khó”

Hiên Viên Hoằng gật đầu.

Du Mộng Điệp đột nhiên lại hỏi: "Ngươi có từng thấy chủ của đổ phường và kỹ viện mang bạc tới nộp vào không?”

La Nhất Đao gật đầu nói: "Đây là hai nơi kiếm tiền nhiều nhất trong thành, bọn họ mỗi tháng cũng mang bạc đi nộp, hơn nữa số lượng cũng lớn hơn nhiều."

Du Mộng Điệp cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi thì thào: "Chuyện này thật là kỳ lạ quá……"

La Nhất Đao cũng lẩm bẩm: "Còn có một chuyện rất kỳ lạ nữa……"

Phương Thất liền hỏi: "Chuyện gì?”

La Nhất Đao nói: "Các vị cũng biết trong thành này có ba tòa lâu không, đó là Hồng Tân Lâu, Thanh Phong Lâu và Ỷ Thúy Lâu, điều kỳ lạ là cả ba tòa lâu này đều đựơc đồng thời xây lên vào năm năm trước”

Phương Thất gật đầu đáp: "Ta có biết."

La Nhất Đao nhíu mày, nghi hoặc nói: "Tại sao bọn chúng lại đồng thời xây dựng ba tòa lâu kia nhỉ? Hơn nữa đó là ba nơi kiếm tiền nhiều nhất trong thành, ngươi nói có kỳ lạ không?"

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Chuyện này đúng thật là rất kỳ lạ, nếu muốn đồng thời xây dựng ba tòa lâu kia thì không những nhân lực phải rất lớn mà còn phải cần một lượng lớn tài lực nữa."

Phương Thất suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu ba nơi đó đều là sản nghiệp của tổ chức này thì tại sao bọn chúng lại phải kiếm thêm bạc làm gì? Chẳng lẽ ……"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui