Đại Minh Tinh Là Chồng Tôi!


Biển đêm cũng thật đẹp đi, từng cơn gió cứ nhè nhẹ thổi qua khiến cô vui vẻ cười hạnh phúc.

Bàn tay bên dưới luôn được anh siết chặt, sự ấm áp này quá đổi to lớn.
- Nhất Dương à, sau này anh muốn chúng ta sinh bao nhiêu đứa con?
- Em muốn có con sao?
- Ừm, em muốn chúng ta có một gia đình trọn vẹn.
- Chỉ cần em muốn, bao nhiêu anh cũng cho em.
Cẩm Nhiên bĩu môi đưa tay đánh nhẹ lên ngực anh.

Cứ như vậy, cả hai sánh bước bên nhau trên bãi biển vắng.

Họ cùng nhau trò chuyện, cùng nhau cười đùa.

Hạnh phúc mới đang mở ra, và họ sẽ nhiệt tình chào đón.
Bất chợt cơn mưa chẳng biết từ đầu kéo đến.

Đổ ào ào xuống hạ giới, Nhất Dương kéo tay cô nhanh chóng chạy về phía xe.

May mà cả hai vẫn chưa bị ướt lắm, ngồi trong xe mà không khỏi bật cười.
- Để anh lau cho em.

Nhất Dương đưa khăn giấy tới lau đi khuôn mặt ướt nhẽm của cô.

Động tác tay anh bất ngờ dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cô.

Cẩm Nhiên đưa mắt lên nhìn anh khi thấy anh không có động tĩnh gì liền khó hiểu.
- Anh sao vậy?...ưm...
Môi cô bị anh cuốn lấy, cuồng nhiệt gặm nhấm từng chút ngọt ngào.

Cẩm Nhiên đưa tay lên ngực anh liên tục đánh nhẹ để nhắc nhở.

Bất ngờ ghế của cô ngã ra sau, Nhất Dương cũng nhanh chóng trườn lên người cô.

Theo phản xạ, Cẩm Nhiên nắm lấy cổ áo mình nhìn xung quanh.
- Anh tính làm chuyện này...trên xe sao?
- Sẽ không ai thấy đâu, anh kéo kính đen cả rồi.

Hơn nữa, bãi biển vắng lại còn mưa.
- Nhưng mà...ưm...anh...đừng có như vậy mà...ở đây...không tiện...
Mặc kệ những lời cô nói, Nhất Dương vẫn chuyên tâm vào công việc.

Đôi môi anh bắt đầu chu du khắp cơ thể cô.

Gặm nhấm chiếc cổ trắng ngần rồi lần tay xuống bộ ngực căng tròn kia.

Cẩm Nhiên bị anh làm đến mụ mị, quên luôn cả sự phản kháng.

Từng âm thanh nỉ non bắt đầu ngân nga trên khuôn miệng nhỏ.
- Bảo bối...cùng anh nhé?
- Này...anh biết đây là đâu không hả?
- Cảm giác khác lạ như vậy, em không thích sao?
- Ưm...đừng mà...anh...
Bàn tay anh hư hỏng chui vào váy cô xoa nắn nơi mẩn cảm.

Cẩm Nhiên chỉ muốn khóc, cô cắn môi dưới thở dốc qua từng động chạm của anh.
- Em ướt hết rồi này.
- Đừng nói...cho em...híc...
Nhất Dương khẽ cười cởi chiếc quần lót của cô quăng ra ghế sau.


Cúi xuống hôn lên nơi nữ tính, chiếc lưỡi điêu luyện liên tục ra vào khơi gợi cảm giác bên trong nơi ẩm ướt.
- Ưm...Dương...ân...sâu một chút...
Nhất Dương sau khi thỏa mãn mới rời khỏi nơi nữ tính ngọt ngào.

Anh kéo cô dậy chính mình ngồi trên ghế, còn cô lại ngồi trên đùi anh.

Cẩm Nhiên đưa tay cởi áo cho anh, cô chủ động hôn lên môi anh.

Bên dưới bị anh khiêu khích đã trở nên trống rỗng, cô liên tục đẩy hông cọ cọ nơi mẩn cảm vào con vật đang nhô lên qua lớp quần tây âu của anh.
- Ưm...Dương...khó chịu quá...
- Em hư thật, làm ướt hết quần anh rồi.
- Híc...cho em đi...
Nhất Dương cũng không thể chịu thêm nữa trước bộ dạng này của cô.

Anh nhanh chóng giải phóng vật kia, đâm thẳng lên nơi nữ tính đang chào đón anh.

Cẩm Nhiên là lần đầu chủ động, cô nhún trên người anh tìm đến khoái cảm.
- Dương...ưm...
Cô dần mệt lả khiến anh bật cười, những cú thúc từ dưới lên bắt đầu luân động.

Cả hai dây dư, mãi đến hơn 30 phút sau anh mới bắn sâu vào bên trong cô.

Cẩm Nhiên gục đầu xuống vai anh nức nở.
- Híc...anh ức hiếp em...
- Ức hiếp bằng cách này, chẳng phải em rất thích sao?

- Anh còn ở đó ghẹo em, là ai khơi gợi hả?
- Được rồi, là anh.

Ngoan, bây giờ anh lấy giấy lau tạm cho em nhé.

Về nhà sẽ tắm cho em.
- Ừm.
Nhất Dương để cô ngồi lại ghế.

Anh cũng kéo quần lên.

Tìm đến khăn giấy, anh tách hai chân cô ra lau sạch sẽ những thứ nhớt nháp đang chảy ra bên ngoài.

Tìm đến chiếc quần lót ban nãy, anh mặc lại cho cô rồi kéo tà váy xuống.
- Mệt thì ngủ trước đi.
Cẩm Nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nhất Dương cũng nhanh chóng mặc áo vào.

Tìm đến áo khoác của mình, anh đắp lên cho cô rồi mới phóng xe rời khỏi bãi biển..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận