Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La



Một buổi sáng náo loạn một trận, gần đến chín giờ, giường cũng phải rời, đều rửa mặt xuống lầu, ngồi vào bàn ăn điểm tâm. Khải Khải cả ngày gặp chuyện lạ, bởi vậy năng lực tự thôi miên cũng rất mạnh, tự đem những gì nhìn thấy xóa đi, vừa ăn sáng vừa tình hành động thế nào, còn có nhiều thứ cần chuẩn bị mà chưa làm. Ngẩng đầu nhìn mấy “thành viên”, Khải Khải đầu đầy hắc tuyến.......

Lamy và Eckerner đang tiêu diệt đồ ăn trước mặt, chỉ có voi hẳn mới ăn như thế; Mạc Ninh và Troy đã ăn, tao nhã ngồi uống trà; Diệp không ăn, nhưng là đang ôm Safi đút cho nó thịt chân giò hun khói; Đông Đông nhìn bát mì trước mặt, lại nhìn Khải Khải – không ăn, tôi muốn anh nấu.

Troy nhấc chén trà bĩu môi, hừ một tiếng “Đắc ý cái gì, tiểu quỷ thối......”

Bất quá Khải Khải đối với mấy người kia thật sự không còn hứng thú, anh để ý là....... “Anh còn muốn bám bao lâu a?” Khải Khải vẻ mặt chán nản nhìn người đang bám lấy mình, Sử Diễm Phỉ.

“Nhưng.......con mèo........” Sử Diễm Phỉ run rẩy chỉ cái ghế bên cạnh, con mèo Sam đang liếm lông.

“Con mèo làm sao?” Khải Khải khó hiểu, quả nhiên tư duy của gay và người bình thường không giống nhau đến thế sao?

“Nó......Nó.........” Sử Diễm Phỉ lắp bắp.

Tất cả mọi người khó hiểu nhìn.

“Nó........Nó tối qua làm tôi........”

“Khụ khụ......” Ngụm hồng trà vừa uống liền sặc, ra sức đấm ngực.

Hiện trường trầm mặc ba giây, mọi người đều đứng lên thu dọn, cái gì cần mang thì mang, Sử Diễm Phỉ vẻ mặt vô tội kêu: “Các người phải tin tôi...........”

Đông Đông tò mò: “Một con mèo như thế nào lại làm được anh?”

Khải Khải một quyền nện xuống: “Trẻ con không hỏi bậy bạ!”

Sử Diễm Phỉ vẻ mặt đáng thương nói: “Hôm qua đầu tiên là dọa hôn mê bất tỉnh.......Sau đó, tỉnh lại thấy mơ hồ, sau đó liền cảm thấy có người ở trên, cái kia cái kia, sau đó lại cái này cái này.”

“Ai a?” Đông đông tò mò.

“Là cái kia.” Sử Diễm Phỉ ngượng ngùng.

“Cái kia là người nào?” Đông đông tiếp tục tò mò.

“Cái kia chính là cái kia.” Sử Diễm Phỉ tiếp tục ngượng.

“Đến tột cùng là người nào? Chẳng lẽ là cái kia?” Đông đông vẻ mặt khiếp sợ.

“Ừ, chính là cái kia.” Sử Diễm Phỉ vẻ mặt đỏ ửng.

Hai người dọn bàn đứng lên, đối thoại chấm dứt..........

Khải Khải vẻ mặt hắc tuyến ấn huyệt thái dương, nói không ra lời, đại khái Sử Diễm Phỉ cũng giống mình, bị lạc vào giấc mộng kì lạ lại quỷ dị đến lạ thường, bất quá anh ta so với mình bất hạnh hơn, thế cùng mơ thấy một con mèo.......

Chính là miên man suy nghĩ, Troy tới gần, thấp giọng hỏi: “Như thế nào? Tối qua ngủ không tốt sao? Cục cưng.”

Khải Khải đẩy hắn, “Anh cách tôi xa một chút.”

“Hắc hắc.........Rõ ràng tối qua còn nhiệt tình như vậy.” Troy nói đủ để chỉ Khải Khải nghe thấy.

Khải Khải sửng sốt, mắt mở to nhìn hắn, chỉ thấy Troy đầu lưỡi vươn dài liếm môi, ái muội nói: “Em cắn người ta thực đau.”

Khải Khải sửng sốt rất lâu, bê một cái ghế ném qua, trúng mặt Troy.

“Là ảo giác đấy!” Khải Khải lạnh lùng nói.

“Em rõ ràng trực tiếp trải nghiệm còn nói không có? Phản kháng là vô dụng, sự thật chính là sự thật.” Troy lảo đảo đứng lên, cái mũi thiệt đau, bảo bối của hắn thật hung dữ.

“Ngươi quản là thật hay giả.” Khải Khải trợn mày, “Chỉ cần lão tử không tin, sẽ không tồn tại.” Sau đó, nói với mọi người, “Ăn no thì ra ngoài vận động một chút, chạy hai vòng rồi quay về họp!” Nói xong, quay người đi luôn.

Diệp ôm Safi vỗ vỗ tay, vẻ mặt ngưỡng mộ hét: “Oa........Đội trưởng thật oai a.”

Mạc Ninh nhướn nhướn mi, uống hồng trà lắc đầu thở dài: “Ai...........Này đi theo có gì khác nhau.”

Đông Đông và Sử Diễm Phỉ ngồi trong góc thảo luận ‘cái kia”.

Troy mất ba phút mới từ trạng thái ngốc chuyển sang tỉnh táo, tay xoa xoa khóe miệng, “Đáng ghét, thật hung dữ, ta thích!”

Sau đó, Troy nhiệt tình nói muốn dẫn mọi người đi thăm biệt thự, chính là mọi người nói vừa ăn no, cũng không muốn vừa ăn đã phải ói ra, vì thế không đi. Nghỉ ngơi nửa giờ, Khải Khải lây ra bản đồ Hạng Vũ đưa, ngẩng đầu hỏi mọi người: “Mọi người có biết gì về bộ lạc nguyên thuỷ Đông Nam Á không?”

“Bộ lạc nguyên thủy?” Mạc Ninh nhìn Sử Diễm Phỉ, “Anh không phải nhà sử học sao? Hẳn là biết đi?”

Sử Diễm Phỉ gật gật đầu, miễn cưỡng nói: “Có .......bất quá không nhiều lắm.” Anh nghĩ nghĩ, muốn mượn bản đồ Khải Khải cầm nhìn một chút, nói: “Trên đó ghi rõ, bốn bộ lạc nguyên thủy lớn nhất Đông Nam Á, Rioja, Lance cổ, Misty, Dimana Tia Parsons .”

Tất cả mọi người ra sofa ngồi, nghe Sử Diễm Phỉ giảng giải.

“Bộ lạc nguyên thủy rừng rậm Đông Nam Á, có khoảng trăm người, trong có bộ lạc chỉ có mười mấy người, nhưng bốn bộ lạc lớn nhất này, có vài trăm người, thậm chí đại bộ lạc có đến mấy nghìn.”

“Nhiều như vậy sao?” Khải Khải hỏi.

“Không chỉ nhiều, mà còn tương đối hung dữ.” Sử Diễm Phỉ nói tiếp, “Rừng mưa Đông Nam Á và Amazon so sánh chỉ có hơn không có kém, đã ở nơi đó mấy ngàn năm, không dữ dằn sao được, hơn nữa theo tôi biết, nhưng bộ tộc đó, có rất nhiều người biết vu thuật và cổ thuật.”

“Có quan hệ với bộ tộc thiểu số ở Vân Nam?” Mạc Ninh lại hỏi Diệp, “Không phải cậu nghiên cứu côn trùng sao? Với cái này có nghiên cứu không?”

Diệp gật đầu, ôm Safi nói, “Nơi đó chủng loại côn trùng tính toán có đến trăm vạn, nhưng con người bất quá chỉ biết đến chục vạn, mà cổ trùng thì càng thêm khó lường.”

“Tôi có nghe người ta nói cổ độc cổ độc, nó cuối cùng là cái gì a?” Đông Đông tò mò hỏi.

Mọi người há miệng giật mình nhìn cậu: “Cậu biết cổ độc?!”

Đông Đông trừng mắt nhìn tất cả: “Cái này ai chẳng biết a? Tôi biết có gì không được!”

Mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng là nghĩ: “Chính là sợ nhóc cũng biết a.”

“Kỳ thật cái gọi là cổ độc chính là trùng độc.”Diệp nói đơn giản, “Chính là đem độc trùng mang vào cơ thể người cố ý dùng độc vật nuôi dưỡng, gọi là dưỡng cổ, làm cho trùng này có độc tính.”

Mọi người gật đầu, Khải Khải lại nói: “Thứ chúng ta tìm, trong bộ lạc Đông Nam Á, là đồ đằng bọn họ thờ, việc chúng ta làm là đi lấy bia văn thác ấn.”

“Đồ đằng?” Sử Diễm Phỉ giật mình kêu lên.

“Có vấn đề gì?” Khải Khải nhìn anh.

“Cũng không có gì.” Sử Diễm Phỉ có chút do dự, “Phải biết rằng, đồ đằng với bộ lạc nguyên thủy là thần, so với mạng bọn họ còn quan trọng hơn, sẽ giấu ở nơi cực kì bí mật, hơn nữa người trong bộ tốc thề sống chết cũng bảo vệ đồ đằng, trừ phi là chết hết, bằng không đừng ai nghĩ đến gần.”

“Xem ra, chúng ta chỉ có thể bí mật đến.” Troy hỏi Khải Khải, “Có địa điểm cụ thể của tấm bia không?”

Khải Khải lắc đầu, nói: “Không, chỉ có bản đồ phân bố địa khu.”

Tất cả mọi người thất vọng, lúc này, Sử Diễm Phỉ đột nhiên nói: “Tôi biết, có một quyển sách có ghi lại.”

“Các gì?” Mọi người giật mình nhìn anh, “Thứ này trong sách còn có viết đến?”

Sử Diễm Phỉ gật gật đầu nói, “Trước kia, có một thám hiểm gia Bồ Đào Nha, trong một lần đến Hải Nam, không cẩn thân lạc đến một đảo nhỏ ở Đông Nam Á, nhiều ngày vất vả, ông ta cuối cùng cũng đến được thành trấn ở Đông Nam Á, nhưng lúc đó xảy ra biến cố, vì thế ông ta hoảng sợ không biết cách nào, bỏ chạy vào bên trong rừng rậm nguyên thủy.”

“Thật đúng là đủ hay ho.” Troy cười lạnh.

“Sau này, ông ta trong rừng rậm bị mất phương hướng, được một bộ lạc cứu, thành người nơi đó.” Sử Diễm Phỉ nói tiếp, “Ông ta dùng trí tuệ hiện đại, giúp người dân nguyên thủy rất nhiều, trở thành sứ giả bộ lạc đó, được các bộ lạc khác tôn sùng, cùng rất nhiều bộ lạc trở thành bạn tốt.”

“Ông ta ở đó bao lâu.” Khải Khải đột nhiên hỏi.

“Ba mươi năm.” Sử Diễm Phỉ trả lời.

Mọi người hít một hơi lạnh.

“Về sau, ông ta dùng vỏ cây làm bút vẽ lại chính các bản đồ, còn đề cập đến một ít bảo tàng bộ lạc, vị trí đồ đằng, mặt khác còn rất nhiều tín ngưỡng linh tinh khác của các bộ lạc.” Sử Diễm Phỉ nói, “Ba mươi năm sau, ông ta được đội du kích vào rừng đưa ra, cuối cùng rời khỏi rừng rậm, bất quá ông ta không về nước, mà ở Đông Nam Á, cho nên ông ta sẽ biết nơi chúng ta cần tìm.”

“Cái gì?” Khải Khải kinh hỉ, “Nói cách khác, tìm được ông ta có thể dễ dàng tìm được nơi cất đồ đằng.”

“Bất quá ông ta cũng rất già đi.” Diệp nhỏ giọng, “Còn có a, ông ta nhất định sợ vào rừng lần nữa.”

Sử Diễm Phỉ cười, “Mọi người không biết, ông ta suốt đời tâm nguyện trở về một chuyến, bất quá, người đã không còn.”

Mọi người há hốc mồm, Mạc Ninh đột nhiên hỏi: “Nghe khẩu khí anh, rất hiểu ông ta?”

“Đương nhiên a.” Sử Diễm Phỉ uống một ngụm hồng trà, “Ông nội của tôi.”

=口=........Mọi người lại một lần nữa há hốc mồm, một lúc sau mới trở lại bình thường, Khải Khải nhíu mày, “Vậy anh hẳn là đã xem ghi chép của ông?”

Sử Diễm Phỉ nhún nhún vai: “Ông nội đến năm mươi, mới có ba tôi, tôi vừa bốn năm tuổi đã mất.”

“Vậy bút kí?” Troy hỏi, “Cũng không được coi qua đi?”

“Tôi rất muốn xem.” Sử Diễm Phỉ trên mặt có chút mất hứng, “Bất quá đó là quyển sách ông nội dùng tâm huyết cả đời viết ra cũng không được xuất bản, bởi vì bên trong ghi lại nhiều bí mật, có khả năng đem tai họa cho bộ lạc nguyên thủy, cho nên sách bị cất giấu.”

“Còn nguyên bản?” Diệp truy vấn.

“Bị khóa ở bảo tàng quốc gia trong phòng hồ sơ tuyệt mật.” Sử Diễm Phỉ thở dài, “Ai cũng không mượn được.”

Mọi người nghe xong có chút nhụt chí.

“Tôi biết mấy điều này, đều là lúc nhỏ ông nội nói cho biết.” Sử Diễm Phỉ bất đắc dĩ nói, “Ông nói vẫn muốn trở lại gặp bạn cũ, bất quá không có cơ hội, nhưng ba tôi với thám hiểm một chút hứng thú cũng không có, chỉ lo làm ăn. Vốn tôi có thể kế thừa nguyện vọng của ông, chỉ tiếc tôi xinh đẹp động lòng người như vậy, nếu làm nhà mạo hiểm thì thật nguy hiểm, rất không thích hợp, tôi vẫn là thích hợp làm sử gia cao quý tao nhã.......”

Nói còn chưa dứt, thì đã thấy Troylạnh lùng nói: “Mèo đằng sau.”

“Nha a..........” Sử Diễm Phỉ sợ hãi kêu một tiếng nhảy qua ôm lấy Khải Khải, mơn nớp lo sợ quay lại, làm sao có mèo, nhìn, thấy Sam ngồi xổm cách mình 2 ghế sofa, ngạo mạn nhìn mình.

Sử Diễm Phỉ thở phảo, vỗ vỗ ngực.

Khải Khải bất đắc dĩ đỡ anh ngồi xuống sofa, nghĩ nghĩ, nói: “Đêm nay theo tôi đi bảo tàng quốc gia.”

“Anh không phải đi?” Diệp nhỏ giọng, “Muốn trộm sách trong phòng hồ sơ tuyệt mật?”

Khải Khải nghĩ nghĩ, nói: ‘Tôi trước kia có đi qua một lần, nới đó thiết bị bảo vệ cũng tạm thôi.”

Mọi người trầm mặc chốc lát, đều nhấc tay – “Tôi cũng đi.”

Chỉ có Diệp ôm Safi nghĩ nghĩ, “Cái này, tôi không đi được, bất quá, có rất nhiều sách muốn xem, tôi viết giấy, anh giúp tôi mang về nha?”

Khải Khải nhìn trời.

Cuối cùng, sau một hồi thương nghị, quyết định những người đi trộm sách tối nay là: Khải Khải, Troy, Sử Diễm Phỉ, còn có, con mèo đen Sam.........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui