Đại Mạc Lãng Tử Đao

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Lão ăn mày, xem ra chuyện ngươi biết thật không ít nhỉ"

Hiên Viên Hoằng cười cười nói: "Chuyện này trên giang hồ vốn không ai biết cả, tuy nhiên chỉ lão ăn mày ta đây biết rõ thôi"

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: "Không sai, Sở Anh Nam đích thật là đồ đệ của bổn thần quân, đáng tiếc nó quá đoản mệnh, không nên chỉ vì một sự thất bại nho nhỏ mà mất mạng, nếu không bây giờ thì Phương Ngọc Thành nhất định không phải là đối thủ của nó"

Hiên Viên Hoằng thở dài, gật đầu nói: "Có lẽ là vậy!"

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Bộ ngươi không phục à?”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão ăn mày ta có phục hay không không quan trọng nữa bởi vì Sở Anh Nam đích thật đã chết rồi. Lão ăn mày ta biết ngươi đã tìm nó khắp giang hồ hai năm nhưng chỉ tìm thấy được hai người em của nó, ngươi vốn cũng là có hảo ý, chỉ đáng tiếc ……"

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng thốt: "Đáng tiếc cái gì?"

Hiên Viên Hoằng nói: "Đáng tiếc ngươi dạy cho bọn họ võ công nhưng lại không biết trong lòng bọn họ vốn đang mang thù hận nên bọn họ mới có cơ hội để báo thù, và vì thế mới có cái họa hôm nay ……", Hiên Viên Hoằng nói đến đây rồi khẽ thở dài.

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh hỏi: "Chẳng lẽ thù của đại ca bọn chúng không nên báo sao?”

Hiên Viên Hoằng lắc đầu trả lời: "Không nên, tối thiểu là không nên báo thù như vậy"

Bắc Hải Thần Quân ngạo nghễ nói: "Bổn thần quân chỉ biết là có thù thì báo thù, có oán thì báo oán thôi”

Hiên Viên Hoằng nói: "Phương Ngọc Thành bị đánh gảy xương đôi chân, xương hai vai và tay cũng bị đánh nát, lưỡi bị cắt, mắt bị móc ra, ngay cả lỗ tai đều bị đâm thủng cho điếc, ngươi nghĩ hắn trở thành như vậy sẽ thế nào đây?”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Bổn thần quân chẳng phải đã nói, có thù báo thù, có oán báo oán sao?”

Hiên Viên Hoằng thở dài, chậm rãi nói: "Vậy thì Phương Thất báo thù cho tứ ca của hắn là đúng hay sai?”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đưa mắt nhìn lên bầu trời, đột nhiên im lặng không đáp.

Hiên Viên Hoằng lại nói: "Lão ăn mày ta hỏi ngươi thêm điều này, mối thù của Liễu Trần hòa thượng sẽ do ai trả đây?"

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đáp: "Đợi bổn thần quân tìm được hung thủ giết Liễu Trần đại sư thì sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn"

Hiên Viên Hoằng cười cười.

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Hiên Viên Hoằng thản nhiên đáp: "Ngươi có biết Liễu Trần hòa thượng trước khi xuất gia có tục danh là gì hay không?”

Bắc Hải Thần Quân nhíu mày, nhưng lại không nói gì.

Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói tiếp: "Mặc dù hai người các ngươi có giao tình rất tốt nhưng chắc là Liễu Trần hòa thượng cũng không có nói cho ngươi nghe, phải không?”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng không nói.

Hiên Viên Hoằng tiếp: "Lão ăn mày ta bây giờ nói cho ngươi biết, Liễu Trần hòa thượng trước khi xuất gia thì có tục danh là Phương Ngọc Sơn, chính là đại ca của Phương Ngọc Thành và Phương Ngọc Thụ, hiện tại ngươi đã hiểu chưa?”

Bắc Hải Thần Quân đột nhiên xoay người lại, giật mình nhìn Hiên Viên Hoằng và nói không nên lời.

Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Bây giờ ngươi còn có muốn đem hung thủ giết Liễu Trần bầm thây vạn đoạn không?"

Bắc Hải Thần Quân nhìn Hiên Viên Hoằng, lạnh lùng đáp: "Lão ăn mày, rốt cục ngươi muốn nói gì?"

Hiên Viên Hoằng thở dài, chậm rãi nói: "Tất cả những chuyện phát sinh ở nơi này vốn đều có liên quan đến một tổ chức thần bí, tuy nhiên tổ chức thần bí đó chính là do đồ nhi của ngươi một tay dựng lên, hắn đã ám toán Phương Ngọc Thành, Phương Thất vì thế mới tới nơi đây báo thù. Sau khi nó đến nơi đây thì cửu tử nhất sinh, Sở nha đầu vì không đành lòng thấy Phương Thất bỏ mệnh nơi đây và cũng không đành lòng nhìn thấy hắn chém giết cùng Sở Anh Bố, do đó vì hóa giải đoạn ân oán này Sở nha đầu đã cải trang thành Sở Anh Bố và bời vậy mới bị Phương Thất giết chết", Hiên Viên Hoằng thở dài, lắc đầu nói: "Thật đáng tiếc …… vốn đó là một đoạn nhân duyên tốt đẹp”

Bắc Hải Thần Quân liền hỏi: "Thật có chuyện như vậy?”

Hiên Viên Hoằng cười khổ nói: "Cả đời của lão ăn mày ta không bao giờ nói thêm nói bớt, chuyện này ngươi muốn biết rõ hãy đi hỏi đồ nhi yêu quý của ngươi đi”

Bắc Hải Thần Quân lại nhìn vào đám cháy, cười lạnh nói: "Bây giờ ngươi muốn bổn thần quân đi hỏi ai đây?"

Hiên Viên Hoằng trả lời: "Đương nhiên là Sở Anh Bố."

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng thốt: "Ý của ngươi là nói nó không có chết?"

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão quái vật, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra đây là kế kim thiền thoát xác hay sao?"

BắcHhải Thần Quân cười lạnh nhìn chằm chằm Hiên Viên Hoằng, nói: "Ngươi muốn nói nó tự phóng hỏa đốt nhà à?”

Hiên Viên Hoằng hỏi lại: "Ngươi nghĩ sao?"

Bắc Hải Thần Quân không nói, trong mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên.

Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Ngươi nhất định cũng không biết, lúc đầu hai người bọn họ vì báo thù nên Sở nha đầu đã thay tên đổi họ, giả vờ bị người đuổi giết và xâm nhập vào Phương gia để báo thù, ai ngờ Sở nha đầu lại đem lòng yêu Phương Ngọc Thụ cho nên đã chần chừ không chịu xuống tay. Sở nha đầu đã sống tại Phương gia suốt năm năm, cuối cùng mới rời đi trong nước mắt. Phương Ngọc Thụ vì tìm kiếm thê tử đã luân lạc giang hồ, lãng tích thiên nhai ……"

Bắc Hải Thần Quân vẫn nhìn vào đám cháy, trầm mặc không nói.

Hiên Viên Hoằng than thở: "Lão quái vật, đây đều là một tay của ngươi tạo ra đấy, và vì thế mới dẫn đến cái chết của Sở nha đầu hôm nay”

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: "Lão ăn mày ngươi nói nhiều như vậy có phải muốn bổn thần quân ta bỏ qua cho tên tiểu tử Phương Thất kia?"

Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Với tính cách của lão quái vật ngươi, nếu ngươi có ý muốn giết nó thì sợ rằng lão ăn mày ta cũng không có cách nào."

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh không nói.

Hiên Viên Hoằng thở dài nói tiếp: "Vốn đoạn ân oán này đã được hóa giải, lòng báo thù của Phương Thất đã mất nhưng đột nhiên lại có người ra tay giết Liễu Trần hòa thượng, lão quái vật ngươi có nghĩ tới là tại sao không?”

Bắc Hải Thần Quân chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng thốt: "Tại sao?"

Hiên Viên Hoằng nói: "Vốn Sở nha đầu đã dùng tánh mạng của nó để hóa giải hết ân oán và chuyện này vốn đã chấm dứt, tuy nhiên qua cái chết của Liễu Trần hòa thượng thì lão ăn mày ta có cảm giác chuyện đã không còn bình thường nữa"

Bắc Hải Thần Quân hỏi: "Lão ăn mày, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

Hiên Viên Hoằng nhìn vào đám cháy, nói chậm từng chữ : "Nơi này nhất định đang ẩn dấu một âm mưu rất lớn”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Âm mưu gì?"

Hiên Viên Hoằng lắc đầu, chậm rãi nói: "Ta không biết"

Bắc Hải Thần Quân nhìn chằm chằm Hiên Viên Hoằng, ngạc nhiên thốt: "Ngươi không biết?”

Hiên Viên Hoằng gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi nói: "Lão ăn mày ta chỉ biết là âm mưu này so với sự suy nghĩ của chúng ta đáng sợ hơn nhiều”

Khóe miệng của Bắc Hải Thần Quân đột nhiên lộ ra vẻ cười chế nhạo, hỏi: "Lão ăn mày, ngươi có biết là âm mưu gì không?”

Hiên Viên Hoằng cười cười, nói: "Lão quái vật, đêm nay nếu lão ăn mày ta không kịp thời ngăn ngươi thì Phương Thất vốn đang trọng thương nhất định sẽ không phải là đối thủ của ngươi, nếu ngươi ra tay giết chết nó thì ngươi hãy ngẫm lại sẽ dẫn đến hậu quả gì?"

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Giết thì giết, bổn thần quân giết người còn để ý gì đến hậu quả sao?”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão quái vật, nếu ngươi đêm nay giết nó thì lão ăn mày ta không dám nói ngươi sẽ hối hận nhưng nhất định là ngươi sẽ trúng vào kế nhất tiễn song điêu của đối phương”

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh, một hồi lâu sau mới đột nhiên thốt: "Lão ăn mày ngươi nói ra nghe thử xem”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Nếu Phương Thất chết đi thì ngươi có biết ai sẽ liều mạng với ngươi không?”

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh, nói: "Bổn thần quân sẽ tận tình đón tiếp"

Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Cũng may là lão ăn mày ta kịp thời ngăn ngươi, bằng không thì……"

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh hỏi: "Bằng không thì thế nào?"

Hiên Viên Hoằng than thở: "Bằng không thì bây giờ đã có hai nhân mạng chết dưới tay ngươi rồi”

Bắc Hải Thần Quân hỏi: "Hai nhân mạng?”

Hiên Viên Hoằng nói: "Một người là Phương Thất, một người là Du nha đầu."

Bắc Hải Thần Quân cau mày hỏi: "Du nha đầu là ai?"

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Chính là viên ngọc minh châu của Thái Hồ Điếu Tẩu Du Vọng Nhạc"

Trên mặc của Bắc Hải Thần Quân không biểu lộ gì nhưng trong lòng không khỏi thầm hít sâu một hơi.

Hiên Viên Hoằng nói tiếp: "Lão ăn mày ta lần này đi ngang qua Thái Hồ, nha đầu kia theo ta ra ngoài vui chơi một chút, không ngờ gặp phải Phương Thất ở đây và đem lòng yêu thích hắn. Du lão đầu chỉ có độc nhất một người con gái này, nếu nó chết dưới tay ngươi thì ngươi nghĩ hậu quả sẽ thế nào?”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm bầu trời tối đen, cũng không có trả lời Hiên Viên Hoằng, tiếp đó đột nhiên cười lạnh nói: "Quả nhiên là một tên tặc tử vô sỉ"

Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Đồ nhi yêu quý của ngươi ba năm trước đây đã rời khỏi Thần Long Sơn Trang, Phương Thất vì thế mới lãng tích giang hồ, trong thời gian đó hắn cũng đã chịu nhiều đau khổ. Mặc dù như thế nhưng trong lòng hắn không lúc nào quên được Sở nha đầu, và vì thế đến hiện tại cũng không tiếp nhận tình cảm của Du nha đầu, chuyện này lão ăn mày ta nhìn thấy rõ ràng", Hiên Viên Hoằng thở dài một tiếng, chậm rãi tiếp: "Tuy nhiên ta cũng nhìn ra được, nếu ngươi giết chết Phương Thất thì Du nha đầu nhất định sẽ liều mạng với ngươi và nó tất nhiên không phải là đối thủ của lão quái vật ngươi"

Bắc Hải Thần Quân thở ra một hơi, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

Hắn đột nhiên hiểu được nếu giết Phương Thất thì Du Mộng Điệp cũng sẽ liều chết với hắn, Du Mộng Điệp mà chết thì Thái Hồ Điếu Tẩu Du Vọng Nhạc nhất định sẽ tìm hắn liều mạng, không nói tới Du Vọng Nhạc, Hiên Viên Hoằng sẽ là người đầu tiên cùng hắn nhất quyết sinh tử, đây là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, tuy nhiên ngư ông hiện tại đang ở đâu?

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão quái vật, bây giờ ngươi đã hiểu rồi phải không?"

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Chuyện có thật sự phức tạp như lời ngươi không?”

Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Chỉ sợ so với lời của ta phức tạp hơn nhiều”

Bắc Hải Thần Quân trầm tư không nói.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Ngươi có biết vì sao lão ăn mày ta hiện tại ở đây cùng ngươi không?”

Bắc Hải Thần Quân chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hoằng.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Nếu lão ăn mày ta suy đoán không lầm thì bây giờ nhất định đang có người từ một nơi bí mật nào đó gần đây theo dõi chúng ta, ngươi tin không?"

Ánh mắt sáng như sao của Bắc Hải Thần Quân chậm rãi đảo quanh, nhìn vào các nơi tối tăm, quả nhiên là đang có bóng người chớp động, sau đó nói: "Tại sao bọn chúng lại phải theo dõi ta và ngươi?”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Bởi vì hiện tại bọn chúng nhất định đang ra tay ở một chỗ khác cho nên mới phái người ở chỗ này theo dõi động tĩnh của ta và ngươi, chỉ cần ngươi và ta vẫn còn ở đây thì bọn chúng có thể an tâm, chuyện này vốn nằm trong kế sách liên hoàn của bọn chúng”

Bắc Hải Thần Quân hỏi: "Ngươi nói bọn chúng ra tay ở đâu? Kế sách gì?"

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Nơi ta muốn nói chính là quán trọ Duyệt Lai, trong đám cháy đó có kế kim thiền thoát xác thì bên kia tại sao không thể có kế đục nước béo cò?”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Xem ra tất cả đều nằm trong suy đoán của lão ăn mày ngươi cả”

Hiên Viên Hoằng cười cười nói: "Tuy nhiên cũng không được đầy đủ lắm, đêm nay đột nhiên có rất nhiều khách tới quán trọ, lão ăn mày ta thấy thế đành phải tốn công suy nghĩ một chút”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Quán trọ có nhiều người đến trọ thì có gì kỳ lạ đâu?”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Vốn cũng không có gì kỳ lạ, tuy nhiên bọn người đó nhân lúc ngươi đến thì lục tục kéo vào, hơn nữa số lượng còn đặc biệt nhiều nhưng hàng hóa lại rất ít, điểm này không kỳ lạ sao?”

Bắc Hải Thần Quân không nói.

Người sống trong giang hồ đương nhiên phải lưu tâm để ý khắp nơi, nếu Hiên Viên Hoằng cái gì cũng đều nhìn không ra thì làm sao mà còn sống đến bây giờ.

Hiên Viên Hoằng cười cười nhìn Bắc Hải Thần Quân nói: "Thời gian không sai biệt lắm, bây giờ ngươi có muốn cùng lão ăn mày ta đi xem kịch không? Nói không chừng ngươi sẽ gặp được đồ nhi yêu quý của ngươi trong đoàn kịch đó đấy”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hoằng rồi đột nhiên thân thể chợt lóe lên, thân ảnh màu tím nhanh chóng phóng về hướng quán trọ Duyện Lai.

*****

Trong sân đang hỗn loạn, Du Mộng Điệp vội vàng chạy ra ngoài thì thấy được ở phía tây bắc của thành ngọn lửa lớn đang bốc cao, ngay cả nửa bầu trời đã biến thành một màu đỏ.

Du Mộng Điệp nhíu mày, nàng không biết nơi nào đang cháy? Tại sao lại cháy lớn như vậy? Nó có quan hệ gì với mọi chuyện đã xảy ra hay không?

Ở sân sau là dãy phòng hảo hạng, sân vốn cũng không lớn nhưng lại có trồng ít hoa cỏ, người đứng đầy trong sân, trang phục các loại đa dạng, có thể nhìn ra được bọn họ đều là thương nhân từ xa đến đây, bọn họ cũng không ngừng lớn tiếng la hét, các loại ngôn ngữ đều có, trong sân quả thật rất hỗn loạn.

Du Mộng Điệp đứng ở trong đám người ngẩng đầu nhìn ánh lửa bốc cao tận trời, nàng đột nhiên có chút không hiểu tại sao hôm nay khách lại tới quán trọ nhiều như vậy?

Bỗng có một người đàn ông cao to bước ra khỏi cửa phòng rồi đi vào trong đám đông đứng trong sân xem đám cháy. Thật không biết có phải là trùng hợp hay cố ý, dáng người cao lớn của hắn vừa lúc đứng ở phía trước Du Mộng Điệp. Du Mộng Điệp đang muốn tránh né hắn thì bỗng nhiên hắn ho khan hai tiếng, từ hai bên bỗng có người ngăn cản đường đi của Du Mộng Điệp. Du Mộng Điệp nhíu mày, tên to con đột nhiên cúi người xuống, cái mông của hắn thiếu chút nữa đã đụng vào người Du Mộng Điệp.

Du Mộng Điệp đột nhiên lui về phía sau né tránh, phía sau lưng đã có người đang mỉm cười đợi nàng, cái tẩu thuốc trong tay hắn đúng lúc vươn ra, lúc Du Mộng Điệp đang lui về phía sau tránh né thì tẩu thuốc đã đánh vào huyệt Ngọc Chẩm sau đầu nàng, Du Mộng Điệp lập tức cảm thấy trước mắt tối đen, tẩu thuốc lại nhanh chóng điểm vào ba huyệt đạo trên người nàng, Du Mộng Điệp lập tức ngẩn ra, thân hình từ từ ngã xuống, đột nhiên có một cánh tay vươn ra ôm lấy nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui