Đại Minh Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ


Nguyên Giang Thành thái bình lâu ngày đột nhiên trở nên huyên náo lạ thường.

Trên đường phố thi thoảng lại có Cẩm Y Vệ phóng ngựa lao vun vút, còn có nhiều cửa tiệm bị niêm phong điều tra.

Rất nhiều quan lão gia đang nằm trong nhà bị Cẩm Y Vệ thô bạo lôi ra, thậm chí có một số người còn không kịp mặc quần áo.

Cổng lớn Chu gia, một ngày phải bị Cẩm Y Vệ bước qua ba bốn lần.

Sòng bạc, lầu xanh, quán rượu của Chu gia ngày nào cũng có côn đồ lưu manh đến quấy rối, mà bổ khoái nha môn thì luôn luôn tới trễ.

Bên trong thành đã sớm là cảnh tượng mưa giông sắp ập đến.

Các thế lực trong thành mấy ngày gần đây trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Người tinh ý đều có thể nhận ra đây là hành động nhắm vào Chu gia.

Bất luận là Chu gia hay Cẩm Y Vệ, đều là tồn tại bọn họ không chọc nổi.

Về phần Huyện lệnh lão gia, nghe nói cảm nhiễm phong hàn nên đã đi phủ thành tìm danh y ngay trong đêm, lúc đi chỉ mang theo đúng một tiểu thiếp.

.

.

Chu gia.

Trong nhà thờ tổ.

Chu Viễn sắc mặt âm trầm nói: "Tộc trưởng, hôm nay lại có ba cửa tiệm bị niêm phong kiểm tra, còn có hai sòng bạc xảy ra đánh nhau bằng vũ khí nữa."

Chuỗi tràng hạt đã nát bấy trong tay Chu Thế Tiến từ lâu, gương mặt nho nhã ấy cực kỳ âm trầm.

“Tên Lâm Mang này quả thật khinh người quá đáng!”

“Ta còn chưa tìm hắn gây sự, mà hắn lại tìm tới cửa trước!”

Chu Viễn bất lực nói: "Tộc trưởng, bây giờ nên làm gì?"

"Có mấy người trong tộc làm ở huyện nha bị bắt vào đại lao Cẩm Y Vệ, chỉ sợ bọn hắn sẽ nói ra gì đó."

"Bành!" Chu Thế Tiến đập mạnh chén trà xuống bàn, lạnh lùng nói: "Liên hệ Đào Ninh bảo hắn nhất định phải mang người ra ngoài, nếu không mang ra được..."

“Thì hãy để bọn hắn vĩnh viễn ngậm miệng!”

“Lời người chết nói, không đáng tin!”

Chu Viễn run lên trong lòng, mặt lộ vẻ do dự.

Chu Thế Tiến lạnh lùng nói: "Mối thù này sẽ tính lên trên người Lâm Mang."

Chu Viễn không dám mở miệng nữa.

Tại Chu gia, vị tộc trưởng Chu Thế Tiến này là to nhất.

Chu Thế Tiến hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Đi phòng kế toán lấy ba ngàn lượng đưa cho tên Lâm Mang kia!"

Chu Viễn tràn đầy khó hiểu.

Chu Thế Tiến lạnh lùng nói: "Muốn khiến con người ta điên cuồng thì trước tiên phải cho hắn bành trướng.

Tạm thời không cần cứng đối cứng với hắn, hiện tại hãy nhân nhượng nhận lỗi để hắn giảm cảnh giác xuống."

"Khoản tiền này, ta sẽ lấy lại từ hắn sau!"

"Ngoài ra..." Trong mắt Chu Thế Tiến lóe lên một tia cay độc, hờ hững nói: "Nói cho Đào Ninh, tối nay có chuyện muốn thương lượng!"

.

.

Đại lao Cẩm Y Vệ.

"Bái kiến đại nhân!" Cẩm Y Vệ hai bên hành lễ.

Lâm Mang khẽ gật đầu, tiến vào sâu trong đại lao.

Trên cọc gỗ trói một ông già mặt mũi nhếch nhác.

Kẻ này là người của chi thứ bốn Chu gia, là Đề Đốc Lương Trưởng, quan trị nông phụ trách thu thuế lương thực.

Tưởng như là một chức quan nhỏ nhưng quyền hành lại không nhỏ a.

Vương Đại Thắng vội vàng mang tới một cái ghế, Lâm Mang hiên ngang ngồi xuống, nhìn về phía ông già, bình đạm nói: "Nói đi, ngươi đừng trông chờ vào may mắn, vào đại lao này thì ngoại trừ thi thể, không ai có thể ra ngoài."

Chu Văn Hải mặt đầy tức giận: "Cẩu quan, ngươi lợi dụng quyền hành để mưu lợi cá nhân, coi mạng người như cỏ rác, ta nhất định phải tố cáo ngươi!"

Lâm Mang lắc lắc đầu, ghé vào tai Vương Đại Thắng đứng bên cạnh nói nhỏ mấy câu.

Vương Đại Thắng nhanh chóng rời đi, sau chốc lát, hắn xách trên tay vài con chuột cùng một cái chậu sắt trở lại.

Lâm Mang nhàn nhạt nói: "Cởi y phục hắn ra!"

Chu Văn Hải rùng mình, lớn tiếng nói: "Lâm Mang, ngươi muốn làm cái gì! Ngươi muốn lạm dụng tư hình ư?"

Lâm Mang nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: "Chu đại nhân, cho ngươi thêm một cơ hội, cái gì nên khai thì hãy khai đi."

"Hừ!" Mặc dù Chu Văn Hải sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn có chút khí phách nói: "Ta không biết cái gì hết."

Lâm Mang tùy ý phất phất tay.

Một tên Cẩm Y Vệ cầm con chuột đi tới trước mặt Chu Văn Hải, sau đó đặt nó lên bụng của hắn rồi dùng úp chậu sắt vào.

Thần sắc Chu Văn Hải dần trở nên sợ hãi.

"Các ngươi...!muốn làm cái gì?"

Không hiểu tại sao, hắn lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.

Vương Đại Thắng cầm lấy một cây đuốc, từ từ đưa đến gần chậu sắt, ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt.

Chu Văn Hải trợn to mắt, hắn cảm thấy đau đớn kịch liệt dưới bụng.

"Aaaaaa!"

Chu Văn Hải hoàn toàn thay đổi sắc mặt, hoảng loạn nói: "Nói, ta nói, cái gì ta cũng nói."

"Mau, mau dừng lại a!"

Cơn đau kịch liệt khiến hắn có phần run rẩy khi nói chuyện.

Lâm Mang giơ tay lên, bình đạm nói: "Sớm như vậy không phải tốt hơn sao?"

"Nói đi, chuyện ngươi và mấy người Chu gia phạm pháp."

Tròng mắt Chu Văn Hải hơi co lại, trên mặt lộ vẻ chần chừ.

Đối với những con cháu gia tộc bọn hắn mà nói, sự dạy dỗ tiếp nhận từ hồi nhỏ là “Gia tộc chính là trời”.

Hắn biết, một khi nói ra sẽ có ý nghĩa như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui