Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La

Mọi người náo loạn một trận, Khải Khải nhíu mày, “Đừng đùa nữa, đến cuối cùng thế nào?”

Troy lại đến gần Khải Khải, chỉ thi thể quỷ hút máu, nói: “Thi thể này, chính mà Mona bá tước.”

Tất cả mọi người cả kinh, Khải Khải cũng hiểu là kì quái, “Như thế nào lại ở chỗ này?”

Troy sờ sờ cằm, thản nhiên nói, “Lão ta đã chết từ lâu, ngay cả trái tim cũng không có quỷ hút máu là không có biện pháp sống lại.”

“Sau đó thế nào?” Diệp nghiêm mặt hỏi, “Lamy và Eckener ở đâu?”

Troy mỉm cười nói, “Bọn họ ở trong này.”

“Cái gì?” Tất cả kinh ngạc, Khải Khải đột nhiên chau mày, nhìn ra hướng cửa, hỏi Troy , “Anh nói là, bọn họ cố ý không thấy, để theo chúng ta tiến vào?”

Troy hiểu ý cười, thấp giọng nói, “Em thật sự thông minh.”

“Nha!” Sử Diễm Phỉ kinh hãi kêu một tiếng, “Sách!”

Mọi người sửng sốt, sánh hình như để trên bàn...............

“Không cần vội.” Safi lấy sách ra, “Tôi đã sớm đem đi.” Nói xong đưa sách cho Khải Khải.

Khải Khải hướng về phía cửa nói, “Xuất hiện đi!”

Sau đó, cửa chậm rãi mở, xuất hiện hai người, trên tay đều cầm vũ khí, chĩa về phía mọi người.

Đứng ở cửa không thể nghi ngờ là Lamy và Eckener, chính là, hai người này vốn trông có chút ngốc, hiện tại trên mặt lại có vẻ cười xa lạ, chứa đầy toan tính và ác ý. Hai người ánh mắt quét một vòng, sau nhìn Troy : “Thật sự không nghĩ tới, nửa đường giết Trần Giảo Kim, nếu không phải do ngươi dẫn chúng ta đến cái chỗ quỷ quái này, chúng ta cũng không phải nửa đường đã bại lộ, bất quá cũng muốn cám ơn ngươi, để chúng ta phát hiện bảo tàng lớn như vậy.”

Nửa đường giết Trần Giảo Kim: đột nhiên xuất hiện ra 1 điều gì hay 1 người nào đó không có trong dựđịnh,không tưởng tượng được, khiến cho kếhoạch tiến hành không thuận lợi

“Hai người là ai?” Khải Khải hỏi.

“Ha Ha.............Tiểu ca, chúng ta không giống ngươi, không phải làm nghề tự do, bất quá về phần đang làm gì không thể nói được.” Eckener cười lạnh nhìn Khải Khải, “Hiện tại, ngoan ngoãn giao ra ba thứ, chúng ta có thể để lại mạng cho các người.”

“Ba thứ gì?” Mạc Ninh cảm thấy hứng thú hỏi.

“Sách, Hạng Vấn Đông, còn có..........Thi thể!” Lamy cười.

“Thi thể?” Khải Khải nhìn thi thể quỷ hút máu đã hóa thạch đằng sau, “Các ngươi cần thứ đó ích lợi gì?”

“Cần cũng không dùng được.” Troy không đợi Eckener mở miệng, nói luôn “Trừ phi là quỷ hút máu.”

“..........Cần làm gì?” Đông Đông tò mò hỏi.

“Quỷ hút máu có thể hấp thu năng lượng, có được năng lực của bá tước Mona.” Troy giải thích cho mọi người, “Một quỷ hút máu khi đã chết, năng lượng của hắn, sinh mệnh đều vĩnh viễn đọng lại trong thân thể, sau đó thân thể hóa thạch, bảo tồn năng lượng.”

“Nên nói không chừng, trong tảng đá này còn có máu?” Sử Diễm Phỉ nhìn thi thể hóa thạch một cái, hình như có chút ghê tởm.

“Răng nanh quỷ hút máu có thể dễ dàng cắn thạch đá bao quanh thi thể, về phương diện này máu là mĩ vị không nói nên lời!” Troy lạnh lùng nói, “Bất quá, loại sự tình này quỷ hút máu sơ cấp không làm được, ít nhất phải sống ba bốn trăm năm mới được.”

Eckener và Lamy mỉm cười, “Các ngươi đừng nhiều lời, biết càng nhiều, đối với các người càng không có lợi, mau đưa mấy thứ đó.”

Troy cười lạnh, “Các ngươi thoạt nhìn cũng không giống quỷ hút máu.”

Đông Đông tò mò hỏi, “Cái này làm sao thấy được?”

Sam liếm liếm môi nói: “Ngốc, quỷ hút máu đặc điểm lớn nhất là xinh đẹp, nhóc đã gặp qua quỷ hút máu xấu sao?”

“A...........” Đông Đông, Diệp và Sử Diễm Phỉ tập thể gật đầu, “Thì ra là thế, hai người này khẳng định không phải quỷ hút máu!”

“Ít nói nhảm!” Lamy trừng mắt nhìn mấy người một cái, “Giao đồ ra đây, bằng không bọn mày sẽ phải nếm mùi đau khổ.”

“Lũ các ngươi sẽ không ngu đến mức cho rằng súng đạn cũng có tác dụng với quỷ hút máu đi?” Sam cả người chợt lóe, bất ngờ xuất hiện bên cạnh Eckener.

Eckener cả kinh, giơ súng chỉ vào trán cậu, “Cũng không phải viên đạn bình thường........Là viên đạn bạc quỷ hút máu sợ nhất.........” Đang nói hạ súng, bóp cò, mà tay Sam đột nhiên duỗi ra, chặn họng súng.

“Pằng” một tiếng nổ, chợt nghe Sử Diễm Phỉ “Nha” hét lên một tiếng, ngẩng đầu, phát hiện mọi người miệng há sừng sờ một chỗ.

Chỉ thấy trong tay Sam, không biết khi nào có nhiều hơn một một viên đạn bạc bị bóp méo.

“Ngươi........” Eckener phản ứng không kịp, Sam cười lạnh, “Ngu ngốc.” Nói xong, bất ngờ tay giơ lên, đem mấy viên đạn hung hăng nhét vào miệng Eckener, cười rồi nhấc chân đá hắn, “Ai nói quỷ hút máu đều sợ đạn bạc?!” Nói xong, lại hung hăng nhấc chân đá vào bụng hắn.

Eckener kêu thảm ôm bụng lăn ra đất, trong mắt kinh ngạc đến không tin.

Lamy bên cạnh giơ súng bắn, lại nghe đằng sau truyền đến giọng nói lạnh lùng, “Thực chậm!”

Lamy bất ngờ, còn chưa kịp quay đầu, cằm đã cảm thấy hơi lạnh, sau đó “khách tháp” một tiếng, chưa hồi phục tinh thần, đã thấy mình ngã xuống, hơn nữa toàn thân bất động.......Ngẩng đầu, không biết Safi từ khi nào đã đứng sau vẻ mặt lạnh lùng.

“Thật lợi hại.” Diệp không ngừng tán thưởng, vừa rồi động tác hai người cậu không kịp thấy rõ, nhưng bọn họ đã giải quyết xong.

Sam liếm liếm móng vuốt, “Như thế nào vô dụng vậy?”

“Xem ra nhiệm vụ bọn họ vốn không phải ăn cắp khối thi thể này.” Khải Khải ngồi xổm nhìn tình cảnh hai người, nhẹ nhàng mở áo bọn họ, chỉ thấy trên bả vai, có hình xăm chữ thập nhỏ màu đen.

Troy cũng ngồi xổm xuống nhìn, nhíu mày, “ Vẫn chỉ là đứa trẻ, chưa từ bỏ hi vọng ?!”

“Anh biết lai lịch họ?” Khải Khải hỏi hắn.

“Xem như có chút quan hệ.” Troy kêu Sam và Safi đem hai người này ra ngoài xử lí, sau đó mang mọi người về tòa thành trước, đóng huyệt môn lại.

Mọi người về phòng khách, đều có chút nghi hoặc. “Hai người kia, hẳn là có ý đồ khác.” Sử Diễm Phỉ nói, “Nhưng, vì cái gì sớm bại lộ như vậy.”

“Anh sớm phát hiện ra hai người này sao?” Khải Khải quay lại hỏi Troy , “Bằng không làm gì mang chúng ta đến đây?”

Troy gật đầu, nói, “Lần đầu tiên gặp bọn họ, tôi liền phát hiện khi bọn chúng nhìn tôi có chút giật mình, như là biết tôi, hai người này giả ngốc, là để tôi không nhận ra.”

“Xem ra, bọn họ vốn nghĩ theo chúng ta vào rừng, không nghĩ nửa đường phải rẽ.” Mạc Ninh thản nhiên nói, “Chúng ta lần này tiến vào rừng rậm, xem ra không đơn giản như bề ngoài a.”

“Yên tâm đi cưng!” Troy đến cạnh Khải Khải, “Có tôi ở đây, mọi người không có việc gì hết!”

Khải Khải nhìn Troy một cái, cũng không nói thêm gì.

Lúc này, Sam và Safi phủi tay trở về, Diệp tò mò, “Hai người giải quyết thế nào?”

Sam liếm liếm khóe miệng, “Giải quyết thế nào? Núi nhiều cương thi như vậy, người cứ thế mà giải quyết!”

Mọi người hít một hơi lạnh, Khải Khải nhìn thời gian, nói, “Chúng ta không nên kéo dài, chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta phải đi đông nam á!”

“A? Ngày mai đi?” Sử Diễm Phỉ xoa xoa thắt lưng mình, “Người ta cơ thể còn chưa có tốt.”

Sam bất ngờ ôm bổng anh lên, “Còn không có tốt? Tôi giúp anh.”

“Nha.........” Sử Diễm Phỉ kêu thảm thiết, bị Sam ôm lên lầu chơi trò thầy thuốc.

Mọi người đều tự tản đi, trở về phòng chuẩn bị, Đông Đông đột nhiên hỏi Troy , “Nè, anh với Mona bá tước kia, có quan hệ gì?”

Mạc Ninh và Diệp khâm phục nhìn Đông Đông, không hổ là trẻ con, nhẹ nhàng hỏi câu, mà cả đám người lớn muốn hỏi cũng không mở miệng được.

Troy theo bản năng quay lại nhìn Khải Khải, nhưng cũng là lúc Khải Khải đi vào trong phòng, đóng cửa lại.

Diệp ngẩng đầu nhìn theo hướng Troy nhìn, đột nhiên nhớ tới hôm nay buổi chiều ở bảo tàng nhìn thấy vòng đeo cổ kia, bất ngờ “A” một tiếng, hói, “Không phải là............”

Nói còn chưa dứt, đã bị Safi kéo lên lầu, “Trẻ con không nên xem vào việc người khác!”

Mạc Ninh và Đông Đông nhìn nhau một cái, ăn ý trở về phòng ngủ.

Phòng khách chỉ còn lại một mình Troy ngồi ở sofa, lấy vòng cổ từ túi ngực, mở mặt vòng, nhìn người bên trong, ngây ngô cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui