Đại Minh Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ


"Phốc phốc!"

Theo tiếng máu thịt xé rách, một tên Cẩm Y vệ đằng sau nhất thời không quan sát đã bị nỏ bắn trúng, cả người lẫn mũi tên văng ra khỏi lưng ngựa.

Có một tên Cẩm Y Vệ khác hét thảm đau đớn, mũi tên găm thẳng vào hốc mắt, toàn thân ngã xuống từ lưng ngựa.

Sắc mặt Lâm Mang lập tức trầm xuống.

Trong lòng dâng lên lửa giận vô biên!

Vương Đại Thắng đột nhiên bi hống nói:

"Đại nhân, mau đi đi!"

"Báo thù cho bọn ta sau!"

"Các huynh đệ, tranh thủ thời gian cho đại nhân!"

Ngay sau đó hắn kéo lấy giây cương, thúc ngựa lao lên phía trước rồi chém vài đao đánh bay những mũi tên đang lao tới.

Mấy Cẩm Y Vệ phía sau cũng lần lượt lao lên phía trước, tạo thành một bức tường người.

"Đều cút hết cho lão tử!"

Lâm Mang tức giận gầm lên một tiếng, từ trên lưng ngựa nhảy xuống đất, quanh thân toát ra một tầng kim quang.

Một mũi tên bắn tới Lâm Mang, nó như thể bắn trúng sắt thép, phát ra âm thanh kim loại đan xen.

"Đang!"

"Đương đương"

Nội lực Thuần Dương vận chuyển quanh thân, hình thành một tầng cương khí hộ thể xung quang thân thể.

Hắc Túc vận chuyển, các sợi tơ đen trải rộng khắp hai chân, đạp mạnh một bước xuống khiến mặt đất ầm vang nổ tung.

Bùn đất văng ra tứ phía!

Lâm Mang lao thẳng vào trong khu rừng, đối mặt với những mũi tên, hắn vung Tú Xuân đao lên, liên tiếp chém bay vài cái.

Mà tại hai bên rừng rậm, có các hán tử giang hồ bịt mặt đang cầm nỏ trong tay không ngừng bắn.

Trông thấy Lâm Mang đánh tới, một số người liền vội giơ nỏ lên ngắm.

Nhưng Lâm Mang còn nhanh hơn, thân ảnh hắn như quỷ mị tiếp cận, đao ảnh màu trắng nhạt phá không mà tới, đao phong chém nát những lá trúc rơi xuống.

.

Một cái đầu người phóng lên trời cao!

Chuyển tay chém sang tên khác, kình nỏ tinh thiết hoá thành một đống sắt vụn, trán người nọ rạch ra một đường màu, thân hình ngã ập xuống đất, lập tức tách rời.

Máu tươi phun như mưa, khiến không trung trở thành một mảnh ửng đỏ.

Trong nháy mắt, thân ảnh thay đổi, giết vào trong đám người, ra vào như chốn không người.

Đao quang loang loáng!

Máu tươi nhuộm đỏ cả rừng trúc.

Từng cái đầu người phóng lên cao, tay chân bị chém cụt văng tứ tung, tiếng kêu thảm thiết khuếch tán trong gió.

Y phục Lâm Mang sớm đã nhuộm đỏ bởi máu tươi, một vệt máu tươi chảy từ trán chếch xuống tai, giống như một sát thần đi ra từ trong địa ngục.

.

.

Đột nhiên, có một mũi tên nữa bắn tới từ sâu trong rừng trúc.

Lâm Mang trở tay chém một đao phá nát mũi tên, kéo Tú Xuân đao lao thẳng về hướng mũi tên bắn ban nãy.

Mà lúc này, lại thêm một mũi tên phóng tới.

Nhưng mũi tên này như thể có mắt, không ngừng biến đổi phương hướng trên không trung.

Ở sâu trong rừng rậm, một vị nam tử độc nhãn khẽ nhúc nhích lỗ tai, không ngừng lấy tên từ ống tên sau lưng bắn ra.

Kéo cung, cài tên!

Động tác trôi chảy thanh thoát.

Sau đó, một bóng người lao ra từ trong rừng, thân ảnh hắn như ma quỷ bay lượn, tung hoành bát phương, đồng thời chém xuống một ánh đao.

Xa xa, nam tử độc nhãn kinh hãi trong lòng, nhanh chóng kéo dài khoảng cách, hét to:

"Các ngươi còn không mau xuất thủ! Tiểu tử này là Tiên Thiên!"

Đáng chết!

Vốn tưởng rằng đây là một cục diện tất thắng, không ngờ tiểu tử này lại là Tiên Thiên cảnh.

Sau một khắc, hai đạo thân ảnh bịt mặt lần lượt lao ra khỏi rừng rậm.

Một người cầm đao, một người cầm thương.

Ánh mắt Lâm Mang băng lãnh.

Ba vị Tiên Thiên cảnh!

Quả là coi trọng mình a!

Không thèm nói nhảm, hai người kia lập tức tiến đánh.

"Keng!"

Một tiếng kim loại vang lên.

Hán tử bịt mặt cầm đao kia lùi lại mấy bước, cửu hoàn đại đao trong tay nứt ra một vết nhỏ.

Hổ khẩu (kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ) của tay phải cầm đao rách ra, máu tươi tràn ra không ngừng.

Trong lòng hắn dâng lên cảm giác ớn lạnh, sợ hãi nói:

"Cận thận chút, hắn không phải mới vào Tiên Thiên đâu!"

Ngay lúc này, nam tử cầm thương đã lao tới đâm một thương, cực kỳ xảo quyệt.

Người này cầm là một trường thương tinh thiết, toàn bộ thân cây thương đều chế tạo hởi thép ròng, thế nhưng ở trong tay hắn lại mười phần nhẹ nhàng.

Dài thêm một tấc, mạnh thêm một tấc!

Một thương kia chĩa thẳng vào ngực Lâm Mang.

Lâm Mang lập tức thi triển Bát Quái Đao, thân như du long, nhanh chóng né tránh một thương này.

Đồng thời chém ngang một đao về phía ngực nam tử cầm thương.

Nội lực Thuần Dương lưu chuyển trong cơ thể, trên lưỡi đao bùng phát một đạo đao khí.

"Đao khí!"

Nam tử cầm thương thốt lên một tiếng.

Chân Khí cảnh?

Nhưng rất nhanh hắn liền bác bỏ ý nghĩ này, nếu thực sự là Chân Khí cảnh thì đã không cần phải phiền phức vậy rồi.

Sau đó quyết đoán thu thương lùi lại, hai tay vung mạnh trường thương, dùng thân thương đập về phía Lâm Mang.

Sâu trong rừng, lại có ba mũi tên bắn ra, nhắm chuẩn vào ba phương hướng khác nhau.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, quanh thân Lâm Mang loé lên kim quang.

"Kim Chung Tráo!" Tròng mắt nam tử cầm thương co rụt lại, tâm thần hoảng loạn.

Tiểu tử này một thân võ kỹ hỗn tạp, rốt cục là luyện bao nhiêu võ kỹ a!

Con mẹ nó, đây còn là người sao!?

Ba mũi tên kia bị đụng bay, nội lực Thuần Dương trong cơ thể Lâm Mang như sôi trào.

Thừa dịp nam tử cầm thương phân tâm, hắn thi triển Kim Ô Đao pháp, liên tiếp chém ra mấy chục đao, phối hợp với thân pháp của Bát Quái Chưởng nhanh chóng tiếp cận nam tử cầm thương.

Đột nhiên chém mạnh xuống một đao!

Một đao này giống như lôi đình, ngang ngược bá đạo vô cùng.

Nam tử cầm thương bị chấn gãy xương tay, đao phong chém lên thân thương, đánh hắn bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, Lâm Mang lao tới như một mũi tên rời cung.

Đao khí óng ánh trong nháy mắt ầm ầm bạo phát, cứ như sao băng bay qua.

Tại khoảnh khắc ấy, đầu người phân li!

Máu tươi phun trào như suối!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui