Đại Mạc Lãng Tử Đao

Thân thể của người áo xanh run run, mồ hôi tuôn ra ngày càng nhiều, nói: "Sư phụ, Ngọc Mai tỷ tỷ …… tỷ đã chết, đệ tử không thể chiếu cố và bảo vệ tốt cho tỷ ấy, đệ tử thật đáng chết"

Ánh mắt như đao của Bắc Hải Thần Quân nhìn chằm chằm vào người áo xanh, hai luồng mắt như hai lưỡi đao sắc bén xuyên qua thân thể như cắm sâu vào cốt tủy của hắn. Người áo xanh không dám ngẩng đầu, hắn đột nhiên cảm giác được cả người lạnh như băng, mồ hôi tuôn ra đã ướt đẫm toàn thân.

Một hồi lâu sau, Bắc Hải Thần Quân mới hỏi: "Ngọc Mai chết như thế nào?”

Người áo xanh cắn răng, đáp: "Là bị người giết chết"

Bắc Hải Thần Quân chậm rãi hỏi: "Là ai?”

Người áo xanh đáp: "Lãng Tử Phương Thất"

Bắc Hải Thần Quân hỏi tiếp: "Hắn đang ở đâu?”

Người áo xanh đáp: "Đang ở tại quán trọ Duyệt Lai "

Bắc Hải Thần Quân lại hỏi: "Thi thể của Ngọc Mai đâu?"

Người áo xanh trả lời: "Đang đặt trong phòng của hắn"

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh một tiếng, mắt lại nhìn chằm chằm vào người áo xanh nói: "Có phải ngươi vừa từ nơi đó quay về đây phải không?”

Người áo xanh run run, đáp: "Dạ, đúng vậy."

Bắc Hải Thần Quân nhìn người áo xanh, hỏi tiếp: "Tại sao hắn lại muốn giết Ngọc Mai?"

Người áo xanh cắn răng đáp: "Bởi vì Phương Thất muốn giết đệ tử, Ngọc Mai tỷ tỷ sợ đệ tử không phải là đối thủ của hắn nên …… ", người áo xanh nói tới đây đột nhiên bị nghẹn lời.

Bắc Hải Thần Quân trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi tiếpo: "Ngọc Mai chết thay cho ngươi à?”

Người áo xanh đáp: "Dạ, đúng vậy"

Bắc Hải Thần Quân hỏi tiếp: "Tại sao Phương Thất lại muốn giết ngươi?"

Người áo xanh trả lời: "Hắn …… hắn đến đây là để trả thù, vì đệ tử muốn báo thù cho đại ca nên đã làm hại Phương Ngọc Thành”

Trong phòng bóng tối bao trùm.

Bắc Hải Thần Quân thản nhiên hỏi: "Phương Thất và Phương Ngọc Thành có quan hệ ra sao?”

Người áo xanh nói: "Phương Thất chính là Ngọc Thụ Lâm Phong Phương Ngọc Thụ, Phương Ngọc Thành là tứ ca của hắn."

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Ta hiểu rồi”

Người áo xanh cắn răng, nói: "Mối thù của đệ tử hãy để chính đệ tử đi đòi lại, bọn chúng người đông thế mạnh, sư phụ đừng nên ……"

Hắn đột nhiên không nói nữa, hai luồng ánh mắt như đao kia hiện đã đột nhiên biến mất, người áo xanh ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy Bắc Hải Thần Quân đâu nữa, hắn ngơ ngác quỳ ở đó một hồi lâu, sau đó chậm rãi nở nụ cười.

*****

Vầng trăng non đã treo lơ lửng trên bầu trời.

Trong phòng không có một chút ánh sáng.

Ánh trăng thông qua lỗ hổng trên mái nhà chiếu vào trong phòng, ánh sáng nhu hòa tựa như đôi mắt của tình nhân đang nhìn nhau.

Phương Thất nhìn ánh trăng lại nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp của Trầm Tuyết Quân chứa đầy thâm tình, hắn nằm nhìn ánh trăng thật lâu, nhìn đến ngây dại.

Ánh trăng đột nhiên chớp lóe, đột nhiên từ cái lỗ hổng trên mái nhà có một người hạ xuống, thân thể của hắn nhẹ như lông hồng đang rơi, đáp xuống đất không hề phát ra âm thanh gì. Phương Thất định thần nhìn lại thì thấy được một người mặc đồ tím thân cao tám thước đang lẳng lặng đứng ở trong phòng, ánh mắt của hắn chậm rãi quét tới, dường như so với ánh trăng còn sáng hơn, nhìn chằm chằm vào Phương Thất đang nằm trên giường.

Phương Thất đột nhiên cảm giác cả người phát lạnh, ánh mắt sắc bén như đao của người mặc đồ tím phóng tới như đã đâm thủng cơ thể của hắn.

Phương Thất thầm thở dài, hắn biết phiền toái lại đến nữa rồi, hơn nữa lần này là một phiền toái rất lớn, loại ánh mắt làm cho cả người hắn phát lạnh này cho tới giờ hắn chưa từng gặp được.

Người mặc đồ tím đứng trong bóng đêm, tựa hồ đã hòa với xung quanh làm một thể, hắn rõ ràng là vừa mới nhảy vào nhưng sao lại giống đã đứng ở nơi đó thật lâu, tiếp đó ánh mắt chuyển hướng về nơi khác, tuy nhiên thân thể không động đậy của hắn nhìn tựa như một núi băng lớn, cho dù chỉ thoạt nhìn vào cũng khiến người khác cảm giác được một trận lạnh lẽo.

Phương Thất hít một hơi thật sâu, chậm rãi hỏi: "Ngươi là ai?"

Người mặc đồ tím hỏi lại: "Ngươi chính là Phương Thất à?"

Phương Thất đáp: "Đúng vậy"

Người mặc đồ tím nói: "Lãng tử Phương Thất?"

Phương Thất đáp: "Đúng là ta"

Ngừơi mặc đồ tím lạnh lùng nói: "Tốt, rất tốt”

Phương Thất lại cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo kéo tới, cả người nhịn không được liền phát lạnh, cắn răng hỏi: "Ngươi là ai?"

Người mặc đồ tím không hề nhìn hắn, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng nhìn vào chiếc quan tài màu đen ở góc phòng, một lời cũng không nói, tiếp đó hắn móc từ trong ngực áo ra một cây đuốc nhỏ thắp sáng ngọn đèn trên bàn rồi cầm lấy ngọn đèn chậm rãi bước về phía quan tài.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn hiện ra rõ ràng bóng dáng của hắn, người mặc đồ tím thân cao tám thước, đầu đội tử kim quan, mái tóc hoa râm, lưng thẳng tắp, sắc mặt gầy gò nhưng lạnh lùng, ngay khi bước tới chiếc quan tài, trong đôi mắt của hắn đột nhiên hiện ra một tia ấm áp, vẻ mặt của hắn đầy phức tạp pha lẫn sự buồn bã và phẫn nộ.

Hắn đưa tay ra đẩy cái nắp quan tài rồi nhìn vào trong, ngay lúc này thì hắn đột nhiên nghe được một tiếng hét: "Dừng lại"

Người mặc đồ tím chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như đao lại phóng đến người Phương Thất, Phương Thất đột nhiên ngồi dậy, cắn răng chậm rãi bước xuống giường, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người mặc đồ tím.

Phương Thât hỏi: "Ngươi là ai?"

Người mặc đồ tím nhìn chằm chằm vào Phương Thất, lạnh lùng nói: "Tên của ta, tiểu bối như ngươi vốn không xứng được biết, bất quá nếu ngươi đã sắp chết thì ta không ngại nói cho ngươi nghe, bổn thần quân chính là Độc Cô Quy Hải."

Phương Thất hít sâu một hơi, hắn đột nhiên biết được người đang đối mặt với hắn là ai.

Phương Thất chậm rãi hỏi: "Ai nói ta sắp chết?"

Bắc Hải Thần Quân nói: "Ta nói"

Phương Thất nói: "Ngươi nói ai chết thì người đó phải chết sao?”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Không sai”

Phương Thất lạnh lùng nói: "Cho dù ta có chết thì ta cũng không thể để cho ngươi động vào chiếc quan tài kia”

Bắc Hải Thần Quân ngẩn người, hắn đột nhiên nở nụ cười, cười lạnh nói: "Nếu ta vẫn muốn động vào nó thì sao?”

Phương Thất lạnh lùng nói: "Vậy trước hết ngươi phải giết được ta"

Bắc Hải Thần Quân nói: "Tốt", câu này vừa mới dứt thì hắn vốn đang đứng cạnh chiếc quan tài đột nhiên đã tới trước mặc Phương Thất, ngọn đèn đang cầm ở tay trái của hắn không ngừng chập chờn, tay phải xuất ra một chưởng đánh vào bên tai Phương Thất.

Người như hắn vốn chính là không thể nắm bắt đựơc, hành vi của hắn thì càng không thể nắm bắt.

Một chưởng này nhìn như rất chậm nhưng thật ra rất nhanh, khi ngọn đèn vừa tới trước mặt Phương Thất thì chưởng của hắn cũng đã đến, hắn muốn trước hết giáo huấn tên lãng tử lớn mật này một chút rồi sau đó có giết hắn cũng chưa muộn.

Từ trước đến giờ hắn không hề giải thích bất cứ cái gì, bất luận là giết người hay là làm một chuyện gì đó thì hắn cũng chưa bao giờ giải thích cả, không quản người ta nói thế nào và nghĩ thế nào về hắn, hắn chẳng bao giờ để ý đến.

Chưởng của hắn đã đến ngay bên mặt Phương Thất, hắn đã có thể tưởng tượng ra nửa bên mặt của tên cuồng đồ này vỡ vụn, răng sẽ rơi ra, hốc mắt tan nát, tròng mắt văng đi, hắn biết uy lực của một chưởng nhìn như tùy tiện của hắn thì trong thiên hạ người có thể né tránh cũng không nhiều, hắn đối với bản thân rất tự tin.

Hắn thật không có nghĩ đến Phương Thất có thể né tránh một chưởng này.

Ngay khi một chưởng của Bắc Hải Thần Quân tới được bên mặt của Phương Thất thì Phương Thất đột nhiên dùng một loại tốc độ bất khả tư nghị xoay người né tránh, một chưởng của Bắc Hải Thần Quân đánh vào khoảng không.

Trong mắt của Bắc Hải Thần Quân xẹt qua một tia ngạc nhiên, tiện đà xuất tiếp một chỏ liên hoàn nhanh như tia chớp nhắm ngực của Phương Thất đánh tới, thân ảnh của Phương Thất lại chợt lóe lên, trong chớp mắt đã dùng một loại tư thế kỳ quái chật vật né tránh được một chỏ này.

Bắc Hải Thần Quân chậm rãi xoay người và nhìn Phương Thất, ánh mắt đột nhiên sắc bén như đao, một cỗ sát khí trong nháy mắt bao phủ Phương Thất.

Vừa rồi hắn bất quá chỉ là muốn giáo huấn Phương Thất một chút, hắn thật không có nghĩ đến Phương Thất có thể né được hai chiêu kia, chỉ có chính bản thân của hắn mới biết được tốc độ của Phương Thất vừa rồi nhanh đến cở nào, thân pháp xảo diệu ra sao. Hắn đột nhiên tựa hồ đã hiểu ra tại sao Phương Thất lại có khả năng giết được đồ đệ của hắn, giờ khắc này sát khí của hắn đột nhiên bành trướng, hắn đã quyết tâm muốn giết Phương Thất.

Có đôi khi, những điều không biết so với cái mình biết đựơc có rất nhiều và bất ngờ rất nhiều.

Sát khí bao phủ lấy Phương Thất và cũng bao trùm luôn cả căn phòng, chỉ có tuyệt thế cao thủ thì trên người mới có thể phát ra loại sát khí sắc bén như thế.

Phương Thất đã vô pháp chạy trốn.

Hắn chỉ cần vừa động thôi thì bất luận là động đậy như thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi sát khí sắc bén của Bắc Hải Thần Quân.

Tuy nhiên Phương Thất không hề động, hắn vẫn vững vàng đứng yên một chỗ, mồ hôi đã chảy đầy trong lòng bàn tay nhưng thoạt nhìn thì toàn thân của hắn như đang thả lỏng.

Bắc Hải Thần Quân chậm rãi đặt cây đèn xuống rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất, sát khí tỏa ra càng đậm, hắn đột nhiên phát hiện ra tên cuồng đồ này cũng có chút vốn liếng để cuồng, hắn nhìn như tùy tiện đứng ở đó nhưng toàn thân đều đề phòng, bất luận là ra tay từ hướng nào thì tên cuồng đồ kia cũng có thể phản ứng và đánh trả.

Phương Thất thân trần đứng đó, trên người toàn là vải trắng bọc lấy thân, chỉ có bản thân hắn mới biết được hiện tại hắn khẩn trương cỡ nào. Trước mặt là Bắc Hải Thần Quân ung dung đứng đó nhưng toàn thân lại không hề có một tia sơ hở nào làm cho Phương Thất thật không biết làm thế nào để ra tay.

Huống chi trên người Phương Thất còn đang mang thương tích, đao cũng không có trong tay.

Máu từ vết thương ở hông của Phương Thất lại chậm rãi tuôn ra.

Sát khí đột nhiên dày đặc hẳn lên, dày đặc đến nỗi làm cho người khác không thể thở nổi, Bắc Hải Thần Quân đã nhìn ra được Phương Thất kiên trì không được bao lâu nữa, hắn đã chuẩn bị ra tay.

Đột nhiên có hai tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên, sau đó không đợi có người lên tiếng thì cửa đã mở ra, Hiên Viên Hoằng cười ha ha bước vào.

Cỗ sát khí dày đặc vừa rồi giống như một núi băng rét lạnh nhưng khi Hiên Viên Hoằng bước vào thì lại giống như ánh mặt trời sáng rỡ chiếu xuống lớp băng khiến cho người cảm thấy ấm áp và thỏai mái.

Bắc Hải Thần Quân đột nhiên xoay người lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, sát khí nhất thời cũng biến mất, Phương Thất ngầm thở phào một hơi.

Hiên Viên Hoằng cười nói: "Lão quái vật ngươi còn chưa chết sao, chạy đến nơi này làm gì thế?”, mái tóc bạc của ông bay bay, nụ cười như gió xuân thổi tới, rất dịu dàng và ấm áp.

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Còn lão ăn mày ngươi cũng chưa chết sao, tại sao cũng chạy đến chỗ này hả?"

Hiên Viên Hoằng chống cây gậy trúc xuống đất, cười nói: "Lão ăn mày ta đâu có giống lão quái vật ngươi, ta vốn tiêu diêu tự tại và không màng chuyện thế tục nhưng trong lòng lại thương cảm đám con cháu nơi đây của ta chết thảm nên lão ăn mày ta đành phải bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tự mình vượt đường xa đến đây"

Bắc Hải Thần Quân ngạo nghễ nói: "Bổn thần quân hơn mười năm qua ngao du hải ngoại, vừa mới trở lại Bắc Hải, trong lòng nhớ đồ nhi nên đến thăm chúng”

Hiên Viên Hoằng cười nói: "Lão quái vật, ngươi thăm đồ nhi thì đến đây làm cái gì?”

Trong mắt của Bắc Hải Thần Quân đột nhiên lóe ra tinh quang, lạnh lùng nói: "Bởi vì đồ nhi của ta ở chỗ này, ta không tới đây thì ngươi bảo ta đi đâu?”

Phương Thất ngây người, hắn đột nhiên hiểu ra tại sao Bắc Hải Thần Quân lại muốn mở nắp quan tài, sự buồn bã trong lòng hắn nhất thời dâng lên.

Hiên Viên Hoằng nhíu mày, chậm rãi nói: "Đồ nhi của ngươi có ở đây sao?"

Trong mắt của Bắc Hải Thần Quân xẹt qua một tia bi thương, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài đen, chậm rãi nói: "Không sai, nó đang ở đây”

Phương Thất đột nhiên cảm giác được toàn thân vô lực, ngay cả đứng vững cũng không được nữa, giờ phút này ai có thể giải thích được nỗi buồn trong lòng hắn đây? Hắn cố bước đến giường rồi chậm rãi ngồi xuống, thất thần cúi đầu nhìn mặt đất.

Hiên Viên Hoằng thở dài một cái, chậm rãi gật đầu nói: "Ta hiểu rồi ……"

Bắc Hải Thần Quân thu hồi ánh mắt, nhìn Hiên Viên Hoằng, lạnh lùng nói: "Chuyện này không quan hệ đến ngươi, ngươi ra ngoài đi"

Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Không sai, đây đúng là chuyện nhà của ngươi, ta có thể đi ra ngoài nhưng nếu ngươi chuẩn bị giết nó thì ta cam đoan ngươi nhất định sẽ hối hận"

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: "Bổn thần quân làm việc có khi nào hối hận qua đâu hả?”

Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Ta biết trong đầu lão quái vật ngươi không hề có hai từ hối hận nhưng nếu ngươi giết nó thì ta cam đoan ngươi nhất định sẽ hối hận"

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh hỏi: "Tại sao?"

Hiên Viên Hoằng nói: "Ngươi biết tại sao quan tài của đồ nhi ngươi lại đựơc đặt ở trong phòng của nó không?”

Bắc Hải Thần Quân ngẩn người, chuyện này hắn quả thật cảm giác được có chút kỳ lạ, chỉ bất quá hắn làm việc thì không bao giờ hỏi tại sao, bây giờ đối mặt với Hiên Viên Hoằng nên hắn không thể không hỏi: "Tại sao?"

Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Bởi vì nó là trượng phu của đồ nhi ngươi”

Bắc Hải Thần Quân đột nhiên cười lạnh nói: "Thì ra là vậy, một tên khốn không có trái tim dám ra tay giết vợ thì chết đi còn gì phải bàn cãi”

Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Làm sao ngươi biết được nó không có trái tim?”

Trong mắt của Bắc Hải Thần Quân hiện lên một tia ấm áp, tử kim quan trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng lờ mờ, chậm rãi nói: "Đồ nhi bảo bối của ta từ nhỏ đã theo ta, ta dạy nó võ công, nuôi dưỡng nó trường thành. Nó lớn lên xinh đẹp dịu dàng, gả cho tên đó đã là cái phước của hắn, nhưng tên cuồng đồ này lại dám ra tay giết vợ của mình, không phải không có trái tim thì là cái gì?", hắn cắn răng rồi đột nhiên quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất, một cỗ sát khí nhất thời lại bao trùm cả căn phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui