Thời gian cất cánh
càng lúc càng gần, ngày thứ hai sau khi hội nghị kết thúc, Vương Tứ
Xuyên tìm vệ binh xin mảnh giấy để viết mấy lời dặn dò, cậu ta chỉ sợ lỡ mình hi sinh, thì chẳng để lại nhắn nhủ gì. Tôi bị nhiễm theo cậu ta,
cũng viết một bức thư gửi về cho gia đình, tôi nhét bức thư vào trong
phong bì, rồi nhờ tổ chức mang lên mặt đất.
Mấy cô nữ binh trong
bộ phận tổ chức đều nhìn chúng tôi với ánh mắt khác lạ, tôi không dám
nói ánh mắt ấy thể hiện sự ngưỡng mộ, nhưng chí ít là sự nhiệt thành.
Nghĩ đến con đường bất định phía trước, lòng tôi chợt dâng trào một cảm
xúc khó nói thành lời
Không thể ép mình đừng suy nghĩ linh tinh,
thế mà chớp mắt cái một tuần đã trôi qua, ban ngày chúng tôi tham gia
huấn luyện, buổi tối thì họp nhóm, ngày nào cũng có người đọc đi đọc lại cho chúng tôi nghe một câu khẩu hiệu “giai cấp vô sản can trường”, có
điều lạ là, đến tận giờ phút ấy chúng tôi cũng không cảm thấy sợ hãi gì
lắm. Chẳng bao lâu sau, thời khắc định mệnh đó cuối cùng cũng đến.
Đêm trước ngày xuất phát, chẳng ngờ tôi có thể ngủ ngon thế, mới sáng sớm
tôi đã đến địa điểm tập kết, tới nơi thì phát hiện khá nhiều lính công
binh đã có mặt ở đó, người phụ trách nhiệm vụ bắn phóng đã thử đi thử
lại rất nhiều lần suốt cả đêm trước.
Một mình tôi ở nơi tập kết
chờ đợi những thành viên khác tới, bao gồm cả gã Ivan - tay trưởng cơ mà tôi không muốn làm việc cùng nhất, sau đó, đội ngũ chúng tôi đi vào
trong máy bay.
Cơ sở phát cho chúng tôi mỗi người một bộ trang
phục dành cho phi hành gia, tất cả đều là đồng phục bay của quân Nhật,
có lẽ họ tìm thấy chúng trong nhà kho. Mấy người chúng tôi còn mặc vừa,
nhưng Vương Tứ Xuyên và Ivan hơi cao to lực lưỡng, mặc bộ đồ này vào
cộng thêm đội chiếc mũ phi công lên đầu thì trông thật tội nghiệp!
Chúng tôi nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình, thắt dây an toàn, nghe giọng
nói phát ra từ khoang lái, bên ngoài vọng vào vô số tạp âm, như tiếng hò hét, tiếng máy móc gõ đập ầm ầm… Chúng tôi ngồi cứng đơ như khúc gỗ.
Không phải tại căng thẳng, chúng tôi chỉ thấy bất lực và tê liệt.
Gá kẹp cố định thân máy bay sử dụng là loại gá kẹp thép vô cùng kiên cố
dừng trên đường ray, giá cất cánh và hạ cánh cộng thêm sáu gá kẹp, mỗi
gá kẹp nặng ước chừng sáu mươi ki-lô-gam được vặn chặt bằng loại ốc vít
cỡ đại. Bây giờ máy bay sắp cất cánh, lính công binh phải nới lỏng những gá kẹp này ra, công việc ấy tốn khá nhiều thời gian.
Cạnh đó,
tất cả đèn halogen đều đang được định vị lại, hướng gió là yếu tố rất
quan trọng, bởi giờ đây chúng tôi không cất cánh giống như bình thường,
nếu gió thổi thốc xuống thì chúng tôi sẽ bị ép phải hạ cánh nhanh hơn,
có khi chưa kịp tăng tốc đã lao thẳng xuống đáy vực rồi cũng nên.
Tôi không biết tất cả những bộ phận đang bận rộn làm công việc gì, nhưng rõ ràng chỉ cần họ sơ suất một chút là mạng của chúng tôi sẽ phiêu du
xuống âm tào địa phủ ngay tức thì.
Có lẽ bỏ gá kẹp ra khiến máy
bay rung lên. Trong lúc lộn nhộn, Vương Tứ Xuyên đưa cho chúng tôi mỗi
người một điếu thuốc, người cầm kẻ không. Vương Tứ Xuyên lại hỏi ba
chiến sĩ giúp chúng tôi kiểm tra sức khỏe lần cuối quê họ ở đâu.
Ba người họ, một ở Cam Túc, một ở Sơn Tây và một ở Cáp Nhĩ Tân.
Vương Tứ Xuyên thở ngắn than dài: “Sao kẻ nam người bắc thế không biết?”
Một bậc đàn anh đứng trong đám bảo, họ là lính dưới trướng của nguyên soái
Hạ Long, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã tham gia cách mạng từ rất sớm, họ là
những đồng chí từng thân chinh trận mạc thực sự, năm hai mươi mốt tuổi
làm nhân viên hậu cần trong quân ngũ, chẳng bao lâu thì đất nước giải
phóng, vì đều xuất thân bần nông, nên ngoài quân đội ra họ chẳng còn nơi nào để đi cả.
Tôi thấy một người là đồng hương thì liền đến gần
nói với cậu ta mấy câu bằng tiếng địa phương, cậu lính mừng hớn hở,
nhưng tôi vẫn kịp nhận ra phía sau nụ cười ấy là sự căng thẳng không thể che giấu.
Tôi cười méo mó, lòng thầm nghĩ, cậu căng thẳng nỗi gì, người phải bay xuống vực là bọn tôi cơ mà!
Sau khi kiểm tra cho chúng tôi xong, họ liền đứng nghiêm hành lễ, rồi ra
khỏi máy bay. Tôi nhìn họ đi như thể đang hành lễ tiễn biệt trước những
di thể, tâm trạng đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bùi Thanh
không nói gì, trong khoang không được phép hút thuốc nên cậu ta cầm điếu thuốc vày vò chẳng còn ra hình dạng gì. Vương Tứ Xuyên vỗ vai Bùi Thanh bảo: “Đừng đần mặt ra thế! Nhiệm vụ lần này không nguy hiểm lắm đâu,
bọn Nhật rơi máy bay mà chết mỗi một tên, nên chẳng đến lượt chúng ta
đâu mà sợ.”
Bùi Thanh liếc xéo Vương Tứ Xuyên, chậm rãi nói: “Tôi không sợ chết, tôi tứ cố vô thân chẳng giống các anh.”
Vương Tứ Xuyên đá đểu: “Tốt quá! Cậu đã giác ngộ cao thế thì lúc máy bay trở
về mà cần giảm nhẹ trọng lượng, tôi sẽ vứt cậu xuống trước nhé!”
Bùi Thanh không phản bác, cậu ta chẳng đếm xỉa gì đến lời mỉa mai của Vương Tứ Xuyên, chỉ hỏi lại: “Các anh có nghĩ thăm dò vực sâu bằng máy bay
chưa hẳn là cách tốt nhất không?”
“Không bay thì làm thế nào?” - Vương Tứ Xuyên thắc mắc.
“Tôi nghĩ phương pháp thăm dò không gian tốt nhất là dùng tàu bay.” - Chu
Cường đứng bên cạnh nói chen vào - “Thực ra bộ chỉ huy cũng từng nghĩ
đến cách này, nhưng nghe nói tạm thời chúng ta vẫn chưa có kĩ thuật chế
tạo tàu bay.”
“Thực ra thì chẳng cần gì đến kĩ thuật cao siêu,
nếu không có chiếc máy bay này thì lính công binh vẫn có thể trực tiếp
xây sạn đạo xuống dưới.” - Bùi Thanh đáp - “Sao cứ nhất thiết phải dùng
máy bay?”
“Cũng đúng! Đó quả là một cách!” - Anh Điền tham gia - “Người đông thì sức nhiều mà.”
Tôi nhận ra lời của Bùi Thanh còn hàm chứa một ẩn ý khác, nhưng cũng không
tiện hỏi thêm, đang định chuyển đề tài thì nghe giọng nói phát ra từ
khoang lái: “Công tác chuẩn bị của mặt đất đã hoàn thành! Máy bay chuẩn
bị cất cánh!”
Phút chốc tất cả im phăng phắc, không ai nói câu
gì. Vương Tứ Xuyên gài thuốc lên tai, giải thích với chúng tôi: “Đây là
thói quen của dân tộc tôi. Làm vậy sẽ mang lại may mắn!”
Chúng
tôi đưa mắt nhìn nhau, người nào cũng bắt chước Vương Tứ Xuyên gài điếu
thuốc lên tai, chỉ riêng Bùi Thanh là ghếch thuốc lên miệng, tựa người
vào vách khoang. Sau mười phút yên ắng tuyệt đối, tôi nghe thấy tiếng
động cơ bắt đầu nóng lên, thân máy bay rung ầm ầm.
Tôi không thể
hồi tưởng lại quá trình cất cánh, đối với tôi đoạn kí ức ấy vừa rõ ràng
hơn bao giờ hết lại vừa rất đỗi mơ hồ, nhưng tôi có thể nhớ rõ mọi
chuyện xảy ra sau mấy phút khởi động.
Bởi đường ray có tính đàn
hồi, nên lúc cất cánh, máy bay rung chuyển dữ dội, dữ dội đến mức tôi
tưởng nó sắp nhảy ra khỏi đường bay và đâm sầm vào con đập trước khi kịp bay lên.
Máy bay tăng tốc trong cơn rung lắc ầm ầm, ở giây đầu
tiên, tất cả điếu thuốc gài trên tai chúng tôi đều rơi xuống, Bùi Thanh
ngậm thuốc cười nhạt nhìn chúng tôi, ánh mắt chứa đầy vẻ châm chọc.
Nhưng tôi chẳng dư thời gian để phẫn nộ, bởi ngay sau đó cơn chóng mặt liền ập đến, anh Điền bật kêu lên thành tiếng.
Tôi dán chặt người vào vách khoang, thấy ruột gan chực ộc lên tận cổ, tôi
phải nghiến răng để nén cảm giác buồn nôn. Tốc độ chuyển động của máy
bay càng nhanh thì cổ họng tôi càng như bị ai thít chặt, khó chịu không
thể tưởng tượng được, lòng thầm nghĩ: “Mặc kệ mày cất cánh hay lao đầu
vào đâu, tốt nhất là nhanh lên một chút cho ông nhờ!”
Trong
khoảnh khắc tôi chóng mặt muốn chết thì cơn rung lắc cuối cùng cũng dần
biến mất, ngay cả tiếng chấn động khủng khiếp của máy bay cũng biến mất, bên tai chỉ còn âm thanh của dòng khí đối lưu, và tiếng động cơ. Tôi
vừa thở phào nhẹ nhõm thì thân máy bay đột ngột hụt hẳn xuống, máy bay
nghiêng sang một bên, đầu chúi xuống đột ngột và bắt đầu lao nhanh.
Tôi biết chúng tôi đã ra khỏi đập, cảm giác mất trọng lượng khiến anh Điền
nôn thốc nôn tháo, đầu tôi rỗng tuếch, chỉ biết nắm chặt mọi thứ có thể
nắm được, rồi cảm giác mất trọng lực từ từ biến mất, mọi thứ dần dần êm
dịu trở lại, người tôi đầm đìa mồ hôi lạnh, ngẩng lên nhìn Bùi Thanh và
Vương Tứ Xuyên, chẳng biết thế có phải đã thành công rồi hay không, chỉ
nghe Ivan nói qua điện đàm không dây: “Đã bắt đầu bay ổn định, có thể
cởi dây an toàn, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ!”
Tôi rất muốn hít
thở thật sâu mấy hơi, nhưng ngặt nỗi chẳng còn chút sức lực nào, mất một lúc lâu, tôi mới cởi được đai an toàn. Tôi và Vương Tứ Xuyên nhìn nhau, rồi nhìn sang anh Điền đang hôn mê bất tỉnh. Vương Tứ Xuyên cũng nôn.
Cưỡi ngựa và ngồi máy bay là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tôi méo miệng
cười gượng, nhìn sang Bùi Thanh thì thấy cậu ta vội vã bước về phía cửa
khoang như không thể chờ đợi thêm được nữa.
Không bật đèn nên
chẳng nhìn thấy gì bên ngoài, tôi gọi Ivan bảo anh ta bật sáng tất cả
bóng đèn treo ở phía ngoài, chẳng bao lâu sau ánh sáng trắng đã bừng
lên, chiếu rọi cả một mảng vách vực. Vách vực là những tầng đá hoa cương màu đen khổng lồ, dưới ánh sáng trắng, trông chúng thật quái dị.
“Vực sâu! Ta đến đây!” - Tôi lẩm nhẩm trong đầu.