Đại Mạc Lãng Tử Đao

Phương Thất lạnh lùng hỏi: "Lão già, ông có tin là có ma quỷ không?”

Đồng Vô Thiên đột nhiên xoay người lại, sắc mặt nhất thời trắng bệch, mồ hôi từ trên cái trán nhăn nheo từng giọt từng giọt nhỏ xuống gương mặt.

Phương Thất cười nói: “Xem chừng là ông không tin"

Đồng Vô Thiên nói: "Ta …… ta ……"

Phương Thất nói: "Ta vốn cũng không tin nhưng là vừa rồi ……", nói đến đây đột nhiên do dự một chút, hắn không biết có nên nói tiếp hay không.

Đồng Vô Thiên hoảng sợ hỏi: "Vừa rồi …… vừa rồi làm sao?"

Phương Thất nhìn Đồng Vô Thiên nhíu mày rồi chậm rãi nói: "Vừa rồi …… ta hình như nhìn thấy có mấy cái bóng ở phía sau ông, chớp lóe mấy cái rồi biến mất, tiếp đó bảy người đứng phía sau đều ngã xuống”

Cặp mắt của Đồng Vô Thiên lập tức trợn tròn, nói: "Thật …… thật vậy?"

Phương Thất gật đầu.

Đồng Vô Thiên đột nhiên cười to một trận nhưng trong ánh mắt vẫn còn toát ra vẻ sợ hãi. Phương Thất mỉm cười nhìn hắn, một người khi nội tâm càng sợ hãi thì khi cười sẽ cố cười lớn tiếng, đây thật ra lá giúp cho bản thân tự tin lên một chút mà thôi.

Đồng Vô Thiên đột nhiên dừng cười, nói: "Hảo tiểu tử, trên đời làm gì có quỷ, ngươi đang gạt lão già như ta phải không?”

Phương Thất thở dài, lắc đầu nói: "Ta có hảo tâm nói cho ông nghe, ông không tin thì thôi."

Đồng Vô Thiên nhìn chằm chằm vào Phương Thất, Phương Thất nói tiếp: “ Ông đương nhiên cũng biết những người ông mang đến đều có thân thủ ra sao, nếu không phải là quỷ thì ai có thể trong nháy mắt vô thanh vô tức làm cho bọn họ đồng loạt ngã xuống hết hả, chỉ cần cẩn thận nghĩ lại thì ông sẽ hiểu”

Sắc mặt của Đồng Vô Thiên trở nên trắng bệch, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa, nói: "Tiểu tử thúi, ngươi …… ngươi ……", hắn đột nhiên nhìn thấy cặp mắt của Phương Thất trợn tròn chăm chú nhìn vào phía sau lưng hắn. Đồng Vô Thiên đột nhiên quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy được cái gì.

Phương Thất đột nhiên cười to, Đồng Vô Thiên quay đầu lại, nhất thời thẹn quá thành giận, sắc mặt tím tái, thân hình chợt lóe đã đến trước mặt Phương Thất, tẩu thuốc cầm trong tay xuất ra như tia chớp nhằm vào mười sáu đại huyệt trên người Phương Thất điểm vào, dưới ánh trăng cái bóng của tẩu thuốc bao phủ lấy Phương Thất.

Phương Thất không còn chỗ tránh né, vết thương ở hông lại bỗng nhiên phát ra đau đớn, rồi đột nhiên xoay người lại, vỏ đao đen nhánh như tia chớp xuất ra đánh vào hông của Đồng Vô Thiên. Đồng Vô Thiên vội phóng lên tránh né, bóng của tẩu thuốc đột nhiên tập hợp thành một vệt sáng to như tia chớp bổ xuống huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Phương Thất, thân hình của Phương Thất đột nhiên phiêu hốt như quỷ mị, thi triển cước bộ bước lệch sang một bên tránh được một kích trí mạng này. Khi Đồng Vô Thiên rơi xuống chạm đất thì tẩu thuốc trong tay lại nhanh như tia chớp xuất ra đánh đến huyệt Ngọc Chẩm của Phương Thất, lúc này ánh đao đột nhiên chợt lóe lên, chỉ nghe "đinh đinh đinh" ba tiếng, Đồng Vô Thiên giật mình nhìn Phương Thất, tẩu thuốc làm bằng đồng trong tay hắn nháy mắt đã bị chia thành ba đoạn, chỉ còn lại cán cầm màu phỉ thúy nơi tay.

Phương Thất mỉm cười nhìn Đồng Vô Thiên, đao đã tra vào vỏ, vỏ đao đen nhánh trong bóng đêm dường như toát ra một hơi thở thần bí, sắc mặt của Đồng Vô Thiên trở nên trắng bệch.

Sao lại có chuyện trùng hợp diễn ra đến thế?

Trong đầu của Đồng Vô Thiên đột nhiên nhớ lại quá khứ, Phương Ngọc Thành cũng chỉ dùng một đao chém tẩu thuốc của hắn thành ba đoạn, hắn tuyệt không tin vào mắt trên đời lại có đường đao nhanh như vậy, một khắc đó hắn đã sợ đến nỗi đôi chân mềm nhũn không thể đứng nổi mà quỵ xuống.

Và hôm nay, người tên Phương Thất bị thương trước mắt hắn cư nhiên cũng có thể dùng một đao chém cái tẩu thuốc nổi tiếng giang hồ của hắn thành ba đoạn, lúc này đây hắn ngoài sợ hãi thì còn có thể làm gì?

Chung Nam Dã Ông với tẩu thuốc tác mệnh đoạt hồn tung hoành giang hồ hơn bốn mươi năm chẳng lẽ không chịu nổi một chiêu của Phương gia đao pháp?

Phương Thất mỉm cười hỏi: "Lão già, ông phục chưa?”

Đồng Vô Thiên ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thanh đao cùng vỏ đao đen nhánh trong tay Phương Thất, trong mắt tràn ngập sợ hãi và buồn bã, một lời cũng thốt không ra.

Đột nhiên trong một căn phòng có tiếng thở dài vang lên, tiếp đó đèn trong phòng được thắp sáng rồi một giọng nói âm trầm cất lên: "Chuyện như thế cần gì phải dùng vũ lực để giải quyết?”, giọng nói của người này không lớn nhưng lại phảng phất rất rõ ràng bên tai.

Lòng của Phương Thất nhất thời nặng nề hẳn lên.

Căn phòng sáng đèn đó chính là phòng của Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ.

Giọng nói từ phòng trong lại cất lên: "Sao các ngươi không chịu vào đây uống một chén đi?”

Phương Thất thầm hít một hơi thật sâu, tiếp đó chậm rãi nhấc chân đi về hướng căn phòng, còn Đồng Vô Thiên thì sắc mặt lộ vẻ vui mừng cất bước đi theo sau Phương Thất.

Một người mặc quần áo màu vàng thân hình cao lớn đeo vải che mặt đang ngồi ở trước bàn, chỉ còn cặp mắt lộ ra ngoài, tuy ánh mắt của hắn lạnh như băng nhưng lại lấp lóe tinh quang.

Đứng ngay trước giường có hai người mặc áo xanh cũng mang vải che mặt, chỉ để lộ ra cặp mắt, trong tay ai cũng có một thanh trường kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất. Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ đang bất động nằm trên giường, xem ra đã bị điểm huyệt.

Trên bàn chỉ có một bầu rượu và một cái chén rượu làm bằng bạch ngọc, người mặc áo vàng vươn tay tới cầm lấy bầu rượu rồi chậm rãi rót rượu vào chén, từ tốn hỏi: "Ngươi có muốn uống một chén không?”, nói xong rồi cầm chén rượu lên uống.

Phương Thất cười cười nói: "Nếu ngươi mời ta uống thì cũng nên chuẩn bị hai chén rượu chứ, ta luôn không thích cùng người khác uống chung một chén”

Người mặc áo vàng dường như cũng cười, chậm rãi nói: "Ta vốn không có ý mời ngươi uống”

Phương Thất hỏi: "Nếu không muốn mời thì sao ngươi còn hỏi ta?”

Người áo vàng nói: "Ta cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi"

Phương Thất đột nhiên đi tới rồi ngồi xuống đối diện với người áo vàng, mỉm cười nói: "Ngươi không mời ta uống rượu nhưng ta có thể xin một chén rượu của ngươi không?”

Người áo vàng gật đầu nói: "Ngươi đương nhiên là có quyền lợi này, bất quá ta không nhất định sẽ đáp ứng”

Phương Thất hỏi: "Ngươi có đáp ứng hay không?"

Người áo vàng trả lời: "Không đáp ứng."

Phương Thất thở dài nói: "Thật không ngờ ngươi lại hẹp hòi như vậy”

Người áo vàng nói: "Con người của ta luôn luôn như thế”

Phương Thất nói: "Ngươi tựa hồ là kẻ rất kén cá chọn canh đấy, nếu không như thế thì làm sao lại mang theo bầu rượu và chén rượu riêng??"

Người áo vàng nói: "Trên đời này nơi bán rượu mặc dù nhiều nhưng có đôi khi cũng có nơi sẽ không có bán rượu, lúc đó muốn uống một chén lại không có rượu thì phải làm sao đây? Chính mình mang theo là tiện hơn cả"

Phương Thất hỏi: "Ngươi rất thích uống rượu à?"

Người áo vàng nói: "Không phải rất thích, chỉ là ngẫu hứng uống một chút thôi”

Hai người ngươi một câu ta một câu, tựa như là bằng hữu đang hàn huyên tâm sự, dường như không còn ai quan tâm đến Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ đang bị chế trụ nằm trên giường.

Phương Thất thở dài nói: "Đáng tiếc tính của ngươi hơi keo kiệt, uống rượu một mình đâu bằng có người cộng ẩm, hôm nay ngươi mời ta uống một chén, ngày mai ta mời ngươi uống lại, thế nào?"

Người áo vàng nói: "Không được."

Phương Thất hỏi: "Tại sao?"

Người áo vàng thản nhiên nói: "Bởi vì ngươi không còn sống tới ngày mai, hôm nay ta mời ngươi uống, chút nữa ngươi chết đi thì chẳng phải ta thiệt thòi sao?”

Phương Thất cười khổ hỏi: "Làm thế nào ngươi có thể biết một chút nữa ta sẽ chết?"

Người áo vàng nói: "Ta thấy trong tình cảnh bây giờ thì ngươi nhất định sẽ cam tâm tình nguyện mà chết, hơn nữa bây giờ chết cùng một chút nữa chết thì có gì khác nhau, ngươi nghĩ có đúng không?"

Phương Thất nhìn về phía giường một chút, cười cười lên tiếng: "Ngươi làm thế nào biết ta nhất định sẽ bị ngươi uy hiếp?”

Người áo vàng thản nhiên đáp: "Ngươi nhất định sẽ như vậy”

Lúc này Đồng Vô Thiên đột nhiên lên tiếng cười nói: "Lão già ta thấy ngươi nhất định sẽ chết, vợ chồng Liễu Thiếu Kiệt vì chuyện nhà của ngươi mà mất mạng, chỉ còn lại hai đứa con này, ngươi là người của Phương gia, chẳng lẽ có thể trơ mắt làm ngơ nhìn hai đứa nhỏ đáng thương này bị giết sao?”

Phương Thất khẽ thở dài, lạnh lùng nói: "Ngươi sai rồi, các ngươi muốn chém muốn giết cứ việc ra tay, chờ cho các ngươi giết xong hai đứa nó thì ta sẽ giết hết các ngươi để báo thù cũng không muộn”

Đồng Vô Thiên ngây người, hắn đột nhiên cảm thấy lời nói của Phương Thất rất có lý, nếu thay đổi là hắn thì hắn cũng sẽ làm vậy.

Đáng tiếc hắn không phải Phương Thất.

Người áo vàng đột nhiên nở nụ cười, tiếp đó thản nhiên uống một chén rượu rồi lên tiếng: "Ngươi cho rằng ngươi có thể giết được chúng ta sao?"

Phương Thất nói: "Vậy ta thử cho ngươi xem nhé”

Người áo vàng chậm rãi giơ tay trái lên, sau đó đặt thanh trường kiếm trông rất cổ xưa của hắn lên bàn, mỉm cười nói: "Ngươi không cần thử, chỉ với đôi tay và thanh kiếm này của ta thì ngươi nhất định phải chết"

Phương Thất cười to, nói: "Vậy thì chi bằng trước tiên chúng ta thử một chút xem sao? Để xem kiếm của ngươi nhanh hay là đao của ta nhanh?”

Người áo vàng chậm rãi nói: "Không cần thiết"

Phương Thất hỏi: "Ngươi không dám à?"

Người áo vàng nói: "Ta không có gì không dám cả, chỉ bất quá là không cần phải làm nhiều thứ không cần thiết như thế”

Lòng của Phương Thất đột nhiên trầm xuống, trong lòng vốn định kích người áo vàng ra tay để có thể nhìn xem lai lịch của hắn nhằm tranh thủ một tia cơ hội, nhưng đáng tiếc người áo vàng lại không mắc bẫy, bây giờ nếu hắn dùng kiếm gác trên cổ Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ thì Phương Thất lập tức phải rút đao tự vẫn.

Hắn là con cháu của Phương gia, hắn tuyệt không thể nhìn hậu duệ của ân nhân Phương gia chết trước mặt hắn.

Điểm này trong lòng Phương Thất rất rõ ràng, người áo vàng càng rõ ràng hơn.

Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: "Xem ra ta không chết là không được"

Người áo vàng lại chậm rãi hớp một hớp rượu rồi gật đầu.

Phương Thất lại hỏi: "Ngươi nghĩ là dùng hai đứa nó có thể uy hiếp được ta?”

Người áo vàng thản nhiên nói: "Nếu ngươi không muốn bị uy hiếp thì ta cũng không có biện pháp uy hiếp ngươi”

Nếu ngươi không muốn bị uy hiếp thì Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ sẽ chết trước mặt ngươi ngay lập tức.

Phương Thất khẽ thở dài, hỏi: "Nếu ta chết thì ngươi có thả chúng ra không?’

Người áo vàng mỉm cười nói: "Còn phải xem tâm tình của ta lúc đó như thế nào đã”

Phương Thất cười khổ nói: "Nếu ngươi nói như vậy thì chẳng phải là cái chết của ta oan uổng sao?”

Người áo vàng thở dài nói: "Không còn cách nào khác, nếu ngươi không chết thì chúng sẽ chết, còn nếu ngươi chết thì chúng sẽ có một tia cơ hội được sống. Ta thấy ngươi nên chết đi”

Phương Thất im lặng.

Trong mắt người áo vàng lại toát ra vẻ mỉm cười, chậm rãi hớp một hớp rượu rồi mỉm cười nhìn Phương Thất.

Phương Thất đột nhiên ngẩng đầu lên rồi thốt ra một chữ: "Được"

Người áo vàng gật đầu, nói: "Vậy thì ngươi chết nhanh đi"

Phương Thất lạnh lùng nói: "Ta có thể chết nhưng ngươi phải hứa với ta là tha cho chúng, nếu không thì dù ta thành quỷ cũng sẽ tới tìm ngươi”

Người áo vàng đột nhiên rùng mình một cái, tiếp đó cười cười nói: "Được, ta hứa với ngươi."

Phương Thất thở dài rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người áo vàng, ánh mắt rất phức tạp, chậm rãi hỏi: "Ta có thể hỏi ngươi một câu cuối cùng không, ngươi rốt cuộc là ai?"

Người áo vàng hỏi lại: "Biết được câu trả lời thì ngươi sẽ chết chứ?”

Phương Thất gật đầu.

Người áo vàng quay đầu về hai người mặc áo xanh đứng trước giường nói: "Chuẩn bị đi", hai người liền rút kiếm ra chia nhau gác vào cổ của Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ. Người áo vàng lại quay về nhìn Phương Thất nói: "Ta là ai ta cũng đã quên, đây là câu trả lời, ngươi có thể chết được rồi"

Phương Thất thở dài một tiếng, chậm rãi đưa mắt nhìn Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ ở trên giường, tiếp đó lại nhìn người áo vàng một chút rồi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: "Mẹ, con thật bất hiếu, không thể trở về lo lắng và chiếu cố cho người được nữa”, dứt lời rồi chậm rãi rút đao ra, sau đó giơ đao lên đâm ngược vào bụng.

Đột nhiên có một tiếng quát lên: "Chậm đã"

Phương Thất sửng sốt, đao đang đâm vào bụng đột nhiên dừng lại, kiếm của người áo xanh đang gác kiếm lên cổ của Liễu Thanh Thanh chợt lóe lên, người áo xanh khác đứng bên cạnh hắn còn chưa kịp định thần lại thì mũi kiếm đã đâm vào cổ họng của hắn, một câu cũng thốt không ra. Người áo xanh chậm rãi rút kiếm từ cổ họng hắn ra, hắn ngay lập tức liền ngã xuống.

Phương Thất, Đồng Vô Thiên và người áo vàng đều giật mình nhìn vào người áo xanh, người áo vàng chậm rãi đứng lên, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"

Người áo xanh cười hai tiếng rồi chậm rãi gỡ khăn che mặt ra, nói: "Mang đồ này trên mặt thật không thoải mái tí nào, tại sao ngươi không gỡ nó xuống đi?”

Người áo vàng giật mình nhìn người áo xanh, cắn răng nói: "Thì ra là ngươi”

Người áo xanh mỉm cười hỏi: "Đương nhiên là ta, ngươi không ngờ à?"

Người áo vàng lắc đầu, thở dài nói: "Thật là không ngờ, ta thật sự không ngờ ngươi lại đến đây”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui