Tôi ngây người đứng
trên tháp pháo, nhìn bóng đêm bủa vây tứ phía xung quanh, chưa bao giờ
tôi thèm hút một điếu thuốc như lúc này. Tôi không muốn nghĩ về biến cố
vừa xảy ra khi nãy, trong đầu tôi bất giác bập bềnh hiện lên cảnh tượng
lúc chúng tôi tập trung ở Jiamusi. Khi ấy tôi có tưởng tượng được tương
lai của mình sẽ thế nào hay không? Rồi tôi lại nghĩ nếu có thể sống sót
trở về thì liệu mấy tháng sau tôi có thể phân biệt được đâu là sự thực
đã trải qua và đâu là mộng cảnh hay không?
Tôi gần như có thể
khẳng định, chỉ cần ai đó kiên trì khẳng định hiện tại là một giấc mộng
thì chắc chắn tôi sẽ hoài nghi chính mình, tuy giờ này ngẩng đầu nhìn
quanh bốn phía thì tất cả đều thực đến nỗi không thể thực hơn được nữa.
Giọng Vương Tứ Xuyên vẫn đang thúc giục trong tai nghe, bảo rằng nếu còn
không xuống thì cậu ta sẽ trèo lên lôi cổ tôi xuống. Tôi lười nhác tụt
khỏi tháp pháo, kể lại vắn tắt tình hình xảy ra lúc bây giờ cho mọi
người nghe.
Anh Điền nôn đến mức trông chẳng còn ra hồn người vậy mà không ngờ lại trách tôi rằng anh cũng là một trong những người chịu
trách nhiệm, sao tôi không thương lượng với anh tình hình lúc đó, sao
dám tự ý quyết định mà không thông qua sự đồng ý của anh, nếu anh báo
việc này với cấp trên thì tôi đã phạm một lỗi lầm vô cùng nghiêm trọng.
Tôi chửi thầm: “Đồ con lừa! Sao ông không nôn đến chết quách đi cho xong!”
Lúc trước, ấn tượng của tôi về anh Điền không hề xấu, anh ta thuộc lớp
người đi trước, là phần tử tri thức được nhà nước bồi dưỡng trưởng
thành, lúc nào cũng nghiêm chỉnh, bất kì việc gì đều tuân theo mớ lý
luận giai cấp chế độ mà anh ta hằng quen thuộc. Chuyện này vốn dĩ chẳng
có gì to tát, trong đơn vị thời ấy, hễ ai có chút tri thức đều như vậy
cả, một số đồng chí trong số họ thực lòng biến mớ lý luận ấy thành cương lĩnh, nhưng một số khác thì chỉ là loại đội lốt mà thôi.
Có điều lúc này tôi thực chẳng buồn đấu khẩu với anh ta, không đếm xỉa đến lời
trách móc, tôi bò ra chỗ khác. Anh Điền không phải kẻ biết ứng phó với
loại người như tôi, nên chỉ lủng bủng phàn nàn mấy câu, thấy không có
người phụ họa thì ngậm miệng luôn.
Lúc đó, tôi không hề biết
chuyến bay âm thầm ấy đã làm rất nhiều thứ thay đổi, thậm chí vì chuyến
bay ấy mà cuộc đời sau này của tôi cũng xảy ra những biến đổi không ngờ. Trong phần sau của câu chuyện tôi sẽ lần lượt nhắc đến, nó hoàn toàn
không liên quan tới câu chuyện này.
Sau đó, chúng tôi trở về theo lối cũ, để tiết kiệm nhiên liệu nên Ivan tắt hết đèn halogen, ba tiếng
sau đó diễn ra tương đối yên ắng.
Chính trong ba tiếng đồng hồ
này, tôi bắt đầu manh nha ý niệm sẽ viết lại câu chuyện, đó là ý tưởng
bột phát và xảy đến hoàn toàn bất ngờ, như thể có ai bỗng dưng nhét nó
vào đầu tôi vậy. Một người không hề xuất sắc trong các tiết học văn hóa
như tôi lại nảy ra một suy nghĩ khiến chính bản thân còn thấy ngạc
nhiên.
Trong chiếc máy bay gần như vỡ nát, chúng tôi đã không ăn
không uống trong suốt bảy tiếng đồng hồ, ngay cả đi tiểu tiện cũng phải
cố gắng giải quyết thật nhanh chóng. Nhưng đó vẫn chưa phải điều khó
chịu nhất, trong hoàn cảnh này, cơn nghiện thuốc tự nhiên lại bùng phát, nó cào cấu ruột gan, khiến chúng tôi cơ hồ sống không bằng chết. Vương
Tứ Xuyên loay hoay nghĩ cách hút thuốc với cái mũ chụp trên đầu để giết
thời gian. Tôi và Bùi Thanh thì nhắm mắt dưỡng thần.
Sự bình tĩnh chỉ kéo dài được ba tiếng, bắt đầu từ tiếng thứ tư trở ra, tất cả chúng tôi đều nghe thấy một tiếng động kì lạ phát ra trên máy bay, sau đó
toàn bộ đèn trong khoang liền tắt ngóm.
Ban đầu chúng tôi rất
căng thẳng, nhưng thấy cơ phó chui ra và giải thích rằng đường điện
chiếu sáng bị hỏng, rồi anh ta bắt đầu đi kiểm tra.
Tôi đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhưng chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy âm thanh ầm ầm của động cơ.
Tôi chui vào khoang lái. Lần này anh Điền liền tò tò bám theo. Tôi thấy
trước mặt tối thui, chỉ có mấy đốm sáng xanh của đồng hồ đo chỉ số. Ánh
sáng lờ nhờ phản chiếu lên gương mặt Ivan, khiến anh ta trông thật âm u, đáng sợ.
“Có sự cố gì sao?” - Tôi hỏi.
“Tạm thời thì
chưa! Tốc độ tiêu hao xăng vẫn còn trong phạm vi kiểm soát của tôi, còn
lại thì đều nằm trong bàn tay của Chúa.” - anh ta đáp.
Tôi chỉ vào màn đêm phía trước và hỏi: “Lái thế này anh có sợ không?”
“Đây là máy bay chứ đâu phải ô tô. Ban đêm, chúng tôi thường điều khiển máy
bay theo thiết bị định vị.” - Anh ta giải thích - “Vả lại tuyến đường
chiếu sáng cũng không phức tạp.” Ivan vừa nói xong thì đèn phía trước
vụt sáng trong giây lát rồi lại tắt lịm. Dường như cơ phó sắp sửa xong
đường điện.
Tôi yên tâm trở lại. Đang định rời khoang lái thì đột nhiên trong sát na ánh sáng vụt lóe lên, tôi cảm thấy dường như cách
đây chừng mấy chục mét thấp thoáng xuất hiện một vật. Tôi nhìn về hướng
đó nhưng không thấy rõ, vốn định cho qua nhưng không hiểu sao nghĩ đi
nghĩ lại tôi vẫn thấy có gì đó không ổn.
Lúc này không được phép
có bất kì sai sót nào. Tôi chạy xuống gọi Vương Tứ Xuyên, bảo cậu ta bắn đạn pháo sáng về phía bên phải xem ở đó có gì.
Vương Tứ Xuyên
vẫn chưa hoàn hồn, cứ tưởng lại xảy ra chuyện liền chửi đổng mấy câu rồi lập tức chạy lên, nhanh chóng lắp đạn pháo sáng và bắt đầu bắn về phía
mũi máy bay.
Trong chớp mắt, phía phải của máy bay bừng sáng, tôi lao ra chỗ cửa sổ khoang lái thì thấy giữa nguồn sáng quả nhiên có thứ
gì đó. Tôi căng mắt ra nhìn, vừa trông rõ, chân tôi liền mềm nhũn. Tôi
không thể tưởng tượng được đó lại là một hốc mắt khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Cặp mắt đó rất lớn, tụt hẳn vào trong hốc. Độ lớn của nó thực khiến người ta vừa liếc qua đã tê bì da đầu.
Tôi chấn động không thốt nên lời, chẳng bao lâu sau thì mọi người đều nhìn
thấy. Tôi nghe thấy Vương Tứ Xuyên lẩm bẩm trong tai nghe: “Trời ạ! Gì
thế này?”
Máy bay càng lúc càng tiếp cận gần hơn, chúng tôi nhanh chóng nhìn thấy những bộ phận khác ngoài đôi mắt. Đó chính là một khuôn mặt đen sì đầy quái dị, hốc mắt lõm sâu, khuôn mặt chảy dài thề lề, ước chừng bằng mắt thì cũng đủ cao bằng tòa nhà năm tầng.
Lúc đó,
máy bay bay rất ổn định, nên khi nhìn vào đầu người khổng lồ ấy, tôi có
cảm giác như nó đang dần dần thò ra từ bóng tối. Cảm giác trong khoảnh
khắc ấy rất khó hình dung được bằng các ngôn từ.
“Xem ra đây chính là chiếc bóng trong cuộn phim!” - Ivan nói với vẻ rất dửng dưng - “Không ngờ nó to thế!”
“Bắn thêm đạn pháo sáng!” - Tôi hét gọi phía sau, một loạt pháo sáng lại
được bắn vào không trung, vô số đầu đạn chĩa thẳng về phía khuôn mặt.
Sau khi gia tăng ánh sáng, phần thân thể phía dưới khuôn mặt khổng lồ cũng
hiện rõ. Tôi lập tức xác định đó chính là chiếc bóng khổng lồ mà chúng
tôi từng nhìn thấy trong cuộn phim. Nó hiện ra với một tư thế vô cùng kì quái, đứng sừng sững trong sương mù.
Không ai nói với ai câu gì, bên tai chỉ còn âm thanh bắn pháo sáng, chúng tôi tập trung toàn bộ sự
chú ý vào khuôn mặt đó. Bóng người khổng lồ càng lúc càng gần hơn khiến
tôi nhìn thấy trên thân thể người khổng lồ chi chít những lỗ đen rất
nhỏ, nó dày đặc chẳng khác nào bị sâu đục.
Nói những lỗ đen kia
rất nhỏ là vì khoảng cách giữa máy bay với bóng người còn khá lớn, trên
thực tế có lẽ những lỗ thủng đó phải rất to. Tôi yên lặng đứng nhìn,
toàn thân lạnh toát, nghĩ đến cảnh tượng những cỗ thi thể bị niêm phong
trong đường hầm, sau khi bị rữa nát, những cỗ thi thể ấy biến hẳn thành
màu đen và trên thân cũng đầy những lỗ thủng.
Song tôi có thể
khẳng định, bóng người khổng lồ trước mặt là một pho tượng đá, bởi ánh
sáng tỏa ra trên thân nó chẳng khác nào ánh sáng phát ra từ các vách đá ở xung quanh. Đây là bức tượng do con người tạo nên. Nhìn khuôn mặt kì
quái của tượng đá thì có vẻ không phải tượng Phật, cũng không phải khuôn mặt của bất kì tượng điêu khắc nào mà tôi từng gặp. Khuôn mặt này được
tạc một cách thô sơ và cổ phác. Tôi không nhận ra nó là ai, dường như
chỉ là một “người khổng lồ” mà thôi.
Máy bay lặng lẽ bay qua. Tôi phát hiện mình không thể suy nghĩ gì được nữa. Thứ này được sinh ra
bằng cách nào? Lẽ nào từng có người cổ đại chui xuống vực sâu? Hơn nữa
họ còn tạo ra một pho tượng hình người khổng lồ dường này trên một tảng
đá khổng lồ?
Đó là ai? Dẫu dựa vào kĩ thuật hiện đại thì chúng
tôi cũng không thể thâm nhập vực sâu một cách dễ dàng như vậy, rốt cuộc
người cổ đại nào có được sức mạnh kì diệu để tạo ra kì tích này?