Đại Mễ Tiểu Mạch

Tối về đến nhà, Mễ Hi Huy lấy bột chuẩn bị làm bánh bao. La Tĩnh Hòa kêu tài xế đưa tới rau hẹ tới, nói là do nhà một người bạn trồng, không chứa nhiều phân hóa học. Rau hẹ luôn là loài rau quyến rũ côn trùng nhất, trước đây Mễ Hi Huy đã ở qua nhà trệt, từng trồng rau hẹ, dọc rễ chôn theo thuốc trừ sâu. Rau hẹ bên ngoài nhìn qua tươi mới xanh biếc đáng yêu, kỳ thật là do ngâm thuốc từ gốc đến rễ. Rau mình trồng, chuẩn bị cho bản thân ăn thì còn có phần nào yên tâm hơn. Trong phương diện lựa chọn ẩm thực, Mễ Hi Huy luôn chú ý hơn bình thường. Cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ nơi phòng bếp mà lặt rau, lặt từng cọng từng cọng bỏ từng rễ từng rễ và lớp bùn đất bên ngoài. Bác sĩ Mạch khá thích loại rau hẹ tươi xanh đến mức còn mùi khiết tinh, cho nên La Tĩnh Hòa một lần mới đưa tới nhiều rau hẹ như vậy, Mễ Hi Huy cũng rất vừa lòng. Út cưng đang đánh răng rửa mặt. Mễ Hi Huy rửa rau đã lặt xong, vẩy ráo nước, cẩn thận mà xắt.

“Chúng ta làm bánh bao. Sáng mai dùng với sữa đậu nành.”

Món này tựa hồ lại là do La Tĩnh Hòa dạy cậu. Mễ Hi Huy am hiểu làm điểm tâm phương Bắc, phương Nam, thậm chí cả món châu Âu. Hẳn cậu cũng chỉ La Tĩnh Hòa không ít, Kỳ Vân thích ăn ngọt.

“Thế nên mới nói Thanh Hòa là một lão nông.” Bác sĩ Mạch khoanh tay, dựa vào cửa giữa gian bếp và phòng ăn, xem Mễ Hi Huy bận rộn, “Nhận định cậu là bạn rồi nên mới chia sẻ thứ tốt. Thứ tên ấy nhận định là tốt thì chỉ có đồ ăn thôi.”

Mễ Hi Huy một mặt xắt rau hẹ, một mặt nói, “Ăn ngon. Lợi ích thực tế.”

Thịt xào qua, thêm hẹ xắt nhỏ, xào cho chín, thêm nước tương.

“A, thơm quá, cho tôi ăn một miếng được không” Bác sĩ Mạch cười nói.

Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch, “Chưa chín kỹ.”

Bắt đầu nhồi bột, trăng trắng mập mập. Mễ Hi Huy để bột lên thớt mà nhào nặn, những lỗ nhỏ men khuẩn trong bột kêu lẹp bẹp. Mễ Hi Huy đặc biệt dùng sức, nhào ra bột làm bánh mì cũng được, chưng bánh bao cũng tốt, nhào hết lớp này đến lớp khác, tan ra từng mảnh.

“Anh đi xem Út cưng đi.” Mễ Hi Huy nhẹ giọng nói.

Nhóc con kia nửa ngày không có động tĩnh, chắc là lên giường rồi Bác sĩ Mạch lên lầu hai, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, “Út cưng”

Út cưng đang ngồi trên giường, lấy chân vừa chơi với chiếc xe nhỏ, vừa lầm bầm lầu bầu. Tựa hồ như đang tự kể chuyện cho mình, còn hát hát ca ca. Bác sĩ Mạch lặng lẽ tiến vào, “Út cưng, đang làm gì đó”

Út cưng cựa người, “Con đang chơi mà~”

Bác sĩ Mạch sợ bé con cảm lạnh, bèn nhét bé vào trong chăn, “Chơi cái gì”

Một tay Út cưng cầm chiếc xe đồ chơi nho nhỏ. Đây là món đồ chơi duy nhất của Út cưng, bảo bối của Út cưng đó. Chiếc xe buýt màu đỏ không lớn, bị cầm trong tay lâu, màu nhạt đi thấy rõ. Chỉ còn bốn bánh xe là hoạt động, đẩy thì có thể đi.

Bác sĩ Mạch lấy chiếc xe trong tay Út cưng, “Út cưng chỉ một món đồ chơi Không đòi chú mua thêm à”

Út cưng vân vê chiếc xe nhỏ, tựa như chiếc xe là đồ thật, “Mắc lắm.”

Bác sĩ Mạch ôm Út cưng vào lòng, hung hăng nhào nặn má bé, “Út cưng ngoan quá mà, để Mạch Mạch mua cho.”

Út cưng thật vui mừng nhìn bác sĩ Mạch, “Thật ạ”

Bác sĩ Mạch véo gương mặt bầu bĩnh của bé, “Út cưng muốn gì nào”

Út cưng ngẫm nghĩ, “Súng!”

Bác sĩ Mạch hôn bé, “Hai ngày nữa chúng ta đi mua súng đồ chơi.”

Ngày hôm sau, Mễ Hi Huy xuống lầu làm nóng xe trước, bác sĩ Mạch đi phía sau dẫn Út cưng xuống lầu. Mễ Hi Huy đưa Út cưng đến trường, sau đó đưa bác sĩ Mạch đến bệnh viện. Thời gian còn sớm, rất nhiều bác sĩ còn chưa đi làm. Bác sĩ Hứa hai tay đút vào túi áo blouse, nhìn bác sĩ Mạch nhàn nhã đi tới, cười nói, “Gần đây cuộc sống gia đình tạm ổn nên thoải mái rồi”

Bác sĩ Mạch quay đầu nhìn bác sĩ Hứa, “Gần đây khô cạn”

Bác sĩ Hứa chau mày, “Mới mở miệng đã nói lời bậy bạ.”

Bác sĩ Mạch nhìn bác sĩ Hứa, thở dài, vẻ mặt phiền muộn. Bác sĩ Hứa hỏi, “Làm gì vậy”

Bác sĩ Mạch nói, “Di Thanh à.”

Bác sĩ Hứa đáp, “Ừ”

Bác sĩ Mạch bảo, “Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.”

Bác sĩ Hứa đột nhiên cảm thấy bản thân mình đứng trước thang máy nghe tên này lảm nhảm thì thật ngu quá, tính toán bước nhanh đi. Bác sĩ Mạch vẻ mặt bi thương, “Nhớ năm đó khi cậu đứng dưới ký túc xá đã làm kinh ngạc biết bao người mà! Như cọng hành lá nước non mềm, đảo mắt đã thành ông chú…”

Bác sĩ Hứa xoay người rời đi, “Cậu vẫn là đi chết đi.”

Bác sĩ Mạch ở phía sau vung nắm đấm lên, “Ly hôn rồi thì kết hôn lại mấy hồi! Đừng nản chí! Hôn nhân thôi mà, không phải hôn nhiều thì sẽ kết hôn được sao! Tôi lúc nào cũng ủng hộ cậu!”

Bác sĩ Hứa bước nhanh hơn.

Giữa trưa Mễ Hi Huy gọi điện đến, giọng rất gấp gáp, “Giữa trưa anh kêu cơm ngoài được không Tiện đón Út cưng giúp tôi. Ba lại không được rồi, có lẽ lại phải nhập viện.”

Bác sĩ Mạch hỏi, “Đừng sốt ruột, chậm đã nào. Cậu ở nhà”

Mễ Hi Huy trong điện thoại hấp tấp bảo, “Không, tôi ở công ty. Mẹ vừa mới gọi cho tôi nói rằng ba thở khò khè, hơn nữa lại sốt cao, rất nguy hiểm.”

Bác sĩ Mạch nói, “Cậu ở công ty đừng nóng vội, bác gái kêu xe cứu thương chưa Kêu rồi thì cậu cũng đừng hoảng, chậm rãi lái xe lại đây. Tôi ở bệnh viện, không có việc gì đâu.”

Tiếp hai bệnh nhân, trên bàn đã không còn ca bệnh nào. Bác sĩ Mạch vẫn nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt tất cả đều là bóng hình khung cửa sổ thôi. Xe cứu thương rốt cuộc cũng tới, đèn xe phát sáng phát sáng, công suất không bằng đèn cảnh sát nhưng hụ hụ dọa người, một đường chạy như bay lại đây. Trước kia có bà cụ nói rằng mỗi lần bà nghe thấy tiếng còi xe cứu thương vang lên sẽ giật mình, tim bà không tốt, nghe thanh âm ấy cứ như báo trước đám tang.

Bác sĩ Mạch chạy xuống từ lầu mười một, bà Hình hiển nhiên đã rất quen thuộc với những trường hợp này, nhưng vẫn hoảng hốt. Thấy bác sĩ Mạch, trong lòng bất chợt yên tâm hơn. Sau mười năm cách quãng ở bệnh viện, rốt cuộc quen được một người có quan hệ. Những bác sĩ cấp dưới của bác sĩ Hứa đều biết bác sĩ Mạch, thấy nhưng không thể phụ trách, bèn giúp bà đi vào phòng cấp cứu, bà Hình giao bệnh án cho họ, sau đó không kiềm được mà thở dài. Bác sĩ Mạch đỡ bà đến dãy ghế bên cạnh hành lang nghỉ ngơi, “Bác gái đừng gấp, bác sĩ Hứa là bác sĩ giỏi nhất phòng cấp cứu mà, bác trai khẳng định sẽ không có việc gì đâu.”

Bà Hình cũng không nói nhiều. Mễ Hi Huy một đường chạy vào từ đại sảnh, cà vạt xộc xệch. Bác sĩ Mạch kéo Mễ Hi Huy qua một bên, chỉ chỉ phòng khám, “Bác trai đang được cấp cứu bên trong.”

Mễ Hi Huy hỏi, “Bác sĩ nói thế nào”

Bác sĩ Mạch đáp, “Không nói gì. Tóm lại nhất định sẽ dốc hết sức.”

Phòng khám và điều trị tuy vội vàng nhưng rất có nề nếp trật tự, bác sĩ Mạch nhìn bà Hình ngồi cạnh bên, thấy bà như không thể nghe thấy mới thấp giọng nói, “Tôi đã xem qua bệnh án của bác trai. Phổi của bác trai không sử dụng được lâu, tràn dịch cả rồi. Cậu tốt hơn… vẫn nên chuẩn bị tâm lý.”

Mễ Hi Huy nhẹ giọng, “Chúng tôi cũng biết. Mấy năm nay đều phải tranh giành mạng sống của ba. Mấy năm trước chúng tôi luôn ở bệnh viện nhân dân, các bác sĩ ở đó nói ba tôi không được, hãy nén bi thương mà thuận theo tự nhiên. Mẹ kiên trì muốn tới bệnh viện gần đó xem thử, kết quả thật đoạt được mạng ba về lại.”

Bác sĩ Mạch vỗ vai Mễ Hi Huy, “Tôi tra qua tài khoản chữa bệnh của bác trai, tiền thuốc men trước kia đều một mình cậu gánh”

Mễ Hi Huy không hé răng.

Bác sĩ Mạch cười nói, “Về sau có tôi, không phải lo.”

Mễ Hi Huy nhìn bác sĩ Mạch, mấp mé môi.

~*~

Cuối năm chống tội phạm cờ bạc khiêu ***, bắt giữ một đống người. Phòng của đồn cảnh sát gần đó đều chật kín, đã vậy kẻ gây rối còn không ít. Một tên bị cảnh sát vây quanh mà còn múa dao, “Chỉ chút nũa thôi, chỉ chút nữa thôi là tao sẽ đổi đời! Mẹ nó tụi mày sớm không tới trễ không tới, để ông khuynh gia bại sản mới tới sao!”

Đội của Hình Long Nhược mở đầu bằng một cứ điểm sòng bạc. Một chỗ dưới Las Vegas, lục soát mấy con phố bắt được mấy ngàn vạn tiền đánh bạc. Tên thua lỗ nặng cầm dao nhỏ muốn đánh lén cảnh sát, vướng tay vướng chân đánh không lại, vì thế tự đâm cho mình một dao. Lần đầu tiên Hình Long Nhược gặp loại nghi phạm thế này, dở khóc dở cười. Vội vàng dùng xe cảnh sát đưa vào bệnh viện, cũng gần đây. Đưa người vào phòng khám gấp, bác sĩ đi ra là một người khôi ngô trẻ tuổi.

Không phải màu tóc cây đay, không phải gương mặt và đôi tay trắng như tuyết, còn cả đôi mắt phượng xinh đẹp.

Hình Long Nhược cào cào tóc, thuyết minh tình huống một cách đơn giản. Vị bác sĩ kia kêu một y tá đi đến phòng khám chữa bệnh. Mễ Hi Huy thấy Hình Long Nhược đi vào, gọi anh trai một tiếng. Hình Long Nhược đi tới, “Sao lại ở chỗ này”

Mễ Hi Huy nhẹ giọng nói, “Ba lại không ổn, mới vừa đưa vào phòng cấp cứu.”

Hình Long Nhược nhẹ nhàng thở dài, “Anh biết rồi, chờ trận này qua anh sẽ ở lại bệnh viện.” rồi vỗ vai Mễ Hi Huy, “Để chú chịu thiệt.”

Mễ Hi Huy lắc đầu. Như nhớ tới điều gì, hỏi, “Út cưng đâu”

Bác sĩ Mạch cười nói, “Rốt cuộc nhớ ra rồi sao. Cho nó ăn rồi, đang ngủ trưa ở phòng làm việc của tôi, đợi lát nữa nó dậy tôi đưa nó đến trường.”

Hình Long Nhược cảm kích cầm tay bác sĩ Mạch, “Thật làm phiền quá.”

Bác sĩ Mạch lấy di động gọi điện thoại, cười hì hì nói, “A lô, chị Vu phải không Tiểu Uy đây.”

Nói vài câu, rồi cúp máy. Bác sĩ Mạch xoay người cười bảo, “Bác gái có di động không”

Bà Hình có một chiếc đi động đơn giản, là Mễ Hi Huy đưa cho. Bác sĩ Mạch ngồi bên cạnh bàn, ôn hòa nói, “Bác gái, cháu mới vừa gọi điện cho y tá trưởng Vu Na của bên nhập viện, đợi lát nếu bác trai nhập viện, chị ấy sẽ đích thân lại đây sắp xếp giường, hơn nữa chuẩn bị phòng với giường tốt. Bác xem đây là số di động của chị ấy, để cháu nhập vào. Khi ba cháu còn sống, chị ấy là trợ thủ của ba cháu, nên việc cháu nhờ chị ấy nhất định sẽ đồng ý giúp. Có việc gì bác cứ tìm chị ấy, trực tiếp đến trạm của y tá trưởng là sẽ tìm được thôi. Còn nữa đây là số của bác sĩ đang bên trong chữa trị cho bác trai, cháu giúp bác lưu luôn rồi, để ngừa lỡ có việc gì xảy ra.”

Hình Long Nhược cố ý vô tình mà liếc mắt một cái.

Hứa Di Thanh. Tên của vị bác sĩ đó.

Nhanh chóng đến thời gian đưa Út cưng đi học. Bác sĩ Mạch nói khẽ với Mễ Hi Huy, “Trường tiểu học cũng gần đây, tôi dẫn Út cưng đi bộ. Lúc lo lắng thì đừng lái xe. Cứ coi tình huống đã, tối không về nấu cơm được thì gọi tôi, nấu cháo hay gì đó tôi làm được. Trong nhà còn dưa muối và bánh mì mà cậu làm, vẫn còn tốt.”

Mễ Hi Huy nhẹ giọng đáp lời, “Ừ biết rồi.”

Bà Hình ở bên kia hãy còn sốt ruột, cũng quên mất phải cám ơn bác sĩ Mạch đã thu xếp giùm. Chờ đến khi kịp phản ứng thì bác sĩ Mạch đã đưa Út cưng đến trường. Bà thở dài, nói, “Thật là một đứa trẻ ngoan.”

Mễ Hi Huy gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui