Tôi vừa nghĩ vừa toát mồ hôi lạnh, nhưng không biết vì sao tôi luôn cho rằng sự việc rất
không ổn, dường như ẩn sâu bên trong còn tồn tại một điều khiến tôi cảm
thấy đâu đó có vấn đề.
Đúng như vậy thật sao? Tôi nhìn khuôn mặt họ, nhưng không phát hiện thấy manh mối gì từ những khuôn mặt ấy.
Nếu điều này là thật thì đội thăm dò địa chất của Viên Hỷ Lạc đã đến đây
trước chúng tôi không bao lâu. Thời gian chúng tôi được sắp xếp thực
hiện nhiệm vụ cách họ không xa lắm, hay nói cách khác là không lâu lắm.
Đối với họ, việc chúng tôi xuất hiện ở đây là một điều hết sức kì lạ, mà tôi cũng không thể nói với họ về sự thật mà ngay cả chính mình cũng
không dám tin.
Cứ thế bầu không khí giữa hai bên rất gượng gạo,
bởi nhiệm vụ họ đang chấp hành vô cùng bí mật, trong khi đó chúng tôi
lại xuất hiện tại nơi gần khu vực thực hiện nhiệm vụ bí mật một cách khó hiểu, nếu giải quyết không thỏa đáng có khi chúng tôi lại rơi vào tình
cảnh phiền phức chứ chẳng chơi.
Hiện giờ tôi nhất thời không thể
nghĩ ra được mình nên nói gì và làm gì, cũng không biết Vương Tứ Xuyên
đã nghĩ ra được điều gì chưa, tốt nhất là lúc này cứ giả vờ cho qua
chuyện, sau đó tính kế lâu dài cũng chưa muộn. Tôi liếc mắt nhìn Vương
Tứ Xuyên, thấy vẻ mặt của cậu ta hết sức bình thường, cậu ta cũng đưa
mắt nhìn tôi. Tôi biết chí ít cậu ta cũng định bác học giả điên để vượt
cửa ải này, thấy cậu ta đồng quan điểm với mình, tôi bất giác thở phào
một tiếng. Giờ đây điều lo lắng nhất là anh Điền lỡ mồm lỡ miệng “phọt”
ra câu nào đó kì quái, nhưng chẳng ngờ anh Điền lại là người rất xem
trọng việc cơ mật. Anh ấy nhìn đám người, bản thân thần kinh của anh đã
hơi có vấn đề, giờ chứng kiến cảnh này lại càng thêm mơ hồ, anh rúm
người ngồi trong góc, chỉ không ngừng gật đầu chào mọi người.
Đặc phái viên tròn mắt nhìn tôi, vẻ mặt anh ta rất kì quái như thể không
biết nên phản ứng thế nào, liền quay sang hỏi Vương Tứ Xuyên y như đã
hỏi tôi: “Còn anh sao lại ở đây?”
Vương Tứ Xuyên là người mưu
trí, lanh lợi, cậu ta không bao giờ để lộ chuyện, nên chỉ tìm đại một lý do để qua mặt. Vương Tứ Xuyên bảo chúng tôi đang trên đường chấp hành
nhiệm vụ của đại đội thì bị lạc đường, nội dung cụ thể là chuyện cơ mật
nên không thể tiết lộ được.
Nghe Vương Tứ Xuyên nói xong, đặc
phái viên nhìn chúng tôi bằng đôi mắt thăm dò đầy ẩn ý, cơ mặt anh ta
không hề giãn ra như những người khác.
Viên Hỷ Lạc rõ ràng không
nghĩ gì nhiều, cô rửa sạch bùn đất trên mặt, rồi gột tóc, sau đó quay
sang nói với tôi: “Không ngờ trong rừng sâu lại có nhiều nhà cửa thế
này, trong nhà còn bập bùng ánh lửa, tôi cứ ngỡ gặp phải yêu ma quỷ quái gì cơ. May quá! Nói ra chẳng ai tin ở giữa núi rừng này lại gặp đồng
nghiệp.”
“Mấy ngày trước chúng tôi lần theo hướng khói bếp tỏa ra để tìm đến đây.” - Một thanh niên trẻ tuổi tiếp lời.
Vương Tứ Xuyên cũng nói thật, bảo chúng tôi bị nhốt ở đây cũng một thời gian
rồi, hành lý mất hết, đoạn cậu ta quay sang hỏi: “Các đồng chí đến thì
tốt quá, chúng tôi được cứu rồi. Nơi này cách thành phố bao xa?”
Một câu hỏi tưởng chừng rất đơn giản, nhưng lời của Vương Tứ Xuyên vừa thốt ra thì vẻ mặt của Viên Hỷ Lạc liền hiện lên sự ngại ngần, chẳng ai cất
tiếng đáp.
“Không phải chứ? Lẽ nào các đồng chí cũng lạc đường ư?” - Tôi hỏi.
Viên Hỷ Lạc lắc đầu: “Không phải thế, có điều vị trí của nơi này rất cơ mật. Các anh vô tình lạc vào đây thì không sao, nhưng chúng tôi không thể
nói với anh vị trí của nó.”
Vương Tứ Xuyên và tôi nhìn nhau, lúc
Viên Hỷ Lạc nói, mắt cô ấy vô tình liếc sang đặc phái viên. Tôi ý thức
được rằng, chuyện bảo mật là nhiệm vụ mà đặc phái viên đặc biệt nhấn
mạnh.
Anh Điền là bậc lão thành, lúc này mới cất tiếng: “Ít nhất
cũng phải nghĩ ra cách gì chứ? Chúng tôi cần phải về chữa bệnh, chúng
tôi điên cả rồi!”
Mọi người cứ ngỡ anh nói đùa liền phá lên cười, một cậu thanh niên liền nói: “Mẹ nó, mưa mãi thế này thì ai mà không
phát điên. Tôi cũng sắp điên rồi!”
Tôi nhìn về phía đặc phái viên xem anh ta phản ứng thế nào.
“Chuyện này chúng tôi không tự quyết định được, phải xin chỉ thị của tổng bộ
trước đã.” - Đặc phái viên trả lời - “Đừng lo, cùng lắm là tôi bảo ‘Khôn Lỏi’ đưa các anh ra bìa rừng, đợi khi thời tiết chuyển biến tốt hơn,
chúng tôi mới phát điện báo.”
“Khôn Lỏi” là thằng nhóc mặt non
choẹt, ánh mắt rất kiên định, khí chất hoàn toàn khác với những người
còn lại, vừa nhìn là biết dân lính tráng. Cậu ta cõng một chiếc máy điện báo, cười cười nhìn về phía tôi.
Đặc phái viên hỏi: “Các anh bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”
“Từ lúc phát hiện ra mình bị lạc đến giờ đã một tháng rồi.” - Vương Tứ Xuyên đáp.
“Thế các anh đã đi hết khu vực quanh đây rồi chứ?” - Anh ta vừa đưa điếu
thuốc vừa hỏi, ánh mắt vô cùng bình thản như thể chỉ tiện thì hỏi thêm
cho có câu chuyện.
Không khí xung quanh lúc này đã rất náo nhiệt, nhóm Viên Hỷ Lạc đi bộ đường dài giờ tìm thấy nơi khô ráo có thể hơ
lửa, lại có thịt để ăn nên rất phấn chấn. Ở đây, anh Điền lại được kính
trọng như trước, chúng tôi cũng tìm thấy hy vọng thoát khỏi chốn rừng
già này.
Trong tình huống này, đặc phái viên đưa thuốc cho chúng
tôi, thoạt trông thì hành động ấy rất bình thường, nhưng chỉ cần để ý
thì đến thằng ngu cũng biết anh ta đang định thăm dò điều gì.
Tôi quá hiểu loại người này, hoài nghi đã trở thành thói quen của họ.
“Chúng tôi mới tìm kiếm theo hai hướng đông tây, còn những nơi khác toàn vực
thẳm. Thế các anh từ đâu tới?” - Vương Tứ Xuyên không hề để lộ sơ hở,
hỏi lại đối phương.
“Tôi cũng không hiểu về phương hướng, tôi
không được học địa lý, chỉ biết đi theo họ, chẳng biết đâu là đông tây
nam bắc cả.” - Đặc phái viên cười nói - “Các anh không phát hiện thấy
thứ gì kì lạ ở đây sao?”
Vương Tứ Xuyên cười hì hì đáp: “Ở đây
thì làm gì có thứ gì lạ, ngoài cây ra thì chỉ thấy toàn cây, có thể tìm
thấy căn nhà của bọn Nhật lùn là tốt lắm rồi. Anh tin không, quanh đây
còn mấy căn như thế nữa. Loại nhà này đều được làm bằng gỗ bản địa, mấy
căn ở phía trái là nhà kho. Tôi nghĩ chắc chắn bọn chúng định thực hiện
một kế hoạch lớn ở đây, nếu không đã chẳng cần xây loại nhà kiểu này.
Tôi cảm thấy ít nhất chúng cũng chuẩn bị ở đây trong vòng thời gian trên nửa năm.”
Ban đầu tôi cứ lo Vương Tứ Xuyên không ứng phó được,
nhưng nghe cậu ta tiếp chuyện đặc phái viên rất tự nhiên, mỗi chuyện đá
vài câu, thì biết đặc phái viên rõ ràng không thể kiểm soát nổi cậu ta.
Tôi yên tâm hẳn. Lòng thầm nghĩ thằng cha này đúng là thiên tài, không
làm quan cũng phí.
Người đông lời tạp, tôi tự vấn thấy mình không thể tự nhiên như cậu ta nên liền đứng dậy đi vào góc phòng, vừa chuẩn
bị giường chiếu cho họ vừa nghĩ xem tiếp theo nên ứng phó thế nào.
Xem chừng Vương Tứ Xuyên đã chống đỡ được đợt sóng đầu tiên, ngoài chuyện
nguyên nhân vì sao chúng tôi xuất hiện ở đây ra thì hầu như những chuyện khác cậu ta đều nói thật. Như vậy dẫu chúng tôi có bị tách riêng để dò
hỏi thì cũng không sợ bị lộ.
Vì điều lệ bảo mật nên anh Điền chắc chắn không dám nói lung tung. Kiểu người coi điều lệ còn quan trọng hơn mạng sống như anh ấy thì không cần lo lắng lắm, mà ngược lại, người cần cẩn trọng lời ăn tiếng nói hơn cả chính là tôi. Bởi tôi là tuýp người
thoạt trông đã biết là người có tư tưởng phóng khoáng và không thể giữ
nổi kỉ luật quân đội rồi.
Khi nãy biểu hiện của tôi chắc chắn rất khả nghi, đặc phái viên và Vương Tứ Xuyên vẫn tiếp tục nói chuyện, câu
được câu chăng, nhưng anh ta luôn coi tôi như chứng cứ, anh ta biết rõ
phản ứng khi nãy của tôi rất không bình thường.
Bây giờ tôi phải
né tránh sự quan sát của anh ta, sau đó nghĩ cách để anh ta cảm thấy mọi sự bất thường của tôi đều vì một nguyên nhân khác.
Hồi ấy, suy
nghĩ của tôi còn chưa đủ độ chín, bây giờ nghĩ lại, sở dĩ đặc phái viên
nghi ngờ tôi, nguyên nhân rất đơn giản, rất có khả năng lý do thực sự là vì vị trí địa lý của khu vực này tuyệt đối không thể có sự xuất hiện
của các đội thám trắc khác. Có lẽ chúng tôi đã vượt qua đường ranh giới
gây tranh cãi thời ấy. Sở dĩ những thành viên khác không hoài nghi là vì nhóm của Viên Hỷ Lạc cũng giống như chúng tôi, không hề được thông báo
về chuyện này.
Bất kể nguyên nhân là gì, thì sau đó cũng không
quan trọng nữa, bởi vì mấy ngày sau đã phát sinh một chuyện còn quan
trọng hơn rất nhiều.
Tối đó rất yên tĩnh, nhóm của Viên Hỷ Lạc vô cùng mệt mỏi, họ lần lượt đi nghỉ. Chúng tôi vốn đã được tĩnh dưỡng rất đầy đủ, giờ thấy sắp thoát khỏi nơi đây nên lòng hết sức hưng phấn, tôi cứ đăm đăm nhìn mái nhà mãi đến khi trời hửng sáng mới chợp mắt được
đôi chút.
Khi ấy tôi không hề chú ý đến một tình hình trong đội
thám trắc này, chứng tỏ đầu tôi không đủ tỉnh táo. Khi nhìn qua khe chân thối của Vương Tứ Xuyên tôi thấy khuôn mặt đang say ngủ của Viên Hỷ Lạc trong ánh lửa bập bùng, mái tóc của cô ấy vẫn chưa dài như lúc tôi nhìn thấy dưới hang động. Lòng tôi đang rối như tơ vò, nhưng nhìn thấy gương mặt của cô ấy, thì tim như thấy dần dần lắng xuống.
Bất kể
chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần nhìn thấy cô ấy thì với tôi đó không phải điều tệ, tuy rằng tôi luôn cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ.